TIN TỨC
  • Truyện
  • Cánh đồng dã quỳ bên kia sườn dốc | Truyện ngắn dự thi của Chung Thanh Huy

Cánh đồng dã quỳ bên kia sườn dốc | Truyện ngắn dự thi của Chung Thanh Huy

Người đăng : vctphcm
Ngày đăng: 2023-04-01 21:10:35
mail facebook google pos stwis
823 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

Cuối cùng thì ông cũng đồng ý đến nhà cô để ra mắt gia đình. Điều đó có nghĩa ông chẳng còn đường lùi khi đàng hoàng đến chào mẹ cô với tâm thế một người nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Nếu không nghiêm túc thì chẳng có gã đàn ông nào lại dại dột tự nguyện chui vào rọ, rồi để cho người khác nhìn mình bằng cái kiểu soi mói đến từng đường tơ kẻ tóc.

Phải chăng vì tình yêu Dã Quỳ dành cho ông quá lớn hay là vì đến lúc ông nhận chợt nhận ra mình không thể sống thiếu cô. Ông chỉ biết rằng mình đang làm một thủ tục như bao chàng thanh niên mong muốn tiến tới hôn nhân sau khoảng thời gian yêu đương, hò hẹn.

Thực lòng mà nói, cái kiểu hẹn lần hẹn lữa hay đắn đo suy nghĩ đều là những chiêu trò để ông tự làm ra vẻ quan trọng trước cô. Chứ ở tuổi này, ông quá hiểu câu nói cửa miệng của thiên hạ: Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.

Ông nhận lời thỉnh giảng để có dịp quay về ngôi trường mà trước đây đã từng gắn bó thời sinh viên. Còn Dã Quỳ là một trong số gần 50 sinh viên trong lớp học do ông phụ trách. Có khác chăng là cô có cái tên của loài hoa mà ông yêu thích. Dường như cô chưa vắng một buổi học nào, luôn chăm chú nghe giảng và thường nán lại để trao đổi hoặc nhờ ông giải đáp những thắc mắc. Rồi những món quà của cô tặng ông có khi cũng chẳng cần một lý do nào. Lúc để trên bàn giáo viên hoặc có khi gửi chỗ tiếp tân của khách sạn ông ở. Bên trong những món quà ấy luôn có một tờ giấy note màu vàng nhạt nắn nót những dòng chữ đại loại như cảm ơn ông và luôn kết thúc bằng hình bông hoa dã quỳ bên dưới. Ông không lạ với những kiểu tình cảm sinh viên dành cho mình như vậy trong suốt mấy mươi năm đứng trên bục giảng. Thường là những tình cảm đơn phương của tuổi mới lớn, thần tượng thầy cô một cách trong sáng. Cũng lắm khi là tình yêu thật sự, thậm chí yêu theo kiểu mãnh liệt, cuồng si. Ngược lại, cũng có thầy giáo yêu đương, tỏ tình với sinh viên, thậm chí có cả chuyện gạ tình để đổi điểm.

 Cho dù là như thế nào đi nữa thì ông vẫn muốn có sự phân biệt rõ ràng để tránh hiểu lầm hoặc điều đáng tiếc. Nhất là khi sinh viên ngày nay có nhiều suy nghĩ, hành động khó lường hơn cái thời của ông. Vậy mà lần hẹn gặp để giải thích rõ là ông không hề có tình cảm đặc biệt đối với Dã Quỳ lại hóa thành buổi hẹn hò đầu tiên của hai người. Ông nhờ cô chọn chỗ thích hợp để nói chuyện, không ngờ cô đã đặt riêng một bàn có hoa nến lung linh cùng màn che, trướng phủ cực kỳ lãng mạn tại một nhà hàng sang trọng. Ông bảo mình đã già trong khi cô vẫn còn quá trẻ với nhiều cơ hội lựa chọn một tình yêu phù hợp. Nhưng cô cứ nhất quyết là mình không hề sai khi yêu ông bởi con tim luôn có những lý lẽ riêng không thể suy đoán bằng lý trí. Nhất là khi ông và cô vẫn là những người độc thân. Còn với cô thì tuổi tác cũng chẳng hề là điều trở ngại.

