TIN TỨC
  • Truyện
  • Triệu view giá bao nhiêu | Lệ Hằng

Triệu view giá bao nhiêu | Lệ Hằng

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-07-07 16:22:42
mail facebook google pos stwis
4703 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

LỆ HẰNG

Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi.

Tôi là Jackie, nhà sáng lập kênh Giựt Gân, một kênh Youtube hút view như Oklahoma hút gió. Tôi bước vào nghề này được hơn 5 năm nhưng chính thức tạo dựng cơ đồ thì chỉ hơn 2 năm, 3 năm còn lại lăn lê bò toài hết hang cùng ngõ hẹp của cái thế giới mạng khốc liệt này, tôi cũng phải ăn đủ “đòn roi” mới lớn. Ngày đó nếu không phải vì cái cười khẩy mỉa mai của thằng bạn cùng lớp đại học, không chừng bây giờ tôi vẫn còn cười khẩy cái bọn làm Youtube và cho đó là việc của mấy đứa vô công rồi nghề chứ không biết nó có thể mang lại cho tôi một sự nghiệp, một cơ đồ vẻ vang còn hơn cả tưởng tượng. Hồi đó tôi là một kỹ sư IT, dĩ nhiên tôi phải làm công ăn lương cho người ta, nói một cách mỉa mai là làm mướn trong khi thằng đó nó xách cái camera cầm tay chu du tứ phương sơn hải, vừa ăn uống nhậu nhẹt vừa bán nước bọt qua Youtube mà ngày tôi gặp nó, nó bóng lộn từ trên xuống dưới như một ông hoàng chỉ trừ cái mặt và cái tay cháy nắng lồ lộ vẻ phong trần. Đó cũng là một cách khoe cho thiên hạ biết anh mày đây sống ung dung tiếu ngạo chẳng phải đầu to mắt cận đít xệ bụng to da thịt bủng beo như mấy đứa suốt ngày cắm đầu trong các phòng máy lạnh mà điển hình là tôi. Mà tôi cũng chẳng quan tâm nhiều đến cái bản mặt của nó đâu, tôi quan tâm đến con xe phân khối lớn với cả đủ loại thiết bị xịn sò đồ nghề của nó. Tôi cộng nhanh các con số, mới có bấy nhiêu mà đã ra cả một gia tài, ở nhà nó chắc còn khẩm nữa và số dư trong tài khoản nó thì ôi thôi nghĩ đến đã thấy điên máu rồi.

Từ đó tôi lê lết vào nghề. Tôi cày đêm cày ngày, cày từ thứ hai cho đến chủ nhật cho đến ngày hết hạn hợp đồng với công ty thì tôi từ chối ký hợp đồng mới và nghỉ việc. Lúc đó kênh của tôi bắt đầu được vào net. Nhớ lại vẫn còn phê pha đến sởn da gà ngày hai kênh liên tục cán mốc 1 nghìn người theo dõi, nghĩa là được bật quảng cáo, bắt đầu có thể đếm tiền. Nhưng ở đời chẳng có cái gì dễ xơi lại khơi khơi đến miệng mình như thế cả. Bạn không tin ư? Cứ làm đi rồi biết. Thế giới mạng là một sân chơi khốc liệt mà bạn phải nắm con át chủ bài trong tay mới tồn tại được. Mỗi lần tôi vốc nước tát vào mặt mình cho tỉnh ngủ tôi đều tự kỷ ám thị rằng tôi sẽ không thua trong cuộc chơi này, tôi chỉ có một con đường duy nhất là chiến thắng. Tự kỷ ám thị là một cái gì đó có sức mạnh ghê gớm. Bạn không tin ư? Cứ thử đi rồi biết. Tôi đã nắm được con át chủ bài để tồn tại trong nghề này, khi mà làm Youtube đã nở rộ đến độ chui lên núi cũng đụng phải đồng nghiệp. Và không phải chỉ một mà là một mớ đồng nghiệp. Một lần, tôi xem video của một thằng Tây. Thằng chả quả quyết bạo lực là bản chất của con người, bạo lực là thứ thuốc phiện và cũng là thứ gì đó quyến rũ như hoa hồng. Dĩ nhiên hắn show ra hàng loạt nghiên cứu tâm lý xã hội. Mới đầu tôi nghĩ tụi Tây lông này thật giỏi lý luận, nghĩa là tôi chưa tin thằng chả 100%, nhưng khi hắn trình bày rõ hơn về định nghĩa của bạo lực thì tôi bắt đầu bị thuyết phục. Không phải cứ bóp cò giết nhau hay thượng cẳng chân hạ cẳng tay mới là bạo lực. Chúng chỉ là những điển hình. Bạo lực nói rộng theo thằng chả là từ nơi góc khuất nhất của tâm hồn, con người có chiều hướng bị thu hút bởi những gì mà họ không dám làm, không dám nghĩ, không dám thể hiện nhưng luôn mang ẩn ức. Nói chung, những người bạo lực thường không biết rằng mình bạo lực. Thuyết của thằng chả dài như sông Mêkông, tôi lướt xem một loạt video để làm một cuộc khảo sát và tóm váy lại, thằng chả nói không trật chút nào.

Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi.

Từ đó tôi bắt đầu kiếm ra tiền và ra rất nhiều tiền. Cũng chẳng dễ chút nào, trước tiên phải cần một cái mũi thính để đánh hơi. Một vụ nhảy lầu, một vụ nhảy cầu, một vụ đánh ghen lột đồ xé áo vú, một vụ học sinh đánh hội đồng bạn, một gã điên ăn cứt trâu, một mụ hồi xuân sập móng vì đập đi xây lại cái nhan sắc, một ả đàn bà liệt tứ chi bò lê bò lết, một bà mẹ mắng xối xả con ở cổng trường, hay thậm chí một cái chậu hoa rớt từ ban công xuống thôi cũng có thể hút người xem tùy theo sự nhạy bén của cái đầu. Máy quay lúc nào cũng chực sẵn bên tôi vì bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra một cái gì đó giật gân. Và video không chỉ giật gân mà còn phải mang tính thời sự đỉnh cao, chẳng hạn là phải show ra thứ gì đó mà người ta không thể có được từ truyền hình. Và còn phải có khả năng bình loạn. Tôi chẳng bao giờ dùng từ bình luận, tôi thấy nó có vẻ như hơi hàn lâm, hơi nghiêm túc. Tôi học cách sáng tạo trong lời ăn tiếng nói để phát ra những câu cợt nhả giễu nhại một cách tinh tế và trí tuệ để không có đường cho người ta chửi là đồ bất lương mất nhân tính nhưng người ta vẫn cảm nhận được điều gì đó. Vâng, chỉ là cảm thôi ai bắt tội bắt tình được chứ. Đấy là sức hút dẫn đến thành công cho tôi. Cái thích mà mơ hồ khó nói mới khiến người ta dai dẳng, và người ta theo dõi tôi.

*

Hôm nay lại là một ngày bùng nổ nữa của loạt video mới.

“Anh, vẫn còn ngồi đếm view được à. Em xong cả rồi nè”.

“Chỉ là thói quen nghề nghiệp thôi. Anh cũng xong cả rồi”.

Nàng quàng tay qua cổ tôi nũng nịu, mùi nước hoa Lavender số 1 của nàng lan qua người tôi đê mê. Tối nay là đêm kỉ niệm 12 năm bên nhau của chúng tôi và chào mừng sự kiện “hai vạch” của nàng. Tôi đã đặt một bữa tiệc lãng mạn không thể lãng mạn hơn được nữa và đã chuẩn bị cho một đêm thăng hoa không thể nào thăng hoa hơn được nữa. Tôi bắt đầu thấy rạo rực trong người. Tắt vội dàn máy tính, theo thói quen tôi đứng dậy vớ lấy cái camera cầm tay rồi sực nhớ ra, tôi để xuống. Nàng nhìn tôi từng cử chỉ một rất chăm chú. Hình như hai cái vạch ấy khiến nàng trở nên ngọt ngào hơn. Tôi lấy cái điện thoại cùi nhất, cái tôi không dùng vào công việc. Đôi mắt nàng ướt át nhìn tôi, đầy hạnh phúc.

