TIN TỨC

Hoa hồng xanh trong tâm dịch

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-05-12 08:26:26
mail facebook google pos stwis
657 lượt xem

BÀI DỰ THI BÚT KÝ “NHỮNG HY SINH THẦM LẶNG”

HOÀI HƯƠNG

Hoa hồng xanh hắn là một ví von rất đúng với cô Thượng úy quân y chuyên nghiệp Nguyễn Thị Cảnh, sinh năm 1985, thuộc Lữ đoàn Công binh 550 - Phòng Hậu cần - Quân đoàn 4. Suốt những tháng cao điểm phòng chống dịch Covid-19 ở phía Nam, nữ điều dưỡng Cảnh đã có mặt ở những điểm nóng đầy thử thách sinh tử, để cùng đồng đội cứu giúp người dân.

Có lẽ, ngay từ khi sinh ra và lớn lên ở xóm Trung, xã Đức Hòa, huyện Sóc Sơn, TP Hà Nội, Nguyễn Thị Cảnh đã được ngấm những câu chuyện kể về một thời chiến đấu dũng cảm của người bác ruột mình, một vị tướng đã cống hiến cả thanh xuân cho sự nghiệp thống nhất đất nước, đặc biệt là đã xông pha trận mạc, chiến đấu ở chiến trường miền Đông Nam Bộ và TP Hồ Chí Minh. Đó vừa là niềm tự hào, vừa để cô nuôi ước mơ.


“Hoa hồng xanh” Nguyễn Thị Cảnh

Yêu màu áo xanh người lính

Và từ lúc nào không rõ, cô đã có một tình cảm đặc biệt với màu áo xanh quân đội, mong muốn là một quân nhân trong Quân đội nhân dân Việt Nam, nên sau khi tốt nghiệp PTTH, đã tình nguyện nhập ngũ tháng 12-2006, học ngành quân y, thỏa ước mơ được khoác trên mình màu áo xanh, được làm “từ mẫu” chăm sóc sức khỏe những chiến binh đồng đội của mình và nhân dân… Hơn 15 năm học tập và phục vụ trong ngành quân y, Thượng úy Nguyễn Thị Cảnh không thể nhớ mình đã chăm sóc bao nhiêu thương bệnh binh và đồng bào các vùng sâu vùng xa. Đặc biệt, trong đại dịch Covid-19, cô và đồng đội thật sự là những chiến binh dũng cảm kiên cường, lao vào tâm dịch, thầm lặng hy sinh vì sức khỏe đồng bào …

Nụ cười tươi, gương mặt mang nét đẹp dịu dàng, Thượng úy quân y chuyên nghiệp Nguyễn Thị Cảnh kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện kỷ niệm những ngày đầu phục vụ ở Quân y Quân đoàn 4. Trong đó, cô nhớ nhất chuyện của người thương binh thời chống Mỹ bị cụt hai chân. Cô kể, bác ấy đã lớn tuổi, hình như con bác cũng hy sinh khi làm nghĩa vụ quốc tế chiến trường K, nhưng ở bác luôn toát ra tinh thần lạc quan, vui vẻ. Hàng ngày, sau khi xong nhiệm vụ, cô hay tới trò chuyện và nghe bác kể chuyện chiến đấu ngày xưa. Chính những câu chuyện của bác thương binh đó đã ảnh hưởng đến cô trong suy nghĩ, để nhận ra thế hệ cha ông xưa chiến đấu giành độc lập, thống nhất đất nước, mang lại hòa bình như hôm nay đã phải hy sinh bao máu  xương… Và thế hệ trẻ như cô cần phải sống có trách nhiệm với đất nước, sống sao cho xứng đáng với những hy sinh của các bậc cha ông thế hệ trước…

Giống như được truyền lửa, cô đã luôn tự nhủ mình luôn cố gắng học tập, bồi dưỡng kiến thức chuyên môn, để phục vụ tốt nhất công tác chữa bệnh cho thương bệnh binh, luôn xem thương bệnh binh là người thân của mình, thương yêu, chăm sóc tận tình… Cô chia sẻ: “Những vất vả hy sinh của hôm nay so với thời chiến tranh năm xưa không là gì. Ngày xưa thế hệ cha ông đã làm nên những chiến công như huyền thoại thì tại sao hôm nay thế hệ chúng tôi lại chùn bước trước một chút gian khổ, một chút khó khăn…”.

