TIN TỨC

Vì tinh tú trong MẮT ẤM của Bùi Phan Thảo

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2023-09-28 09:48:34
mail facebook google pos stwis
1216 lượt xem

LỆ HỒNG
(Về bài thơ “Mắt ấm” đăng Tạp Chí Sông Lam, số 36 (tháng 8/2023)

MẮT ẤM
 

Chiều lặn vào ngày

ngày lặn vào năm

gửi vào mắt dấu bóng chim tăm cá

những quán vừa quen

những người chớm lạ

vệt chân mày một nét giữ làm tin.

 

Năm tháng của ai mà mãi đi tìm

những khó thiếu thời

những vui thiếu nữ

những chiếc bình chứa bao mùa xưa cũ

bỡ ngỡ đón sắc hoa thời thượng kiêu sa.

 

Hồ như mùa về

hồ như mùa qua

chỉ mắt ấm tỏ bày lời chân thật

một mầm gieo vừa trở mình trong đất

tháng Chạp qua tay rồi biền biệt xa.
 

Nhà thơ Bùi Phan Thảo còn là một nhà báo, người bình thơ và các tác phẩm đầy tinh tế. Ngòi bút của anh vẽ ra sắc màu cuộc sống, ngay cả nỗi đau tận cùng của những cánh hoa rũ bên đường, chúng ta vẫn thấy được tia sáng nhấp nháy trong từng câu chữ của anh. Có đôi khi đọc thơ anh, ta dễ nhầm lẫn rồi mặc cho tâm tư xáo động. Bởi ta thấy cái lẫn của thế nhân bị kéo chùng xuống theo cơn giông mùa hạ, vàng vọt mùa thu và lặng căm tê tái giữa đông tràn:

Chiều lặn vào ngày

ngày lặn vào năm

Nghe qua tưởng thời gian với nhà thơ là vô hạn. Quy luật cứ thế mà trôi qua trong sự bất biến, nhưng có lẽ! Lời tự sự hay nhắc nhớ về tuổi đời quý giá đã ra đi. Chúng ta là những thân cây có vòng đời hạn hẹp, không phải trăm năm để làm nên sự hùng vĩ của cánh rừng. Chúng ta là những con người thở và thấy cuộc đời ta rõ thế nào nhất.

Chiều êm đềm mang hoàng hôn rãi khắp triền đồi, nhà cao tầng hay những con đường đầy bụi bậm, thì các hình thái đó đều được chiều ướp hương tình yêu và đưa vào khung dĩ vãng. Đôi khi ta chợt quay lại nhìn bức tranh ấy, để mỉm cười vì ta còn bước tiếp. Lắm lúc ta buộc cúi đầu thật sâu, mắt nhìn ngược về con đường trật trầy gian khó mà tự nhủ, ta ơi gắng lên! Ngày lặn vào năm rồi ngày sẽ bừng sáng, tuy cuối váng trời đỏ rực màu huyết dụ. Lãng đãng giữa mây trời xanh xám ta từng phải gửi gắm những gì có thể:

gửi vào mắt dấu bóng chim tăm cá

những quán vừa quen

những người chớm lạ

Mắt của vũ trụ hay của trái tim nóng! Mắt ấm dẫn lối, chân bước qua gập ghềnh, và thời gian có dừng lại đủ cho ta cảm được tình người lạ quen. Sự xúc cảm trong hồi ức của nhà thơ có phải là những khung hình đẹp làm nên cuộc sống?

Có quán vừa quen và người chớm lạ thì sự định hình trong dấu nhớ của anh chỉ là thoáng qua lặng lẽ. Thế nên, với anh sẽ không có chiếc áo đẹp, những khuôn ngài rực rỡ, là anh đã nghe được nhịp đập của những trái tim khát khao hạnh phúc, từng ngày. Để khắc ghi một:

vệt chân mày một nét giữ làm tin.

Ôi, nhà thơ yêu con người đến lạ! Và anh không hề kìm nén đến tự mình in dấu lên vết thời gian đa chiều. Nên sợ hay ngại mà anh xin ‘một nét giữ làm tin’, thật quá đỗi bồi hồi.

