TIN TỨC

Thương một nhà văn cao tuổi

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2024-06-28 14:11:51
mail facebook google pos stwis
1435 lượt xem

PHÙNG HIỆU

Nghe tin một nhà văn cao tuổi (85 tuổi) là Hội viên Hội Nhà văn TPHCM, cũng là người tôi quý mến bị bệnh ung thư và khó qua khỏi trong thời gian tới. Tôi lật đật chạy đến thăm ông dưới cái nắng hè oi bức.

Ảnh minh họa thay cho nhân vật trong bài

Trong căn phòng nhỏ của căn hộ chung cư cao tầng, tôi nhìn thấy một ông lão gầy gò, ốm yếu đang nằm liệt trên giường với khuôn mặt lờ đờ, hốc hác, nhưng khi vừa nhìn thấy tôi thì ông lộ vẻ vui mừng:

Chú cứ tưởng cháu bận việc không đến gặp chú được, nhưng giờ cháu đến rồi thì chú muốn chia sẻ và nhờ cháu một việc.

Nghe ông nói bằng hơi thở nặng nề, chân tay cử động khó khăn và có vẻ đau đớn, tôi thấy xót thương và cảm động.

Cầm cánh tay gầy còm, run rẩy của ông, tôi khuyên nhủ:

Chú cứ nằm yên cho khoẻ, cháu còn ở đây lâu, từ từ rồi nói chú ạ!

Trước khi ông đi vào câu chuyện của mình, ông không quên hỏi thăm tôi và gia đình có khoẻ không, công việc thế nào.

Tôi nói gia đình vẫn khoẻ và tôi vẫn ổn.

Nghe xong ông gục đầu rồi kéo tay tôi xuống rót nhỏ từng câu:

Này, chú muốn nhờ cháu một việc. Số là chú nằm viện mấy tháng nay, nhưng bệnh tình không thuyên giảm mà còn có phần tăng nặng. Tuần trước, bác sĩ khuyên về nhà dành chút thời gian còn lại để gặp gỡ con cháu…

Chú năm nay đã ngoài 85 tuổi, được sống trên đời như vậy cũng đã quá thừa rồi, chú không thiết sống thêm nữa. Nhiều đêm cơn đau ập đến, toàn thân chú đau buốt, nhức nhối như kim châm, kg thể cử động được. Nó đau đến mức mà chú muốn chết ngay tức khắc, chứ không thể chịu nổi. Rồi chú lại mê man. Gía như trong cơn mê đó, chú “đi” luôn thì thật là khỏe cho cái thân chú quá. Chú nghe nói ở các nước tiên tiến họ có loại thuốc giúp cho những người bị ung thư được “đi sớm”, cháu xem ở ta có loại thuốc nào tương tự như vậy mua giúp cho chú được kg? Đấy là cách cháu giúp đỡ cho chú được toại nguyện và có thể chạy thoát được những cơn đau khắc nghiệt.

Tôi nghe chú nói mà tôi rơn rớm nước mắt. Rồi nhìn chú, tôi lắc đầu:

Chú à, chú đừng nên nghĩ quẫn và tuyệt vọng như thế. Ông trời sinh ra con người phải trải qua sinh lão bệnh tử, còn sống ngày nào thì mình vui vẻ với con cháu ngày ấy, đấy là giá trị quý báu của sự sống. Còn chú nhờ cháu đi mua thuốc để “giải quyết” thì khác nào cháu đi giết chú? Cháu chắc chắn không làm như vậy được.

Nghe tôi nói thế ông tỏ vẻ thất vọng, nhưng rồi ông tiếp:

Hay là khi nào chú ngồi dậy được, chú sẽ tính đến phương pháp dùng điện? Chú tìm dây điện chích vào người sẽ chết nhanh hơn. Như vậy sẽ đỡ khổ cho con cháu, vì mỗi khi nhìn thấy chú đau đớn, ai cũng xót lòng và thương khóc. Thà chú chết một lần cho khoẻ thân chú và cho cả gia đình.

Nghe ông nói dùng điện để kết liễu mình, tôi một lần nữa lại can ngăn:

Tuyệt đối không nên làm vậy chú à. Chú dùng điện lỡ gây ra cháy nổ thì không những ảnh hưởng những người ở trong gia đình, mà còn ảnh hưởng đến cả cái chung cư này nữa. Tốt hơn, mỗi khi bị đau đớn, chú cứ cố tịnh tâm mà niệm phật, biết đâu chú sẽ ra đi trong nhẹ nhàng và thanh thản.

Thấy không thể thuyết phục được tôi, ông lặng yên vài dây rồi nói:

Thôi, giờ chú có nói gì thì cũng không thuyết phục được cháu. Hy vọng sau khi chú mất đi, linh hồn chú sẽ được nhìn thấy những đồng nghiệp văn chương tiễn đưa chú bằng vài nén nhang nhân nghĩa.

Vâng, cháu sẽ giúp chú điều đó. Chắc chắn chú sẽ nhìn thấy được bạn bè văn chương tiễn đưa mình về nơi đất mẹ. Nói câu này với ông, tôi thấy mắt mình như đã rưng rưng.

Chia tay ông, tôi nặng trĩu ra về và không quên dặn người nhà của ông hãy canh chừng ông và cất hết dây điện.