“Ting… ting…”

Có thông báo từ một cái điện thoại khác. Nàng vẫn đang nhìn tôi, tôi mặc kệ thông báo. Nàng đến trước gương vuốt lại mái tóc. Tôi bật màn hình điện thoại lướt nhanh qua thông báo rồi đặt xuống. Nàng quay lại.

“Ting… ting…”

Bây giờ thì tôi rạo rực, một cảm giác rạo rực đê mê nhưng không phải từ cơ thể nàng, đó là cái đê mê nghề nghiệp. Tôi cầm hẳn điện thoại lên đọc.

“Em…”, tôi ngẩng lên nhìn nàng.

“Anh khỏi cần nói tiếp”, nàng nói, ánh mắt sắc lẹm. “Lại có vụ mới, lại giật gân, lại cơ hội ngàn năm có một, lại… lại… lại… nữa chứ gì?”.

“Cái này đảm bảo phải triệu view. Có một…”.

“Thôi!”, nàng hét lên. “Thôi ngay, em không muốn biết, em không muốn nghe gì cả. Tóm lại là sẽ không có bữa tiệc nào cả và không có ngày kỉ niệm nào cả…”.

Nàng ngồi thụp xuống ghế. Tôi hiểu cảm giác của nàng. Phụ nữ bao giờ cũng ôm khư khư cái bóng của quá khứ, những ngày kỉ niệm với họ quan trọng chẳng khác gì ô-xi để thở. Nàng vẫn thường nhắc những chuyện quá khứ, dạo gần dây nàng nhắc với tần suất của một người già nói đi nói lại một chuyện không biết chán. Phụ nữ ấy mà, dù sao thì họ cũng là phái yếu, không được sinh ra để nghĩ lớn, làm lớn, chơi lớn, phải chấp nhận chứ biết sao!

“Em, xong vụ này anh sẽ đền cho hai mẹ con chục cái lễ kỉ niệm luôn. Mình sẽ đi du lịch, em thích đi đâu, ra nước ngoài cũng được luôn. Nhé. Đừng làm mình làm mẩy nữa, chúng ta đang cần thời gian…”.

Tôi ngồi xuống cầm tay nàng. Nàng nhìn tôi bất động trong vài giây. Có một sự dồn nén đến khó hiểu trong ánh mắt nàng. Tôi vẫn kiên nhẫn chờ bởi tôi biết tính nàng, nàng chẳng bao giờ im lặng với tôi quá vài phút. Chính xác như tôi nghĩ, nàng bắt đầu lên tiếng, rất bình tĩnh.

“Vấn đề bây giờ không còn nằm ở ngày kỉ niệm hay không kỉ niệm nữa rồi. Anh hiểu không? Em muốn chúng ta sống một cuộc sống bình thường”.

“Vậy cuộc sống hiện tại có chỗ nào không bình thường, hả?”, tôi hỏi.

“Em thấy mình không còn thứ gì cho mình nữa cả. Ý em là thời gian, sự riêng tư, tình cảm… Cuộc sống chúng ta bây giờ không còn nằm trong tay mình nữa mà nằm trong tay ai đó ngoài kia, ai đó sắp nhảy lầu, ai đó chửi cha mắng mẹ, ai đó ăn cá sống, uống tiết lợn, em không biết nữa, đại loại là ai đó làm điều gì đó điên khùng. Em sợ lắm anh à. Em nhớ cái cảm giác bình yên mỗi lần mình làm xong một video review sách hay là như lúc mình làm video về những chuyện tử tế quá. Chẳng phải hồi đó anh nói mình chỉ làm mấy cái thứ này vì túng quẫn, có đủ vốn rồi mình bỏ hả anh?”.

“Thì bây giờ đã đủ đâu”.

“Bao nhiêu là đủ hả anh? Anh nói em nghe đi”, nàng nhìn tôi như đang tuyệt vọng. “Chẳng bao giờ là đủ cả. Tiền nó có bao giờ cho mình cảm giác đủ đâu chứ. Cứ thế này mình sẽ thành vô cảm mất thôi!”.

“Vứt mẹ mấy cái cảm xúc với tình cảm của em đi!”.

Tôi đứng phắt dậy. Nàng đã đi quá giới hạn chịu đựng của tôi rồi.