Có lẽ tôi cũng bắt đầu quay quắt tìm bóng thời gian mình bỏ lỡ. Đâu biết được ta đã mãi miết chạy cùng năm tháng, chỉ để kịp theo các cơn gió mùa mà vô tình hay cố ý, cơn gió chướng từng làm ta mạnh mẽ lướt qua đã rơi lại trong chiều nào đó. Có làm ai đau đáu một nỗi niềm, thì xin níu lại:

Năm tháng của ai mà mãi đi tìm

những khó thiếu thời

những vui thiếu nữ

Cả những đôi má ửng hồng, những vết nhăn khắc khổ đã làm ta của ngày hôm nay phải nhớ về, thì hãy cứ tìm nhau trong xa xót.

Trong ‘Ngón tay chỉ trăng’ của bậc thầy Osho có một đoạn “Nếu tôi chỉ cho bạn mặt trăng với ngón tay tôi, vậy hãy đừng chấp giữ vào ngón tay tôi, nó chẳng liên quan, nếu không bạn sẽ lỡ mất mặt trăng. Bạn phải thoát ra khỏi ngón tay để thấy mặt trăng. Sự sống là vô cùng kỳ bí, nhưng nó cũng rất đơn giản…”

Tuy đây là lời của thiền học về nhân sinh quan, có khác gì nhà thơ Bùi Phan Thảo đi tìm tính triết luận trong thi ca. Sao anh mãi ngắc ngứ với nhân sinh thế? cõi lòng anh phải là những hạt mầm đang ủ ấm, chực chờ nở hoa.

những chiếc bình chứa bao mùa xưa cũ

bỡ ngỡ đón sắc hoa thời thượng kiêu sa.

Ý tứ sâu xa trong cách diễn đạt ngỡ nhẹ mà nặng vô cùng, sao lại là những chiếc bình? Phải chăng ta là một thực thể lăn qua vùng cát nóng, rồi hân hoan đưa tay đón mưa trời mát lạnh để phủi bụi trầm luân. Trong ta chứa muôn ngàn điều tốt đẹp, cũng có thể sẽ mất đi trong hoạt cảnh thoáng chốc điêu tàn. Chiếc bình là vòng tay mẹ, đất mẹ giữ ta trong suốt yên bình.

Với hiện tại nhà thơ đang ngắm nhìn sự hối hả lướt qua. Mắt anh vẫn đắm đuối ghì lại những thăng trầm thời cuộc. Những ta của ngày hôm qua có làm nên hạnh phúc ngày hôm nay? Nếu ta không thể giữ được gốc rễ cội nguồn, không tưới tắm dòng nước ngọt ngào lên khu vườn lộng gió, sao có thể chờ được hít hà hương vị thơm nồng trong dáng hình hoa lộng lẫy kiêu sa. Tâm tư của nhà thơ đã vượt qua khỏi cánh đồng xưa thơ ấu, anh chới với giữa hiện thực đang làm anh khắc khoải muôn trùng. Tôi không biết mình có nhầm lẫn mà soi đếm từng dấu chân xưa để lại, để cố hiểu nhà thơ ở một khía cạnh rất người và rất đời. Là anh, một trái tim nhạy cảm vì quá yêu!

Hồ như mùa về

hồ như mùa qua

Anh lại đếm mùa trong hoài nghi cùng những tinh cầu đang lơ lửng. Tu từ ‘hồ như’ được lập lại có làm anh tỉnh giấc rồi lại tiếp tục hồ như. Đọc đến đây tôi đã hít thật sâu thở ra thật chậm để cảm chân mình còn chạm đất, bởi không khéo tôi cũng sẽ lơ lửng tầng không như nhà thơ mất thôi. Phải để mùa qua và chúng ta sẽ phết những màu tươi lên đó!

Và tinh tú sáng ngời đã kịp dõi theo anh. Những vì sao mai trong mắt ấm sẽ làm tốt cái việc giữ và ban phát lời thánh ca đẹp nhất trong mỗi phần người:

Chỉ mắt ấm bày tỏ lời chân thật!