 Dù không đồng ý nhưng ông lại không thể cấm Dã Quỳ yêu ông. Bởi cô luôn giữ một khoảng cách nhất định, một sự tôn trọng đúng mực giữa cô và ông trước mặt mọi người, trong những buổi học.

Thế nhưng, ông đã yêu cô tự lúc nào mà ngay cả chính ông cũng không hay biết. Dã Quỳ bước vào đời ông một cách tự nhiên, nhẹ nhàng như một làn gió trong lành, mát dịu. Tựa cơn mưa xuân làm tươi mới con tim ông từ lâu đã hóa khô cằn. 

Cô nói đã yêu ông từ buổi học đầu tiên của môn học. Bởi cái phong thái giản dị, đơn sơ nhưng không hiểu sao cứ cuốn hút cô một cách khó hiểu. Có lẽ một phần do desktop màn hình của ông là một tấm ảnh những bông hoa dã quỳ rực rỡ màu vàng giữa bầu trời xanh biếc. Bởi với cô những người yêu thích loài hoa giản dị này thường hay có tính cách thú vị. Ông gọi cô là mối tình cuối của đời mình, dù đối với Dã Quỳ, ông vẫn còn trẻ chán. Cô bảo người ta vẫn có thể yêu đến tận lúc răng long đầu bạc thì độ tuổi lục tuần của ông sao có thể gọi là tình cuối. Ừ thì ông cũng ậm ừ cho qua chuyện vì ông luôn biết với bất cứ ai khi yêu trái ấu cũng tròn.

Cô đưa ông vượt qua những con dốc cao để đến với cánh đồng dã quỳ trải dài đến tận chân trời. Cũng như ông, cô yêu thích những bông hoa dã quỳ ngay từ thuở bé. Một loài hoa của nắng, sống giữa đại ngàn hé nụ chẳng ai mong chờ, khai mãn chẳng ai hay, khi cánh hoa tàn lại trở về ẩn mình trong lòng đất âm thầm chờ mùa xuân để bật mầm, để khao khát cháy bừng lên ngọn lử‌a cao nguyên. Vắt mình qua các thung lũng nhấp nhô, những ngọn đèo uốn lượn duyên dáng là những luống dã quỳ phủ kín hai bên lối đi vàng rực, ảo diệu trong nắng đông. Sắc vàng len lỏi từ đỉnh đồi xuống rừng thông, có đoạn nhuộm vàng cả quả đồi, hòa vào gần những vườn rau rồi lại chạy dài bất tận theo đường đèo quanh co. Từng cánh hoa ru mình theo gió, quấn quýt vào nhau đứng giữa đại ngàn. Và có lẽ chỉ khi chìm trong khoảng không gian mênh mông không ràng buộc ấy dã quỳ mới thể hiện hết cái đẹp hoang dã, khoáng đạt của mình.Hơn tất cả, những bông hoa dã quỳ còn tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt của những đôi lứa yêu nhau như truyền thuyết về mối tình bất diệt giữa K’lang và H’limh nơi vùng đất đại ngàn này. Cô kể cho ông nghe lý do cô mang tên Dã Quỳ vì mẹ cô rất yêu thích loài hoa này.

Điều trùng hợp là những mối tình của ông đều gắn liền với loài hoa dã quỳ đơn sơn, thanh khiết. Ngày ấy, ông đã có một mối tình đẹp, một thuở thanh xuân với những ước mơ, hoài bão nơi thành phố cao nguyên này. Hồi ở đại học, họ cùng chung một lớp. Rồi ông và người bạn cùng yêu một người con gái trong nhóm có tên Duyên. Ngày hay tin người bạn bị bạo bệnh, sự sống chỉ còn tính từng ngày, ông đã chủ động rút lui để họ có thể đến với nhau. Ai cũng bảo ông là người cao thượng khi luôn nghĩ đến tình yêu, hạnh phúc cho người khác hơn là chính bản thân mình. Nhưng ông lại không nghĩ vậy mà cho rằng bất cứ ai ở trong hoàn cảnh đó thì cũng sẽ hành động như vậy thôi. Một đám cưới mà từ cổng hoa, hoa trang trí, hoa cài áo cho đến vòng hoa trên đầu, hoa cầm tay cho cô dâu đều là dã quỳ đã không thể thực hiện. Người con gái mà ông từng yêu đã cầm trên tay một bó hoa sang trọng, đắt tiền. Bởi trong ngày vu quy đó, chú rể lại chính là người bạn thân thiết của ông.

