TIN TỨC
  • Bút ký - Tạp văn
  • Vẫn chờ tiếng chuông điện thoại của cựu đồng nghiệp - Tản văn Trọng Bình

Vẫn chờ tiếng chuông điện thoại của cựu đồng nghiệp - Tản văn Trọng Bình

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2022-08-13 00:45:25
mail facebook google pos stwis
984 lượt xem

Trọng Bình

Tiếng chuông Zalo điện thoại đổ liên hồi, tôi quyệt nút nghe máy thì đầu bên kia giọng của Cô thều thào nấc lên từng hồi “Cháu ơi! Chú không về nữa rồi”. Tôi lạnh toát từ đầu đến chân trong vòng vài giây rồi động viên Cô bình tĩnh lại.


Tác giả Trọng Bình.

Cô và Chú là đồng nghiệp, cán bộ hưu trí của cơ quan tôi. Hôm dịch Covid-19 chưa bùng phát, tô gặp Cô nhân dịp kỷ niệm 46 năm ngày Giải phóng miền Nam thống nhất đất nước và Sài Gòn 45 năm vinh dự được mang tên Người. Cô vui mừng lắm, Cô bảo tôi chụp cho Cô vài tấm ảnh cá nhân để gửi cho các con ở xa gia đình, chụp ảnh họp mặt tập thể để về đưa cho Chú xem, vì Chú mệt không tham gia cùng Cô được.

Hôm nay nhận tin dữ khiến tôi ngậm ngùi, dứt cuộc điện thoại với Cô mà trong đầu tôi cứ vẳng vẳng lời Cô như cầu cứu, bám vứu lấy tôi để mong có một sự cứu giúp.

– Cháu ơi! Hơn năm mươi năm sống với nhau mà giờ Chú đi Cô không nhìn thấy mặt chú lần cuối, không thắp cho chú được nén nhang, làng xóm không ai đưa tiễn, chú hơn 50 năm tuổi đảng, nhà cả 3 thế hệ cống hiến cho ngành điện cháu ơi! Cô đau sót quá!

Cô cứ nấc lên trong những hơi thở yếu ớt!

– Hai con gái Cô ở xa chúng nó cũng đau khổ lắm, dịch dã như này sao giờ cháu ơi! Cô thương Chú quá! Bây giờ không biết ông ấy đang ở đâu nữa cháu ơi! Mất mát lớn quá! Nhanh quá, hôm qua Chú còn ở nhà với Cô, thấy ổng khó thở đến chiều họ đưa đi, giờ họ báo với Cô là Chú đã đi rồi. Khổ quá cháu ơi!

Những lời thắt ruột thắt ngan của người phụ nữ gần 80 tuổi khiến tim tôi nhói lên từng hồi, là một người dưng thôi nhưng cảm xúc trong tôi còn không kìm lại được huống chi là Cô và các con của mình. Tôi như mất đi một thứ gì đó trong người mà chưa rõ nguyên nhân, thâm tâm nhẹ bổng, lời Cô đồng nghiệp hưu trí cứ vẳng vẳng trong đầu khiến không gian càng não nề thê thảm.

Covid-19 nghiệt ngã quá, nó tràn đến Thành phố này ngay vào dịp mùa xuân đẹp nhất, rạng ngời tự hào của độc lập. Sài Gòn 46 năm thống nhất, Thành phố Hồ Chí Minh 45 năm sáng mãi tên Người, đáng lẽ ra đây là một thời điểm hào hùng nhất, đẹp đẽ nhất của Sài Gòn ở độ tuổi trung niên, cả nước sục xôi hướng về Sài Gòn tươi trẻ và hào sảng. Con người Sài Gòn phải được tận hưởng những giây phút hân hoan này. Nhưng tất cả đã phải dừng lại niềm vui, niềm tự hào để chống lại cơn đại dịch đang gây ra cho Sài Gòn tồi tệ nhất!

Người cựu đồng nghiệp của tôi còn khổ hơn thế nữa, hai ông bà thủ thỉ với nhau lúc “bóng xế chiều tà”, niềm vui hạnh phúc bấy lâu đang tốt đẹp, Cô, Chú tự hào bởi sự thành đạt của các con đang sinh sống và làm việc ở nước ngoài, Cô, Chú tự hào bởi đã đóng góp cho ngành điện miền Nam 46 năm hình thành và phát triển, Cô, Chú hân hoan tự hào khi mỗi khi họp mặt đồng nghiệp được một lần trong năm, gặp gỡ thế hệ trẻ chúng tôi để kể về thành tựu của ngành, cũng để chia sẻ cho chúng tôi những kinh nghiệm quý báu, rồi còn truyền lửa và dặn do chúng tôi dựng xây đất nước hùng cường hơn, xứng đáng là niềm tin của thế hệ Cô – Chú.

Đùng một cái! y tế phường đến đưa Chú đi rồi Chú không về với Cô nữa, cô một mình hoang mang đến tột độ, rồi Cô cũng chẳng biết chú đang nằm ở bệnh viện nào, khu cách ly nào, chắc chắn là không thể nhận chú về để tổ chức tang lễ theo phong tục truyền thống được!? Nhưng khi nào mới nhận được tro cốt của chồng đây, các con thì ở xa vạn dặm, quê Chú ở Bến Tre, Cô quê ở Thanh Hóa, người thân không có bên cạnh, bám vứu vào ai lúc này đây!?. Tôi là người nhận điện thoại của Cô đầu tiên, thương Cô – Chú quá! Nhưng biết làm sao giờ, tôi không thể tự ý ra ngoài đến nhà Cô lúc này mà không có lý do chính đáng, bởi cả Thành phố đang thực hiện rất nghiêm Chỉ Thị 16 của Thủ Tướng Chính phủ. Thôi đành chọn đi đi lại lại quanh căn phòng nhỏ để tiếp tục chờ những cuộc điện thoại của Cô.