Nhà thơ luôn hy vọng. Một lời thơ đẹp từ những tâm hồn đẹp.

một mầm gieo vừa trở mình trong đất

tháng Chạp qua tay rồi biền biệt xa.

Trong truyện ngắn ‘Chiếc lá cuối cùng’ của cố nhà văn O’Henry như một lời tiễn biệt, dẫu là ra đi vẫn không bao giờ là cuối cùng. Trái đất gieo mầm sự sống, một vì sao băng vừa tắt sẽ lại có ngàn ngôi sao lấp lánh giữa trời đêm. Con người không vĩnh hằng, nhưng đất ấm nuôi dưỡng sự vĩnh hằng. Chồi non lại được nảy mầm bởi chúng ta đã gieo mầm và biết cách gieo. Tháng Chạp qua tay rồi biền biệt xa… thì ký ức qua tay vẫn sẽ đọng lại. Dù tà dương có lặng lẽ chìm trong vầng trăng khuyết, thì hồn hoang vẫn giữ lại những vạt nắng trong chiều tím thẫm. Nhà thơ đừng buồn nhé! Gió lại lao xao đưa tháng Chạp trở về trong miền nhớ, một thưở xa xăm của người và ta. Mùa xuân lại về đấy thôi!

Chẳng thế mà nhà thơ Bùi Phan Thảo đã ươm mầm cho các tác phẩm thơ của mình: “Lao xao hồn phố”, “Không chờ những giấc mơ”. Tập truyện ngắn “Búp bê áo rách”. Tiểu thuyết “Giọt máu ly hương”. Bút ký “Hoàng hôn Ăngkor” cùng rất nhiều bài thơ được phổ nhạc “Qua ngày xuân nắng mơ”, “Đà lạt trong tôi”… đủ để ta thưởng thức một văn phong lãng mạn mà chất dữ dội vẫn len vào từng con chữ.

