Bài Viết
Đứng lại! – Chị bất thần giật giọng. Cú giật ấy có hiệu quả kì lạ. Bàn chân tôi tự động rụt lại trước khi tôi kịp nhận biết chị đang nói gì.
Từ đất nước Uzbekistan xa xôi, cháu Abdumominov Abdulloh (học sinh Trường số 102, quận Shayhantahur, Tashkent, Uzbekistan – 13 tuổi) biết đến cuộc thi “Truyện ngắn hay – năm 2022” do Tạp chí Văn nghệ tổ chức và đã gửi đến một chùm truyện ngắn dự thi.
An vẫn đứng đó, nhìn mọi người như kẻ không hồn. Phải chi lúc trước nó biết nghe lời hơn, không đi đánh nhau khắp đầu trên xóm dưới rồi bị người khác tới mắng vốn mỗi ngày làm ông phải đau lòng, phải chi nó chăm chỉ giúp ông làm việc nhiều hơn và phải chi nó có hành động yêu thương với ông dù chỉ là một lần.
Đèo vắt ngoằn ngoèo non 2 cây số, hết dốc lên lại dốc xuống. Những con dốc ngắn nhưng mà tức ngược.
Tôi và các vị thành viên mới của Bến Mồ Côi bị giọng cười chú Sáu lôi cuốn, cười nghiêng ngả. Cả chú Tư nữa cũng phải nhăn mặt cười theo. Tiếng cười vang vọng cả một vùng bạt ngàn cây trái.
Đứng trước căn hộ có con số bằng đồng sáng loáng 21.06, Út hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh trước khi nhấn chuông… Cánh cửa hé ra phả mùi son phấn từ mái tóc dài lắc lư trên bóng hình ẻo lả tròng váy hoa cũn cỡn, mỏng manh.
Tên gã là Nhơn, nhưng từ lâu xóm làng lại quên đứt, cứ quen gọi “thằng Câm”.
- Thế lúc ông cựu chiến binh – nhà văn Mỹ hỏi “Bây giờ bà mong ước điều gì? Bà có muốn giúp một số tiền để cất lại ngôi nhà này không?”, dì không gật đầu?