P.H

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Hương sắc mùa thu trên đèo Khau Phạ – Bút ký Phan Anh
Ngược quốc lộ 32, giữa nắng thu vàng óng ả, chúng tôi đến với xứ sở vùng cao Mù Cang Chải của núi ngàn Tây Bắc, theo tiếng bản địa của người H’Mông Mù Cang Chải có nghĩa là vùng đất gỗ khô. Nơi ấy có những đỉnh núi mờ sương cùng với vực sâu thăm thẳm. Những núi đá cao ngất quanh năm được mây sương bao phủ ấy cũng từng được nhiều người ví von tựa như nơi “đất trời gặp gỡ” và nổi tiếng với con đèo Khau Phạ, một con đèo cũng từng được liệt vào hàng trứ danh ở Việt Nam, nằm trong nhóm “tứ đại đỉnh đèo” (bốn con đèo hùng vĩ nhất, cao nhất, dài nhất, nguy hiểm nhất: đèo Mã Pí Lèng - tỉnh Tuyên Quang, đèo Ô Quy Hồ, Đèo Khau Phạ - tỉnh Lào Cai và đèo Pha Đin - nằm giữa hai tỉnh Sơn La và Điện Biên).
Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm
Cả một trời thương - Tản văn Vừ Thị Mai Hương
Đến Hà Giang, bạn sẽ thấy. Hà Giang đẹp trong veo như nắng sớm bản Phùng, hiên ngang kiên cường như đá núi Đồng Văn và dịu dàng như ánh chiều rơi trên dòng Nho Quế. Hà Giang, như một nàng tiên bí ẩn mà cả đời bạn sẽ không bao giờ hiểu được hết, sẽ không bao giờ đi được đến tận cùng.
Xem thêm
Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh
“Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh” – bài phiếm đàm của Phạm Minh Mẫn, từ một truyền thuyết quen thuộc, đã mở ra nhiều liên tưởng bất ngờ.
Xem thêm
Khát vọng hòa bình – Ký của Nguyễn Minh Ngọc
Từ một nữ sinh Châu Sa giàu nghị lực đến vị Bộ trưởng Ngoại giao của Chính phủ Cách mạng lâm thời, rồi Phó Chủ tịch nước, cuộc đời bà là bản hùng ca về trí tuệ, bản lĩnh và khát vọng hòa bình của dân tộc Việt Nam.
Xem thêm
Văn hóa công trình
Nguồn: Báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 34 (3417) ra thứ bảy ngày 23/8/2025.
Xem thêm
Tổ quốc trên hết
Tùy bút của Đại tá, nhà thơ TRẦN THẾ TUYỂN
Xem thêm
Xứ nhãn du ký – Bài viết của Phan Anh
Theo con đường trên mặt đê phía tả ngạn sông Hồng chúng tôi xuôi về phố Hiến để đến với vùng đất nổi tiếng một thời của xứ đàng ngoài mà từng được người đời truyền tụng là tiểu Tràng An và đi liền cùng với câu ca “Thứ nhất Kinh kỳ, thứ nhì Phố Hiến”.
Xem thêm
Bữa cơm ân tình giữa lòng thủ đô
Trong khuôn khổ chuyến đi về thủ đô tham dự Kỉ niệm 8 năm thành lập và sơ kết 6 tháng đầu năm 2025 của CỘNG ĐỒNG TÌNH NGUYỆN VIỆT NAM, rất nhiều sự kiện đã diễn ra và đều vô cùng ý nghĩa, trong đó có sự kiện Hoàng Xuân được ăn bữa cơm thân mật cùng với Giáo sư, Anh hùng Lao động, Nhà khoa học Nguyễn Anh Trí.
Xem thêm
Đêm thơ “tứ thuỷ” – Ký của Trần Thế Tuyển
Đại tá, nhà thơ Trần Thế Tuyển vừa gửi qua Zalo cho Văn chương TP.HCM bài viết nóng hổi về Đêm thơ “Tứ Thuỷ” diễn ra ở Tuy Hoà tối 17/8/2025.
Xem thêm
Nhớ mãi Bác cả Trọng
Vẫn biết đó là quy luật muôn đời của tạo hoá, nhưng khi nghe tin “Bác cả Trọng” – Đại tá, nhà báo Phạm Đình Trọng, nguyên Trưởng Ban đại diện phía Nam Báo Quân đội nhân dân về với tổ tiên, chúng tôi không khỏi bàng hoàng…
Xem thêm
Cầu siêu giữa đại ngàn
Bài viết dưới đây của Đại tá nhà văn Trần Thế Tuyển ghi lại những cảm xúc sâu lắng của một người lính già tại lễ cầu siêu đặc biệt giữa đại ngàn Trường Sơn, nơi hội tụ nghĩa tình đồng đội và lòng tri ân sâu sắc.
Xem thêm
Miền ký ức giữa rừng đước Cần Giờ
Hướng tới ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7, Văn chương TP. Hồ Chí Minh xin giới thiệu bài viết của nhà văn Đậu Thanh Sơn về vùng đất Cần Giờ – nơi từng là căn cứ địa của Trung đoàn 10 Đặc công Rừng Sác.
Xem thêm
Cua và tôm - Tản văn Trần Thế Tuyển
Bây giờ theo sắp xếp địa danh mới, gọi chung là lục tỉnh Miền Tây. Trước khi sáp nhập, chúng tôi có chuyến hành hương cửu tỉnh đồng bằng sông Cửu Long và ngộ ra nhiều điều – mừng có, lo có!
Xem thêm