Có lẽ anh là một trong những tác giả mang phong thái ‘người soi thấu’, một khán giả đầy thấu cảm đứng bên lề với trái tim đỏ cháy. Vạn vật trong thế gian có đổi thay thế nào thì anh vẫn lặng thầm sẻ chia từng khoảnh khắc ngọt ngào lẫn đắng cay.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Biểu tượng nước trong thơ Vũ Mai Phong
“Nước” trong văn hóa phương Đông là thủy – khởi nguyên của sự sống, mang phẩm chất mềm mại – bền bỉ – linh hoạt biến hóa của triết lý nhu thắng cương. Trong thi ca Việt Nam, “nước” gắn với dòng chảy thời gian tâm thức dân tộc, văn hóa lịch sử và tâm linh
Xem thêm
“Hư Thực” của Phùng Văn Khai: Tiếng nói Hậu Hiện Đại và Dấu Ấn Văn Chương Đương Đại Việt Nam
Văn học luôn là tấm gương phản chiếu xã hội, là nơi ghi lại những biến chuyển của thời đại và tâm hồn con người. Trong lịch sử văn học Việt Nam, mỗi thời kỳ đều có những tác phẩm tiêu biểu, vừa mang dấu ấn thời đại, vừa để lại những giá trị trường tồn cho đời sau. Tuy nhiên, khi thế giới bước vào kỷ nguyên toàn cầu hóa và đa dạng văn hóa, các giá trị truyền thống gặp nhiều thử thách. Đặc biệt, với sự bùng nổ thông tin và biến động xã hội, con người ngày nay không còn sống trong một thế giới đơn giản, rạch ròi mà là một thế giới đa chiều, hỗn loạn và khó đoán định.
Xem thêm
Thế giới kỳ vĩ của thơ
Thế giới của thơ, với thi sỹ là bến đậu của tâm hồn, là cánh đồng gieo trồng cảm xúc và chữ nghĩa, là bầu trời để cất cánh ước mơ và thả hồn phiêu lãng; với đọc giả là nhịp cầu kết nối con tim, là dòng sông soi rọi, tắm táp tâm hồn để được nâng đỡ và bay cao.
Xem thêm
Văn học dịch và những tác động đến đời sống văn học Việt Nam những năm đầu thế kỉ XXI
Nói đến văn học dịch những thập niên đầu thế kỉ 21, có lẽ, trước hết, phải nhắc tới việc rất nhiều tác phẩm thuộc hàng “tinh hoa”, “kinh điển”, hay các tác phẩm đạt được các giải thưởng văn chương danh giá (Nobel, Pulitzer, Man Booker...) đã được chú trọng chuyển ngữ trong giai đoạn này.
Xem thêm
Vài nhận thức về trường ca “Lò mổ” của Nguyễn Quang Thiều
Tôi hỏi nhiều nhà thơ và văn, rằng họ thấy trường ca “Lò mổ” của Nguyễn Quang Thiều như thế nào và đặng họ có thể khai sáng chút gì cho tôi nhưng không ai có câu trả lời khiến tôi thỏa mãn, đa phần đều nói “Ái chà, Lò mổ của Nguyễn Quang Thiều hả, bọn tớ cũng chỉ nghe dư luận ồn ào trên mạng thôi chứ có sách đọc đâu!”.
Xem thêm
Nguyễn Duy – Vịn thi ca vượt thác thời gian...
Bài đăng Văn nghệ Công an số ra ngày 13/11/2025
Xem thêm
Thơ có nghĩa là “thương” - Tiếng thơ Đặng Nguyệt Anh
Một bài viết thấm đẫm nhân tình của Tuấn Trần – người trẻ viết về Đặng Nguyệt Anh, “ngoại” của thơ và của lòng nhân hậu. Từ câu chữ đến cảm xúc, bài viết là một lời tri ân chân thành dành cho thế hệ cầm bút đã “đem trái tim yêu thương gánh ghì số phận chung”, để hôm nay, thơ của họ vẫn còn làm dịu đi những cơn bão đời người.
Xem thêm
Chất liệu dân gian trong ca khúc Việt Nam hiện đại
Bài viết này xin phép được tiếp tục trình bày một xu hướng vận động chủ đạo của âm nhạc dân gian truyền thống Việt Nam sau 1975: dân tộc hóa ca khúc Việt Nam.
Xem thêm
Đọc thơ Thiên Di
Dường như là một giấc mơ chậm rãi, dịu dàng, vẫn đọng lại dư âm của cô đơn, khao khát và hy vọng. Tác giả sử dụng nhịp điệu từ những chi tiết nhỏ – mưa rả rích, ánh mắt, cánh hoa – để cảm xúc lan tỏa, khiến độc giả không cần lạm dụng từ ngữ hoa mỹ vẫn cảm nhận được sự mềm mại, tinh tế và ám ảnh.
Xem thêm
Nguyễn Khuyến “thâm nho” giữa đời thường
