Bài Viết
Đứng trước căn hộ có con số bằng đồng sáng loáng 21.06, Út hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh trước khi nhấn chuông… Cánh cửa hé ra phả mùi son phấn từ mái tóc dài lắc lư trên bóng hình ẻo lả tròng váy hoa cũn cỡn, mỏng manh.
Tên gã là Nhơn, nhưng từ lâu xóm làng lại quên đứt, cứ quen gọi “thằng Câm”.
- Thế lúc ông cựu chiến binh – nhà văn Mỹ hỏi “Bây giờ bà mong ước điều gì? Bà có muốn giúp một số tiền để cất lại ngôi nhà này không?”, dì không gật đầu?
Con trai tôi có người yêu, như lời nó thú nhận, rất yêu con bé. Nó vừa qua tuổi 20, học Kiến trúc, còn bạn gái thì học chung trường. Qua lời con kể, tôi hình dung cả hai đều nghiêm túc và muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ.
Hơn 10 giờ sáng, trong một căn phòng đầy ắp người, ánh sáng chiếu qua những tấm kính lớn in những mảng sáng chói trên nền gạch, soi rõ một đứa bé gái khoảng 2 tuổi
Minh dừng xe trước cổng nhà số 17, hoang mang vì thấy mình nhỏ bé quá. Căn nhà giống như một căn biệt thự, không có hồ bơi nhưng cái vườn cảnh thì đến là nể thật.
Tối đó, nàng ngồi viết nhật ký trong ánh đèn điện sáng choang, trong cảm giác hân hoan, mừng rỡ như đứa trẻ trước những đổi thay mang lại sự thú vị.