“Đây là công việc, là trí tuệ. Mấy cái cảm xúc với tình cảm mà em nói đó nó có ra tiền không? View mới là tiền, rõ chứ? Thế giới này đơn giản lắm, có cầu thì có cung. Tôi chỉ cho họ xem cái họ muốn xem, nghe cái họ muốn nghe, thế thôi!”.

Em đứng dậy, hai mắt ướt đẫm.

“Rồi… anh không biết là mình mất… những gì đâu”, em nói, cổ họng dường như nghẹn ứ.

“Mất những gì ư? Mất nhiều lắm chứ!”, tôi cười khẩy.

“Mất cái phòng trọ 12m2 muỗi như đầm chay hát bội, mất những đêm thức trắng để code mà một giọt cà phê cũng không có, mất cái cảm giác hụt hẫng mỗi khi nhìn số dư trong tài khoản với cái cảnh ngồi cộng xem làm bao năm nữa thì đủ cái nhà, mất sự coi thường thậm chí là khinh của người đời… Mất nhiều lắm, em muốn nghe nữa không?”.

Nàng lại ngồi bịch xuống ghế. Tôi tiếp.

“À, còn mất con Sirius cũ rích cũ rang để thay cho em con SH 300i”, tôi chỉ tay vào chiếc SH mới mua vừa nhận biển số hơn một tuần. “Chẳng phải em đã lác mắt khi con Hoa lên SH đó sao, em cũng không quên là mình đã thấy xấu hổ đấy chứ?”.

Tôi chưa bao giờ thấy mình mất kiểm soát đến thế, nàng cứ khóc và tôi cứ nói.

“Mất bao nhiêu thứ để đổi cho em cuộc sống như bà hoàng, em còn muốn gì nữa hả?”.

“Em không muốn gì cả, em không cần”.

Nàng không hét lên như tôi, nàng nói với âm lượng nhỏ thôi nhưng mỗi tiếng phát ra đều như một cục chì. Nàng đứng phắt dậy, thả chìa khóa xe xuống bàn, cái chìa khóa va vào mặt kính đánh cộp. Rồi nàng đi ra cửa. Tôi chẳng níu cũng chẳng gọi lại làm gì. Phụ nữ chỉ bạc nhược thế thôi, họ chỉ biết muốn hết thứ này đến thứ khác, như một trò chơi. Qua mấy phút kiềm chế ngọn hỏa diệm sơn trong người mình, tôi soạn đồ nghề để đi. Thật tồi tệ, tôi chưa từng rơi vào trạng thái phải hít thở sâu để kiềm chế thế này bao giờ.

Tôi nghe tiếng bước chân nàng trở vào rồi nghe tiếng lạch cạch cái chìa khóa va nhẹ trên mặt kính. Nàng thông minh đấy, tôi nghĩ. Biết dừng nhõng nhẽo đúng lúc là một sự khôn ngoan. Nàng dắt xe ra cửa. Phải thế chứ. Rút cuộc thì tôi là người chiến thắng. Nàng phải biết là tôi đang vì ai mà làm việc chứ. Nhưng chiếc xe nổ máy khi tôi vừa soạn đồ nghề xong, và chiếc xe lao đi. Được đấy, hôm nay nàng đã đi quá giới hạn cho phép của tôi, rồi nàng sẽ biết cái giá cho hành động cảm tính của nàng. Tôi hít thở sâu, thật sâu, khoang bụng hóp lại rồi phình lồng ngực ra. Đây không phải là lúc tôi có thể bực bội. Không phải lúc.

Tôi dắt con phân khối lớn ra nổ máy chạy. Google map thông báo từ đây đến đó là 5 cây số, đường đêm gió lộng mát rượi đến từng lỗ chân lông. Gió cũng xoa dịu những dây thần kinh bực dọc của tôi. Phụ nữ mà, chỉ có thế thôi. Tôi nghĩ đến nàng. Dù sao thì hôm nay khi một mình tác nghiệp thế này tôi cũng thấy thiêu thiếu cái gì đó, sau lưng tôi là một sự trống trải. Kể từ khi tôi bỏ việc, nàng chưa từng một lần để tôi đi một mình. Trái đất này rộng lớn thế kia nhưng tôi chỉ có nàng là người thân duy nhất. Tôi đã nguôi hẳn cơn giận, xong việc nhất định sẽ nghĩ cách bù đắp cho nàng.