Nguyễn Khuyến (Nguyễn Thắng, 1835-1909) hiệu Quế Sơn, tự Miễn Chi. Người đời gọi ông là Tam Nguyên Yên Đổ, do lấy địa danh là xã (làng) Yên Đổ (huyện Bình Lục, Hà Nam trước đây) ghép với việc ông thi đỗ đầu (giải nguyên) cả ba kỳ thi hương, hội và đình. Nhưng việc này thì chính Nguyễn Khuyến cũng chẳng tự hào cho lắm, ông viết: “Học chẳng có rằng hay chi cả/ Cưỡi đầu người kể đã ba phen”.
Xem thêm
Triệu Kim Loan - Khúc độc thoại xanh của hồng gai
Bài viết sâu sắc dưới đây của nhà văn Kao Sơn dành cho buổi ra mắt sách Chữ gọi mùa trăng - Tập thơ thứ 7 đánh dấu chặng đường chín muồi của nhà thơ Triệu Kim Loan
Xem thêm
Quan niệm của Xuân Diệu về thơ từ những câu chuyện đời thường
Sinh thời, theo thống kê của Mã Giáng Lân, thi sĩ Xuân Diệu đã có hơn 500 buổi bình thơ trước công chúng. Đây là hoạt động nghệ thuật mà hiếm có nhà thơ, nhà văn nào ở Việt Nam và cả trên thế giới có thể sánh được. Không chỉ trong nước, chính “ông Hoàng thơ tình” Xuân Diệu đã có công quảng bá thi ca Việt Nam ra thế giới, giúp độc giả nước ngoài biết đến Nguyễn Du, Nguyễn Trãi, Tú Xương, Hồ Xuân Hương…
Xem thêm
Hành trình nước - Bước chuyển mình của kẻ sĩ chu du
Với Hành trình nước, Vũ Mai Phong cho phép người đọc thám hiểm một cõi tâm hồn mình, để chiêm nghiệm, để cảm nhận sự chuyển hóa kỳ diệu của nước - từ giọt sương nhỏ bé hóa thành đại dương bao la, từ tâm hồn cá nhân hòa vào tính thiêng của Tổ quốc.
Xem thêm
Gió Phương Nam 4 - Những lời thơ chân thực
Trang thơ “Gió Phương Nam 4” dễ dàng gợi lại những bước chân đồng đội năm xưa – bước chân thời chiến, bước chân thời bình, mang theo niềm vui, nỗi nhớ và cả những nỗi buồn sâu lắng.
Xem thêm
“Bến nước kinh Cùng” - Bến đợi của ký ức và tình người…
“Giữa bao vội vã, còn mấy ai lắng lòng với những phận người quê mộc mạc?” - Chính từ trăn trở ấy, “Bến nước kinh Cùng” của nhà văn Nguyễn Lập Em được tìm đến như một lời nhắc nhở tha thiết, đưa ta trở về với đất và người Nam Bộ, nơi tình quê và tình người thấm đẫm trong từng trang viết.
Xem thêm
Người thơ xứ Quảng: “Ảo hương lãng đãng bên trời cũ”
Nhà thơ Xuân Trường - tên thật Nguyễn Trường - là một tâm hồn phiêu bạt. Ông sinh ngày 12/12/1949 (theo giấy khai sinh) nhưng thực tế là năm 1945 (tuổi Ất Dậu), tại xã Đại Phong, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam.
Xem thêm
Nước sông Sa Lung chưng cất bầu rượu thơ
Nhà thơ Nguyễn Hữu Thắng lớn lên bên dòng sông Sa Lung xanh trong. Có phải dòng sông Sa Lung là dòng sông thơ ca của đất Rồng - Vĩnh Long?. Tuổi thơ anh vô tư ngụp lặn vẫy vùng bơi lội tắm mát trong dòng sông ấy, nên anh rất yêu thơ, tập tành sáng tác thơ và thành công thơ khá sớm.
Xem thêm
Cung ngà xưa – Tiếng vọng ký ức trong miền tiếp nhận hôm nay
Đặt trong bối cảnh văn hóa, “cung ngà” còn gợi đến truyền thống âm nhạc dân tộc, nơi tiếng đàn, tiếng sáo từng là phương tiện gắn kết cộng đồng. Người miền Trung – đặc biệt là Huế và xứ Quảng – vốn sống trong không gian khắc nghiệt, thường tìm đến âm nhạc như một nơi trú ngụ tinh thần. Vì vậy, bài thơ không chỉ là ký ức cá nhân, mà còn mang dấu vết của ký ức tập thể.
Xem thêm
“Công chúa Ngọc Anh – bể khổ kiếp nhân sinh”
Văn học lịch sử vốn được xem là mảng khó viết bởi vừa đảm bảo tính chính xác vừa phải tạo được tính hấp dẫn lôi cuốn. Người viết văn học lịch sử không thể xuyên tạc, tô vẽ hay làm méo mó đi nội dung câu chuyện. Chính vì khó viết nên văn học lịch sử luôn là đề tài thu hút nhiều người đọc, bởi đó là cơ hội để người đọc và người sáng tác chiêm nghiệm lại quá khứ, suy ngẫm về tương lai, trăn trở về những hưng thịnh của thời đại, là một dòng chảy làm tái sinh những giai thoại dựa trên sự kiện lịch sử. Người viết văn học lịch sử là người phục dựng lại những bí ẩn còn chìm sâu trong bức màn thời gian, làm sáng tỏ những giá trị nghệ thuật mang tính truyền thống hay tín ngưỡng.
Xem thêm