Nhiều năm sau, người bạn của ông vẫn sống khỏe mạnh chẳng hề có bệnh gì hết. Tất cả chỉ là một màn kịch hoàn hảo do chính Duyên và người kia dựng lên để họ có thể đến với nhau mà không phải áy náy. Bạn bè cứ khuyên ông đừng buồn vì tất cả đều do  duyên số. Trái lại, ông thấy an yên hơn trong tâm hồn vì nhờ vậy mà ông hiểu hơn về bản chất của con người. Ông thầm nghĩ, giá như ngày đó Duyên cứ thẳng thắn nói không còn yêu ông là đủ rồi chứ cần chi phải thế này, thế nọ. Rồi cũng mới đây thôi, bạn bè lại cho hay cả hai đã ra tòa ly dị. Cũng có người hả hê khi cho rằng nhân nào quả nấy, phải vậy mới đáng. Còn ông lại nghĩ khác, tình yêu của ấy đã chẳng thể vững bền theo thời gian bởi ngay từ đầu họ đã sống không thật với nhau thì đổ vỡ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Nhiều năm sau, cũng vài lần ông định ghé qua thăm Duyên nhưng rồi lại thôi. Bởi ông không muốn Duyên phải khó xử vì những chuyện đã qua. Có nhiều thứ trong cuộc đời này chẳng hề như mình toan tính. Điều quan trọng là hãy sống tốt với nhau khi còn có thể.

Rồi cái ngày ông đã hẹn ra mắt gia đình cô cũng đến. Có lẽ Dã Quỳ sẽ rất vui khi hôm nay trông ông chỉnh chu, tươm tất hơn trong chiếc áo sơ mi màu vàng do cô đã tặng. Lời khen của cô gái tiếp tân ở khách sạn lúc nảy làm ông cũng thấy có chút rộn rã trong lòng dù vẫn biết đôi khi chỉ là một cách nói chưa hẳn đã thật lòng. Ông sẽ xưng hô thế nào khi nghe nói ông và mẹ cô hình như cũng xấp xỉ nhau về tuổi tác. Phố núi vẫn như xưa với những con đường quanh co, khúc khuỷu dưới những tán thông xanh vẫn rì rào trong gió. Ông đến nhà cô khi trời chiều đã tắt nắng. Cô trông xinh xắn hơn mọi ngày với chiếc đầm cũng màu vàng đứng đợi ông tự bao giờ trên con dốc ngập tràn dã quỳ dẫn lên ngôi nhà gỗ trên đồi. Bàn ăn đã được dọn sẵn trong lúc người phụ nữ đứng tuổi có lẽ là mẹ của cô vẫn đang còn loay hoay trong bếp. Ông lên tiếng chào cũng là báo hiệu về sự hiện diện của mình:

- Chào bác… cháu mới đến ạ!

Người phụ nữ quay lại mỉm cười nhìn ông rồi bỗng giật mình đánh rơi chiếc đĩa đang cầm trên tay. Miệng bà méo xệch như mếu:

- Trời ơi… là… là anh sao ?

Ông cũng ngạc nhiên kém:

- Ôi… Duyên… em cũng ở đây à?   

Đến lượt cô ngơ ngác nhìn cả hai vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngập ngừng một lát, bà Duyên mới giải thích:

- Dã Quỳ là con gái của em.

- Con à, đây chính là người bạn học với bố mẹ ngày xưa…

Cô sững sờ một lúc rồi ôm mặt nức nở rồi vụt chạy ra ngoài. Cả ông lẫn bà dường như đều luống cuống, khó xử trước tình huống trớ trêu này. Im lặng một lát, ông khẽ chào bà rồi lui bước. Trong sương đêm, những bông hoa dã quỳ đang thầm thì kể chuyện với trăng, sao. Một mình ông lầm lũi bước xuống triền dốc. Ông lại miên man với câu hỏi của riêng mình, phải chăng mối tình của những ai yêu loài hoa đơn sơ, thanh khiết ấy đều phải trải qua lắm trắc trở, nhiều thử thách đến vậy sao?