Tôi dần lấy lại cảm giác thoải mái, trí bắt đầu sáng, tâm bắt đầu bình thản. Bây giờ thì tôi có thể nghĩ về kịch bản cho lần tác nghiệp này, ít ra thì phải đầu tư tí gì chất xám. Còn khoảng 2 cây số nữa thôi là đến.

“Bạch… bạch…”

Tôi dừng xe, tắt máy. Phía trước là một đám đông, có cả xe cảnh sát và đang vọng đến là xe cứu thương. Đám đông nhốn nháo, con đường lại quá hẹp, kiểu này thì không thể quát lên để người ta nhường đường cho mình qua được. “Chết tiệt!”, tôi nghĩ. Sau một giây mất kiểm soát, tôi thấy chuyện chẳng chết tiệt chút nào.

Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi.

Tất cả chỉ là ở cách nhìn, cái “chết tiệt” này cũng thú vị đấy chứ. Sau vài giây giới thiệu, tôi len vào giữa đám đông bắt đầu phát trực tiếp lên kênh. Cái micro nơi cổ áo bắt đầu hoạt động. Có quá nhiều tiếng xì xào quanh tôi, sau lớp khẩu trang những lời bàn tán phát ra nghe như âm thanh khuếch đại của côn trùng bay, tôi không nghe ra được tiếng người nào. Xung quanh tôi có vài đứa nữa cũng đang quay hay phát trực tiếp gì đấy. Tôi bắt đầu lia máy vào trọng tâm. Chỗ này bị khuất đèn đường nên rất tối. Tôi không thể thấy nạn nhân, có đến 5, 6 người đang vây quanh và xe cứu thương cũng vừa đến. Có một cái vũng lớn đọng trên mặt đường. Một vũng máu. Vũng máu loang ra tạo thành một đường uốn lượn như suối, khi có ánh sáng từ điện thoại chiếu vào, vũng máu ánh lên rồi tắt rồi lại ánh lên. Có khá nhiều mảnh vỡ trên đường, hình như là do đèn trước chiếc xe bị vỡ. Những mảnh kính bắt sáng lấp lánh lên như sao. Nằm chỏng chơ giữa mấy thứ đang lấp lánh ấy là một cái mũ bảo hiểm nhưng tôi không thấy được màu, nó nằm lộn ngược. Cách vũng máu chừng 2m là cái xe to đùng đoàng, một màu đen nằm trùi trũi giữa bóng đêm. Có ai đó đang dùng flash, nguồn sáng mạnh, nó quét qua vũng máu rồi chiếu thẳng vào chiếc xe.

43-H2

Tôi đọc được trên biển số xe.

01091

43-H2 01091

Một con SH300i…

*

Tôi là Jackie, nhà sáng lập kênh Giựt Gân, một kênh Youtube hút view như Oklahoma hút gió. Và đây là video cuối cùng của tôi.