***

Một tuần, hai tuần rồi ba tuần… trong thời gian ấy, những dòng tin của cô gửi cho tôi chẳng có gì ngoài nội dung “Chú không biết giờ ở đâu nữa? khổ! Vợ chồng sống với nhau mấy mươi năm mà không thắp cho ổng một nén nhang cháu ạ”. Vậy là chỉ biết Chú đã mất thôi chứ thi hài thì chẳng biết đang ở đâu, mà cũng không thể tiếp cận được bởi là không thể và không thể vào lúc này. Thật tội nghiệp và ngang trái cho những tháng ngày cuối đời của Chú và Cô.

Tuần thứ tư cô gọi cho tôi, hỏi về một ngôi Chùa ở Quận 10, được biết các con Cô gọi điện thoại về bàn bạc và quyết định chọn chùa Liên Hoa xin gửi nhờ tro cốt Chú vào đó, sau này xã hội bình thường trở lại sẽ làm thủ tục đưa Chú về quê. Nhưng đó cũng chỉ là dự kiến còn thực tế đến nay Cô vẫn chưa nhận được tro cốt của Chú.

Tôi lên mạng tìm kiếm và đã có được số điện thoại của Trụ Trì ngôi chùa mà gia đình cô cần nhờ cậy vào lúc này. Đặc biệt là cảnh neo đơn một mình cô xoay sở, ngày đêm ngóng trông tin tức về Chú, ở cái tuổi này, trong bối cảnh này dường như cô đang cố tiết kiệm từng chút sức lực chờ điều vô vọng từ chồng, cho dù chẳng còn chút hi vọng gì về Chú nhưng Cô vẫn đinh ninh là chú quanh quẩn đâu đây không bỏ mặc Cô lầm lũi một mình.

Ngày nhận được hộp tro cốt của Chú thì cũng hơn một tháng ròng, Cô chẳng có gì ngoài nước mắt chờ đón Chú. Cô lại thỏ thẻ “Tội Chú quá, ông ấy ra đi lạnh lẽo và thiệt thòi, hơn 50 năm tuổi đảng rồi, nếu bình thường thì nhà nước lo chu đáo đấy, nhưng trong điều kiện này thì vậy là tốt rồi, mong dịch mau qua để mọi nhà còn đoàn tụ”.

Vậy là Chú đã mãi mãi không bao giờ về nhà với Cô nữa, chú đã về với cực lạc để Cô một mình trong ngôi nhà cô quạnh. Tến năm nay là năm đầu tiên Cô phải đón Tết lạnh lẽo một mình trong đời, con cái ở xa, mình Cô sẽ ảm đạm lắm. Mong rằng Cô sẽ sớm vượt qua những nỗi đau, nỗi mất mát này. Dù trong điều kiện như nào đi nữa thì điện thoại cháu vẫn luôn chờ đón những lời chia sẻ của Cô.

T.B

Bài viết liên quan

Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Không còn bao lâu nữa!
Tùy bút của Trần Đôn
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
ời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Hương sắc mùa thu trên đèo Khau Phạ – Bút ký Phan Anh
Ngược quốc lộ 32, giữa nắng thu vàng óng ả, chúng tôi đến với xứ sở vùng cao Mù Cang Chải của núi ngàn Tây Bắc, theo tiếng bản địa của người H’Mông Mù Cang Chải có nghĩa là vùng đất gỗ khô. Nơi ấy có những đỉnh núi mờ sương cùng với vực sâu thăm thẳm. Những núi đá cao ngất quanh năm được mây sương bao phủ ấy cũng từng được nhiều người ví von tựa như nơi “đất trời gặp gỡ” và nổi tiếng với con đèo Khau Phạ, một con đèo cũng từng được liệt vào hàng trứ danh ở Việt Nam, nằm trong nhóm “tứ đại đỉnh đèo” (bốn con đèo hùng vĩ nhất, cao nhất, dài nhất, nguy hiểm nhất: đèo Mã Pí Lèng - tỉnh Tuyên Quang, đèo Ô Quy Hồ, Đèo Khau Phạ - tỉnh Lào Cai và đèo Pha Đin - nằm giữa hai tỉnh Sơn La và Điện Biên).
Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm
Cả một trời thương - Tản văn Vừ Thị Mai Hương
Đến Hà Giang, bạn sẽ thấy. Hà Giang đẹp trong veo như nắng sớm bản Phùng, hiên ngang kiên cường như đá núi Đồng Văn và dịu dàng như ánh chiều rơi trên dòng Nho Quế. Hà Giang, như một nàng tiên bí ẩn mà cả đời bạn sẽ không bao giờ hiểu được hết, sẽ không bao giờ đi được đến tận cùng.
Xem thêm
Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh
“Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh” – bài phiếm đàm của Phạm Minh Mẫn, từ một truyền thuyết quen thuộc, đã mở ra nhiều liên tưởng bất ngờ.
Xem thêm
Khát vọng hòa bình – Ký của Nguyễn Minh Ngọc
Từ một nữ sinh Châu Sa giàu nghị lực đến vị Bộ trưởng Ngoại giao của Chính phủ Cách mạng lâm thời, rồi Phó Chủ tịch nước, cuộc đời bà là bản hùng ca về trí tuệ, bản lĩnh và khát vọng hòa bình của dân tộc Việt Nam.
Xem thêm
Văn hóa công trình
Nguồn: Báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 34 (3417) ra thứ bảy ngày 23/8/2025.
Xem thêm
Tổ quốc trên hết
Tùy bút của Đại tá, nhà thơ TRẦN THẾ TUYỂN
Xem thêm