Tinh thần quyết chiến lao vào vùng dịch

Ngay khi đại dịch lên đến đỉnh điểm vào tháng 7-2021 ở phía Nam, nhất là TP Hồ Chí Minh và các tỉnh miền Đông Nam Bộ, Nguyễn Thị Cảnh và đồng đội thuộc Quân y Quân đoàn 4 đã được lệnh hành quân tăng cường cho Bình Dương tham gia phòng chống và cứu chữa bệnh nhân Covid-19. Đơn vị cô được phân công ờ Thuận An, Dĩ An, với nhiệm vụ tuyến đầu, lấy mẫu test nhanh Covid-19, phân loại cấp độ nhiễm và đến các bệnh viện dã chiến để cứu chữa kịp thời. Đây là khu vực tập trung rất nhiều các nhà máy, doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài và trong nước; số công nhân và gia đình của họ lên tới cả triệu người. Khi dịch bệnh lan ra, những nơi này trở thành ổ dịch tiềm ẩn rất cao nguy cơ lây lan và biến chứng nguy hiểm trong cộng đồng.

-   Thế lúc em nhận nhiệm vụ, có lúc nào lưỡng lự? Em có quyền từ chối không đi vì có tới hai con còn nhỏ…

-   Dạ không. Ngay lập tức em đã thấy háo hức muốn được tham gia. Ở nhà, chị của em có ngăn, nói em nên xin phép không tham gia vì có hai con nhỏ (6 tuổi và 11 tuổi). Mà chồng em cũng là quân nhân thuộc Quân đoàn 4, anh đã đi trước đó, thuộc cánh quân tăng cường ở Tân Uyên - Bình Dương… Nhưng em đã quyết định và lúc này không chỉ là quân lệnh mà là “mệnh lệnh trái tim”, không thể thấy khó khăn hay những hiểm nguy mà tránh né.

-  Em có lý do chính đáng mà.

- Dạ, cho dù là có lý do chính đáng, nhưng em nghĩ, nếu ai cũng viện lý do chính đáng như mình, người có con nhỏ, người có mẹ già cha yếu, người gia cảnh neo đơn…, vậy lấy ai xông pha để đi vào tâm dịch, lấy ai cứu đồng bào đang mắc nạn. Lúc đó, em nghĩ, nếu ích kỷ chỉ biết lo cho gia đình mình, vậy hàng chục ngàn gia đình khác sẽ ra sao?  

-  Cả hai vợ chồng cùng “tham chiến”?

- Vâng! Hai vợ chồng em cùng ra “chiến trường”, mỗi người thuộc một cánh quân ở một “chiến địa” khác nhau. Bộ trưởng Bộ Quốc phòng đã nói đây là một cuộc chiến tranh. Em cũng ví von, cho dù “địch” là virus Corona độc ác, tàn bạo, giết người nhanh như chớp, thì chúng em, những chiến sĩ quân y cũng sẽ có vũ khí “đặc trị” để vô hiệu hóa chúng, mang lại bình yên sức khỏe cho đồng bào.

-  Thế em có sợ bị lây nhiễm?

- Lúc đó, tỉ lệ nhiễm rất cao, tử vong cũng cao. Mọi cứu chữa đều là vừa làm vừa thể nghiệm, cố gắng tìm phương cách hữu hiệu nhất. Bọn em lúc đi tăng cường, mới chỉ có một số ít được chích vaccine mũi 1, nên khi đối diện với người dân các khu công nghiệp, ban đầu thật tình cũng có chút hoảng sợ bị lây nhiễm bệnh, do quá đông, nên việc giữ gìn 5K theo quy định có phần “lỏng”. Nhưng “lời thề Hippocrates” cộng với tinh thần chiến binh Quân đội nhân dân Việt Nam, không thể chùn bước. Lúc này, sức khỏe của nhân dân, của đồng bào với chúng em mới là quan trọng nhất…