          C.T.H

Bài viết liên quan

Xem thêm
Xóm thốt nốt - Truyện ngắn của Lệ Hồng
Truyện đăng báo Nghệ An số ngày 9-3-2025
Xem thêm
Tình muộn – Truyện ngắn Võ Đào Phương Trâm
Huân bước chân vào ngôi nhà, ngôi nhà đã 15 năm anh vắng mặt vì thi hành án phạt tù cho tội danh buôn lậu. 15 năm Huân trở về, ngôi nhà vẫn vậy, không gian vẫn không có gì thay đổi, chỉ là cũ kỹ hơn bởi những mảng tường phủ rêu xanh, dưới chân tường hoen ố một lớp màu quằng quện.
Xem thêm
Nỗi buồn sương khói – Truyện ngắn của Cao Chiến
Nhà văn Cao Chiến, Phó chủ tịch Hội đồng Văn xuôi, Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh.
Xem thêm
Thầm lặng một đời người – Truyện ngắn của Hồng Chiến
Già làng buôn Thi sống hơn tám chục mùa rẫy, tóc trắng như mây buổi sáng trên đỉnh Chư Yang Sin (1) mùa khô, da mặt nhiều nếp nhăn nhưng không giấu được khuôn mặt phúc hậu; ngồi như hóa đá, lưng tựa cột nhà.
Xem thêm
Mùa hoa về trên núi
Đêm nay gã lại say. Say là gã chửi. Đầu tiên, gã chửi vợ. Gã chửi vợ là con đàn bà không biết đẻ, đẻ đến lần thứ ba mà vẫn chỉ ra toàn con gái. Gã muốn vợ đẻ cho gã một đứa con trai để sau này khi gã chết đi còn có đứa cúng ma, nhưng vợ gã đã kiên quyết, nếu cứ bắt đẻ nữa nó sẽ ăn lá ngón mà chết. Đương nhiên gã sợ vợ chết, nếu nó chết thì sẽ không có người đi nương, trồng lúa để đổi lấy rượu cho gã uống. Mà không có rượu để uống thì gã bứt rứt, khó chịu trong người lắm. Mà con vợ, gã có chửi thế nào nó vẫn cứ nằm mà ngủ được chứ, nó ôm đứa con gái út quay lưng vào tường, mặc gã ở gian ngoài cứ chửi.
Xem thêm
Nặng một chữ thương - Truyện ngắn của Minh Phong
Truyện đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số Xuân Ất Tỵ 2025
Xem thêm
Người cha thầm lặng - Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Bài đăng báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 3382
Xem thêm
Chính ủy và tôi - Truyện ngắn của Phạm Minh Mẫn
Tôi gặp Chính uỷ trong những năm tháng hào hùng thật khó quên. Dạo đó quân đi như nước chảy vào các chiến trường. Những bài hành khúc hát tưởng mòn vẹt đi từng nốt nhạc
Xem thêm
Về quê - Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Ông Ban trằn trọc. Không thể nằm mãi, ông bật dậy, sờ soạng bấm công tắc.
Xem thêm
Khúc biệt ly màu tím - Truyện ngắn của Trầm Hương
Có một cái gì đó không giải thích được cho một chuyến đi. Vì công việc, vì được mời mọc, ham vui, vì một sức mạnh vô hình vẫy gọi…
Xem thêm
Bến nguyện – Truyện ngắn của Ninh Giang Thu Cúc
Bước chậm chậm, Dã Quỳ để mặc cho làn mưa bụi hắt vào mặt những sợi nước li ti mát lạnh, gió xuân mơn man vuốt nhẹ từng lọn tóc thả hững hờ trên đôi vai tròn trịa, chiếc áo dài bằng lụa màu tím than ôm sít sao dáng vóc gợi cảm của người thiếu phụ.
Xem thêm
Quy cố hương - truyện ngắn Châu Đăng Khoa
Để anh nhớ xem. Mẹ vẫn gọi là loài trên cạn em à. Tín hiệu mẹ cài trong đầu mình đó, em tìm lại xem. Gọi gì cũng được, mình cứ gọi theo tổ tiên thôi.
Xem thêm