Nguồn: Tạp chí Văn nghệ TPHCM

Bài viết liên quan

Xem thêm
Thân thiện - Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
“Thân thiện” của Lê Thanh Huệ là một văn bản văn xuôi dung lượng lớn, được viết như một cuộc đối thoại mở giữa con người với tri thức, chiến tranh, công nghệ và tương lai nhân loại.
Xem thêm
Gặp gỡ bất ngờ – Truyện ngắn Đỗ Thị Thu Hiền
Nhà văn Đỗ Thị Thu Hiền, tên thật Đỗ Thị Hiền, sinh năm 1952 tại TP. Phủ Lý, tỉnh Hà Nam (cũ), nguyên giáo viên mất sức. Năm 1997 đến năm 2007 chị là UV.BCH, Chánh văn phòng Hội VHNT tỉnh Hà Nam. Hiện chị sống và viết tại TP. Bà Rịa (cũ).
Xem thêm
Gió đồng khoáng đạt – Truyện ngắn Hồ Tĩnh Tâm
Tôi cùng với anh bạn Dũng Hạnh đi xe gần hết nửa ngày, thêm gần nửa buổi ngồi đò nữa thì tới được đồng Ngao. Cánh đồng rộng ngút ngát, nhìn thấy ngờm ngợp con mắt. Anh bạn nói: “Phải mua thủ can rượu cho chắc. Nó sống mụ mị giữa đồng, hết rượu có mà chạy trào máu mắt”.
Xem thêm
Cánh ngỗng đỏ bay qua giếng ngọc – Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Mối hòa hiếu của hai quốc gia lân bang được bắt đầu khi Trọng Thủy bước vào thành. Chàng là một người trẻ tuổi đẹp đẽ, trong trẻo, sáng ngời như ánh dương đầu hạ. Mắt đen thăm thẳm như nước giếng mới khơi. Lưng cao, tiếng nói dịu, lễ nghi chu toàn. Kim Quy không ngờ đó là con trai Triệu Đà. Vì chàng khác hẳn sự hiểm độc của người cha. Chàng chỉ là người trần, sinh ra từ người mẹ chết sớm, lớn lên trong cung cấm nhưng đầy mộng mơ. Chàng không biết cha mình là hóa thân của kẻ thù truyền kiếp của Kim Quy. Trọng Thủy khi ấy chỉ mang một ước vọng: tìm thấy một nơi bình yên, một người con gái xinh đẹp có thể khiến chàng được sống thật với lòng mình. Chàng cũng từng kinh sợ những cuộc giao tranh, trừng phạt, giết chóc của vua cha. Rời xa vua cha cùng kinh thành là điều chàng từng mong muốn.Trọng Thủy nhận lệnh vua cha đến Loa Thành gặp Mỵ Châu nhưng chưa một lần biết mặt người con gái đó. Chàng lãng mạn tin rằng Mỵ Châu là đóa hoa đẹp nhất của đất Âu Lạc.
Xem thêm
Tiếng trống gọi mùa ban - Truyện ngắn của Hà Minh Hưng
Tâm lý chung nhiều người khi đã đến một nơi rồi, lần trở lại thường không còn háo hức lắm.
Xem thêm
Chùm truyện siêu ngắn của Cristina Rivera Garza
Cristina Rivera Garza sinh năm 1964, nhà văn nổi tiếng người Mexico. Sự nghiệp của bà bắt đầu được ghi nhận từ những năm 1980, khi bà đoạt giải thơ Punto de Partida năm 1984 với Apuntes, giải truyện ngắn quốc gia San Luis Potosí năm 1987 với La guerra no importa. Tác phẩm được biết đến nhiều nhất của Cristina Rivera Garza là Nadie me verá llorar, tác phẩm này đã mang lại cho bà Giải IMPAC/CONARTE/ITESM năm 2000. Carlos Fuentes từng gọi đây là “một trong những tiểu thuyết vừa đẹp vừa ám ảnh nhất từng được viết ở Mexico”. Năm 2024, bà đoạt giải Pulitzer cho thể loại hồi kí - tự truyện với tác phẩm El invencible verano de Liliana.
Xem thêm
Lock down – Truyện ngắn của Bùi Đế Yên.
Nhà văn Bùi Đế Yên làm thơ trước khi viết truyện ngắn. Đọc truyện của chị, tưởng chị đang ngồi thủ thỉ kể một câu chuyện vừa mới xãy ra đầy hấp dẫn, khi nghe hết chuyện, lòng ta cứ thấy bâng khuâng …
Xem thêm