Hoa hồng xanh tỏa hương

Thượng úy chuyên nghiệp ngành quân y Nguyễn Thị Cảnh thật sự là một bộng hồng xanh tỏa sáng trong vùng dịch. Ngoài công việc lầy mẫu phẩm test, cô và đồng đội còn phân công nhau chăm sóc bệnh nhân ở các khu bệnh viện dã chiến. Việc lấy mẫu test là một công việc nếu ai có đối diện mới thấy sự vất vả và đầy nguy hiểm. Cả một khối lượng công nhân và cư dân các khu công nghiệp ở Thuận An, Dĩ An, tỉnh Bình Dương, trong đó tiềm ẩn hàng chục ngàn ca F0. Để lọc ra khối bệnh tiềm ẩn đó mà chỉ có vài chục y bác sĩ quân y, thật sự là một thử thách chưa từng có với họ. Cảnh cùng đồng đội của mình đã không quản ngại bất kỳ điều gì, chỉ quyết tâm làm sao nhanh nhất có thể phát hiện, sàng lọc F0, tách ra, để còn giữ an toàn sức khỏe cho hàng triệu người khác. Và đúng là những ca làm việc không có ranh giới thời gian, những nhu cầu sinh học thiết yếu của cơ thể cũng như bị chặn lại, để không biết đói, biết khát, buồn ngủ…

Cảnh kể cho tôi nghe câu chuyện xúc động về một bệnh nhân khá nặng bởi nhiều bệnh nền, tiên liệu khá xấu, nhưng luôn vui vẻ, chọc hài mọi người, bản thân ông vẫn rất lạc quan và có niềm tin sẽ khỏi. Ông cũng luôn động viên những bệnh nhân xung quanh, tạo cho mọi người niềm tin rồi sẽ hết bệnh, rồi sẽ về nhà… “Chính những bệnh nhân như thế là nguồn khích lệ chúng tôi vượt qua nỗi sợ hãi, vượt qua khó khăn, hoàn thành nhiệm vụ”, Cảnh nói. 

Cũng không biết sức lực tiếp nguồn ở đâu, nhưng Cảnh và đồng đội đã có những ca làm việc kéo dài hơn 24 giờ, 36 giờ không ngủ, nghỉ, thậm chí ăn cũng chỉ qua quýt, uống cũng chỉ nhấp chút cho đỡ khô họng, bởi vào ca làm việc, với trang phục bảo hộ và những quy định nghiêm ngặt khác về vệ sinh an toàn phòng chống lây nhiễm dịch bệnh, ăn uống cũng trở thành “thao tác” đầy phức tạp, mất thời gian, mà thời gian lúc này là vàng, là kim cương, là hai bờ sinh tử mỏng manh. Chậm xử lý một chút có thể cấp cứu không kịp bệnh nhân, là thêm một sự chia ly âm- dương mãi mãi.

Tình yêu nâng bước chân


Lúc rảnh rỗi, Nguyễn Thị Cảnh chăm sóc cây xanh ở đơn vị

-  Có khi nào làm việc mệt quá, Cảnh muốn từ bỏ công việc xin về tuyến sau?

- Dạ, từ bỏ thì không. Nhưng quả thật, có vài lần, cảm giác cái mệt đã quá ngưỡng chịu đựng, người cứ muốn lả đi, cảm giác trong người khô khát, bị vắt kiệt đến giọt mồ hôi cuối cùng, thiếu ngủ trầm trọng… Lúc đó, điều ước ao duy nhất được nằm đâu đó, ngủ một giấc no mắt.

-  Kỷ niệm nào em ghi nhớ nhất trong mùa dịch?

- Thật sự nhiều kỷ niệm lắm. Có vui có buồn. Như câu chuyện vui. Một bệnh nhân mắc Covid-19 khá nặng, sau khi vào bệnh viện, có lẽ cảm giác mình sắp chết, nên ông vận dụng kế sách “ba không”- không nghe, không nói, không thấy, gây khó dễ trong công tác điều trị. Nhưng rồi, cứ nghĩ ông như người thân của mình, em đã tỉ tê nói chuyện, tìm hiểu nguyện vọng ông muốn gì, thích gì… Có lẽ nhận ra sự thân thiện gần gũi chân tình từ em, ông đã đổi thái độ, hợp tác cùng bác sĩ điều trị. Vui nhất là ông đã khỏi bệnh và được trở về nhà. Còn nhớ hôm được về, ông đã gặp  em, nắm tay em, và hẹn: “Con gái, khi nào hết dịch thì về nhà chú chơi nha”.

