Bài Viết
Mỗi lần đến đơn vị bộ đội phòng không đưa thư hoặc báo, Phương để ý thấy một người – một người duy nhất – chỉ đến rồi lại ra về, với vẻ mặt trầm buồn. Đơn giản là chưa bao giờ Phương thấy anh ta nhận một lá thư, hoặc gói bưu phẩm của ai đó gửi cho cả.
“Dường như ai đi ngang cửa, gió mùa đông bắc se lạnh”. Nữa đêm, bà Thu tỉnh giấc. Ôi lại chiêm bao! Một thanh niên tầm thước, khuôn mặt hiền lành với nụ cười tươi xuất hiện trước mặt, hỏi thăm: Thu còn đau không. Bà mở mắt, trong tâm trí vẫn còn hình ảnh người ấy.
Tôi hẹn gặp chị Mận sau cuộc điện thoại đầy nước mắt. Cú điện thoại bất ngờ sau mấy mươi năm tôi đi tìm mà chẳng gặp. Chị xuấy hiện và chặng đời dài trải ra trong một chiều sóng nước Cần Thơ tròng trành phận lữ thứ.
Dưới ánh trăng sáng soi rọi bóng một lớn một nhỏ nắm tay nhau đổ chồng xuống sân chùa như một dấu chấm hỏi. Dấu chấm hỏi đã có lời giải đáp. Tiếng cười khúc khích vang lên trong không gian ngập tràn hương sen thơm ngát, giữa thinh không, những tiếng chuông khoan nhặt nhẹ nhàng vang xa.
Heather Hartley là một nhà văn và biên tập viên, tác giả của hai tuyển tập thơ Adult Swim and Knock Knock. Cô dạy viết văn sáng tạo cho khóa học online ở Đại học Hoa Kỳ ở Paris và Đại học Texas MFA. Cô sống ở Naples, Ý.
Mỗi lần thấy bóng dáng Hoa đi ngang qua phòng bệnh người đàn ông gào lên: “ Hoa ơi, anh yêu em lắm mà, đời anh không thể sống thiếu em được! Tôi không có bệnh gì hết, miễn có Hoa đến đây là tôi hết bệnh ngay. Tôi van xin các người hãy nói với Hoa đến gặp tôi đi! Tôi van xin các người”. Sự tha thiết van xin làm nao lòng những người nuôi bệnh: “Yêu đương gì mà đến điên khùng vậy trời! Nếu như cô Hoa nào đó đến với anh ta, không biết anh ta có làm hại gì không?’
Người ta dù sống ở đâu, dù bận rộn cở nào, chiều cuối năm cũng bôn ba về nhà. Tết mà không về nhà, không về quê coi như không có Tết. Về để nghe thương nhớ bao lâu khi mãi bôn ba nơi xứ xa mà rưng rưng thấy dáng má đón con chiều cuối năm. Về để cùng má canh lửa cho nồi bánh tét đón giao thừa. Về thắp lên nén nhang trên bàn thờ ông bà tổ tiên cúng rước ông bà. Quê nhà dù có gieo neo, có khó khăn buộc những đứa con của má phải tha hương kiếm tiền nơi xứ lạ. Như cứ nghe gió Tết về lòng hoang hoãi nỗi bồn chồn lo việc này cho xong, mua cái nọ mang về quê ngày Tết.
Một tia sáng lóe lên rạch ngang bầu trời đầy sao đêm ba mươi, liền ngay sau đó là tiếng nổ rền vang ập xuống các nóc nhà dài buôn Trưng. Trẻ con giật mình khóc thét, người lớn choàng dậy chất thêm củi vào bếp, ngó ra đầu sàn không giấu được nỗi ngơ ngác, sợ hãi.
Thảo nguyên xanh rì, mướt tận hồn thơ. Bầy linh dương sừng kiếm không biết có phải thảnh thơi không?
Nàng ngắm nhìn mùa thu qua cặp kính cận ba phảy năm đi-ốp. Quán cafe vắng hoe, chỉ có nàng ngồi hướng mặt ra hồ.