Nguyền rủa - Truyện ngắn
Gia đình bà Hường chuyển về sống lam lũ với xóm nghèo. Các khu dân cư mọc lên như nấm sau mưa; lối mòn biến thành đường nhựa. Ông Tấn suốt ngày cắp laptop vợ mua, đi “quan hệ kinh doanh”; đám trẻ con tò mò kháo nhau ông không biết dùng máy vi tính.
Xem thêm
Đêm trước phiên chợ – Truyện ngắn của Lương Mỹ Hạnh
Lão Hạo không lộ mặt, ra lệnh cho tay chân nhanh chóng neo thuyền lại. Chúng lấy những đoạn dây chão to bằng cổ tay chằng buộc hai thuyền kẹp cứng với nhau. Mặt đằng đằng sát khí, hơn chục thằng cầm dao, kiếm, côn nhảy sang thuyền thằng Lanh. Một cuộc ẩu đả bất phân thắng bại nổ ra, hai bên cùng xông vào nhau đấm đá túi bụi.
Xem thêm
Tro bụi ngược chiều – Truyện ngắn Tịnh Bảo
Nắng trưa vàng như chảo mật ong tưới xuống. Nghĩa trang lớn nằm ở ngoại ô, những ngôi mộ nơi góc khuất bị cỏ dại bọc kín, bia đá lấm bụi, từng vệt bẩn kéo dài chảy xuống theo vệt nước mưa, có lẽ do cơn mưa chiều qua.
Xem thêm
Nắng chiều còn chảy – Truyện ngắn Đỗ Thanh Tuân
Trời xứ núi chuyển giông lúc nào cũng dữ dội như đón bão. Gió ầm ào. Cây rừng nghiêng ngả. Lá bay tứ tán. Mây ùn ùn về sắp đầy đầu núi, đen kịt.Chiếc xe máy chở Lan vừa chạy vừa nhảy cà tưng qua mấy ổ gà, những mỏm đá nhô cao của con đường núi thiên thẹo. Nước lùa ra đường đầy rều rác, cây bụi. Nhìn lên một bên là vách cheo leo, nhìn xuống bên kia là vực trong mưa chiều, trong cái sâu hun hút. Xa dưới kia, thác nước ào ào dội. Chốc chốc, chiếc xe dẹo mình cót két. Vậy mà bà chủ tiệm tạp hóa cứ đinh ninh là sẽ bắt cho cô chiếc xe thồ xịn nhất để vào nóc. Đúng xe núi hẳn hoi. Thiệt núi. Bà cười cố ý nhấn mạnh chữ “núi”. Xe cô, cứ để đó, khi mô trở ra thì lấy về. Dù chuẩn bị tâm lí trước nhưng Lan vẫn ngẩn người. Ở đây người ta sống bằng niềm tin. Lời nói ra xác tín như rìu chặt vào cây. Bà đưa Lan cái choàng mưa, tiện tay dúi thêm cái bao bóng lớn, nói ngó trời trong rứa chứ chút nữa thể nào cũng mưa, bỏ ba lô vào bọc ni lông cho khỏi ướt. Nhìn mớ đồ lỉnh kỉnh trong hành trang của Lan, bà cười. “Mong cái nóc Tu Mơ Rông giữ chân cô được.”
Xem thêm
Cô gái đứng trước biển Nhật Lệ - Truyện ngắn Vũ Khắc Tĩnh
Cô gái đã từng có nhiều ước mộng trong đời. Ngoài những giờ học ở trường, những lúc rảnh rỗi cô gái thích đi biển, thích đứng một mình trước biển hằng giờ ở đó, nhìn biển bình minh, mặt trời tròn vành vạnh đỏ rực lung linh, nhìn những con chim hải âu tung cánh bay dật dờ, chao nghiêng trên biển. Một buổi sáng bình minh trên biển rất đẹp, lung linh, lung linh, những đợt sóng vỗ tung toé trắng xoá. Lúc này biển đông người tắm, biển xao động tiếng cười nói của mọi người đánh tan sự im lặng, họ đùa giỡn với sóng nhấp nhô. Ai làm gì mặc kệ, cô gái vẫn đứng bất động một mình trước biển, trong đầu suy nghĩ gì không biết. Làm sao mà biết được. Tắm biển thì không bao giờ tắm. Một cô gái lạ lùng, tôi chưa từng thấy, từng gặp trường hợp này bao giờ. Đến biển, cô gái đứng nhìn biển trong tích tắc bình minh rồi về.
Xem thêm
Đoạn chi ma cước - Truyện ngắn của Châu Đăng Khoa