Mỗi khi nhắc đến gia đình nhỏ của mình là Cảnh như được tiếp năng lượng. Hai vợ chồng, cùng là quân nhân, cùng Quân đoàn nhưng khác đơn vị, nên nhận nhiệm vụ - địa bàn khác nhau. Khi tham gia lực lượng tăng cường chi viện cho các vùng tâm dịch, họ cũng như “Ngưu Lang- Chức Nữ”, cũng là “chiến trường chia nửa vầng trăng”, không gặp nhau trực tiếp, chủ yếu tranh thủ một quãng nghỉ hiếm hoi, để trò chuyện qua Zalo, Viber hay Facebook. Chỉ ngắn gọn vài ba câu, nhưng với hai vợ chồng là bằng cả miền thương nhớ vô tận, động viên nhau vượt qua gian khó, kiên cường và vững vàng công tác thật tốt, không để sai sót.

Cảnh kể tôi nghe về chuyện hai đứa con, cũng là nguồn động viên, động lực để cô đi suốt “mùa chiến dịch”. Mấy tháng trời gởi con ở nhà cho người thân trông nom, nhiều khi nhớ con muốn khóc, mà không chỉ nhớ, còn lo lắng, bệnh dịch có chừa ai đâu, con lại còn nhỏ… Nhưng có lẽ hai đứa con của Cảnh, con nhà “lính”, đã quen với việc cha mẹ công tác vắng nhà, chỉ là lần này thì lâu hơn… Khi có thể điện thoại về nhà, các con nói với mẹ những lời yêu thương, dặn dò mẹ giữ gìn sức khỏe, không đứa nào khóc nhè đòi mẹ, mà còn nói những câu rất chững chạc, rất người lớn, để mẹ yên tâm công tác. Chúng còn nói cho mẹ biết chúng rất nắm rõ và tuân thủ nghiêm những “quân lệnh” như 5K để phòng chống lây nhiễm bệnh dịch…

Một trong những công việc của người điều dưỡng quân y những ngày phòng chống dịch Covid-19