“Đoạn chi ma cước” dẫn người đọc vào cõi thiền – kiếm huyền bí của Edo, nơi một Ronin tật nguyền đối diện cái chết, ký ức và bản thể. Với bút pháp giàu hình ảnh và triết lý, Châu Đăng Khoa đã tạo nên một truyện ngắn độc đáo, đẹp và ám ảnh như một đường kiếm xé tuyết.
Xem thêm
Bất ngờ - Truyện ngắn của Lê Thúy Hà
Nhìn theo cô giáo trẻ lễ phép, thân thiện gửi xe chỗ ông, rồi bước đi hướng về căn phòng của lão trưởng phòng giáo dục thành phố, lòng ông Thái bỗng dấy lên nỗi bất an, “sao bây giờ vẫn còn có người đẹp tự nhiên, hương sắc mộc mạc thế, khéo lại là món mồi ngon tiếp theo của hắn rồi”. Nhưng ông đang mong muốn cơ hội này xuất hiện từng ngày, mà sao khả năng cao là đang đến, ông lại thấy lo lắng, bất an? Có phải sự mộc mạc, nhân hậu toát ra từ ánh mắt, giọng nói, con người cô giáo trẻ ấy khiến ông thấy bứt rứt.
Xem thêm
Người giữ mùa gió – Truyện Chu Phương Thảo
Con đường làng mùa hạ vẫn bụi mờ và khét nắng như thuở nào. Giữa cánh đồng khô cháy, một cậu bé gầy gò đang lom khom mò cá trong mương nước đục. Chiếc quần vá, đôi chân trần rớm máu vì gai cỏ nhưng ánh mắt sáng, kiên cường như muốn nuốt trọn cả chân trời nắng gắt.“Vũ ơi, về đi con, trưa rồi! Mẹ nấu cơm xong hết rồi đó!” Tiếng người phụ nữ gầy yếu gọi vọng từ xa, lạc giữa gió Lào bỏng rát. Cậu bé quay lại, cười toe toét:“Con bắt thêm con cá nữa thôi mẹ ơi! Tối nay mình có canh cá ăn nha!”
Xem thêm
“Quyền năng của người lớn” – Truyện ngắn Nguyễn Bình An
Giấc ngủ trưa của tôi bị phá tan bằng một thứ âm thanh làm tôi giật thót mình - tiếng mẹ chửi con.Mày đi khỏi nhà tao! Tại sao mày uống ca cà phê mà không dẹp? Đợi tao dẹp ha gì? Tao là mẹ mày hay ở đợ cho mày? Nội dung câu chửi cũng không đến mức khủng khiếp. Nhưng cái giọng chửi thì đáng kinh. Nó the thé, hoằm hoặm. Đó là tiếng chửi mà Bích trút xuống đứa con trai mới tám tuổi của mình - thằng Long. Long ngồi thu mình lại sát góc nhà. Hai tay như đang cố bịt tai. Hai chân dạng, lưng ngả ra sau tìm điểm tựa nơi vách nhà. Mắt mở thao láo, vô hồn. Dù cây cần nước để sống. Nhưng Long như một cây non quằn quại dưới làn nước mạnh liên tục dội tạt vào. Nó oặt mình đi. Bà mẹ trẻ đang dạy con hay đang trút hằn học trong người? Dũng - chồng Bích - đi làm gần hai tháng nay chưa thấy gửi tiền về. Những cuộc điện thoại của Bích gọi đi trong nước mắt nhưng Dũng luôn đáp lại bằng sự hững hờ.
Xem thêm
Nước cuốn bông tràm – truyện ngắn Chinh Văn
Lý do trở về cửa biển nầy của chị là gì?. Mỏi gối chồn chân hay hương tàn sắc nhạt?, nhớ cố hương hay lương tâm lên tiếng?, chính chị cũng không trả lời thỏa đáng. Cũng có thể là tất cả những cái đó thôi thúc chị về quê. Chỉ biết rằng sau những đau khổ chất chồng, sau những tháng ngày bon chen ở đất Sài Gòn, nay chị về vùng U Minh Hạ nầy nương nhờ nhà vợ chồng đứa cháu để sống qua ngày với nghề buôn bán cá khô.
Xem thêm
Cánh ngỗng đỏ bay qua giếng ngọc - Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Chiều ở Loa Thành lặng như tờ giấy đã ố màu. Không tiếng người. Không bóng ai. Chỉ gió thổi cỏ lau nghiêng ngả, cuốn theo mùi đất xưa lẫn với mùi tro tàn cổ tích.
Xem thêm
Lời hứa - Truyện cực ngắn của Lê Thanh Huyền
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 41 tháng 10/2025.
Xem thêm