Tự hào con em quê hương Phù Đổng
Thượng úy chuyên nghiệp ngành quân y Nguyễn Thị Cảnh, điều dưỡng viên thuộc Lữ đoàn Công binh 550 - Phòng Hậu cần - Quân đoàn 4, đã cùng đồng đội của mình xông pha trong tâm dịch, bất chấp nguy hiểm tính mạng, luôn tâm niệm vì bình yên, sức khỏe của đồng bào thân yêu, đã đi suốt những tháng cao điểm dịch bệnh trong một tâm thế quyết không gục ngã, tận tâm phục vụ cộng đồng trong cuộc chiến chống Covid-19, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Khi hỏi cô động lực riêng nào nữa để có tinh thần quả cảm trong tâm dịch, cô không giấu niềm tự hào long lanh trong mắt: Trong những lúc tưởng chừng như cạn kiệt năng lượng vì quá đuối khi làm việc liên tục nhiều giờ trong căng thẳng và điều kiện khắc nghiệt, thì chính tinh thần, niềm tự hào là con em quê hương Phù Đổng - Sóc Sơn như một nguồn năng lượng nạp thêm sức, để lại tiếp tục làm việc.
Cô như một bông hồng xanh của ngành quân y – Quân đội Nhân dân Việt Nam tỏa hương thơm.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Những chuyện “trên đường”...
Nguồn Văn nghệ số 20/2023
Xem thêm
Hơn cả hạnh phúc
Nguồn: https://nhandan.vn/
Xem thêm
Tháng ba ở Tây Nguyên
Bút ký của NGUYỄN TRƯỜNG trên Văn nghệ số 13 (01/4/2023)
Xem thêm
Ai về nơi ấy cho tôi biết…
Ký của Nguyễn Ngọc Hải
Xem thêm
Khi đã vượt giới hạn
Nguồn: Lao Động cuối tuần
Xem thêm
Tôi là con dâu xứ Nẫu
Elena Pucillo là nhà văn người Italia, từng dạy tiếng Pháp và văn minh Pháp tại ĐH Milano, Italia. Hiện bà đang dạy tiếng Italia tại Nhạc viện TP Hồ Chí Minh và văn hóa Pháp tại trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn TP Hồ Chí Minh. Bà sáng tác truyện ngắn, tùy bút, tản văn bằng tiếng Italia. Tác phẩm của bà đến với bạn đọc việt nam nhờ những bản dịch tiếng Việt của chồng là nhà văn Trương Văn Dân.
Xem thêm
Hoàn thiện - một hành trình nhọc nhằn
Sự tiếp nối và sự hoàn thiện là một hành trình nhọc nhằn, quá đỗi nhọc nhằn.
Xem thêm
Với nhà thơ Giang Nam | Hồi ký của Trần Thị Thắng
Bài viết rút từ tập “Con chữ soi bóng đời”, in năm 2005.
Xem thêm
Mộng đào xuân giữa Hà Nội phố
Một e ấp nụ chúm chím đôngHai mê hoặc hoa hư ảo hồng
Xem thêm
Vượt qua mùa thương đau
Bài đăng trên Thời Nay (Nhân Dân)
Xem thêm
Gã Phục điên từ bao giờ?
Tôi viết những dòng này không nhắm “rủa” ông bạn vàng của tôi- nhà văn Nguyễn Khắc Phục. Cũng không nhắm biện minh cho những gì anh đã và đang nói; đã và đang làm hôm nay.
Xem thêm
Mùa đông, tản mạn về cha tôi - Tản văn của Nguyễn Văn Ngọc
Chiều nay, chiều mùa đông đầu tiên, tôi rảo bước trên con đường quen thuộc mà ngày xưa cha tôi đi dạy học thường qua đây. Ngọn gió mùa đông khua trên hàng cây thưa thớt, bứt tung lá vàng còn sót lại của ngày thu, gom nhặt về phía cuối đường. Ký ức mùa đông lại ùa về thăm thẳm trong hồn tôi với bóng hình người cha dắt bao mùa đông lầm lũi, buốt giá đi sau chiếc xe đạp đã cũ đến trường.
Xem thêm
Người dưng ở Sài Gòn
Phương chết! Ba thằng khóc nhiều. Mà đâu phải họ hàng ruột thịt gì, chỉ là người thuê và chủ nhà cho thuê.
Xem thêm
Thương mái đình quê – Bút ký Thanh Tuân
Làng tôi đi qua mưa gió. Nghiêng nghiêng thời gian đổ rêu xuống mái đình. Nghiêng nghiêng tình yêu nhóm lên ngọn khói trầm thơm thơm mái đình. Nghiêng nghiêng nỗi nhớ của người con tha phương gởi về mái đình chốn cố quận.
Xem thêm
Lời gửi những bông tuyết – Tản văn của Huỳnh Như Phương
Những bông tuyết đầu mùa rơi nhẹ trên sân bay Sheremetievo-2 ngày đầu tiên tôi đến Moskva.
Xem thêm
Giỗ bạn - Bút ký Trần Ngọc Phượng
Mọi năm vào ngày 27/7 hoặc 30/4 anh em bạn lính hay tập trung về nhà anh Khảm Long Khánh để họp mặt và làm mâm côm giỗ bạn. Những năm gần đây trên bàn thờ đặt thêm con heo quay. Giỗ chung cho tất cả bạn bè đã hy sinh trong chiến tranh Bao nhiêu người đã bỏ mình trong rừng sâu, chết vì đánh nhau với giặc, chết vì pháo bầy B52, vì bị địch càn quét , phục kích, chết vì sốt rét ác tính, vì cây đè lũ cuốn…
Xem thêm
Chim câu tung cánh
Bút ký của Nguyễn Trường trên báo Văn nghệ số 45 (ngày 5-11-2022)
Xem thêm