TIN TỨC
  • Truyện
  • Duyên phận | Truyện ngắn dự thi của Hoàng Thị Tuấn Hương

Duyên phận | Truyện ngắn dự thi của Hoàng Thị Tuấn Hương

Người đăng : vctphcm
Ngày đăng:
mail facebook google pos stwis
385 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

    Trời đang nắng chang chang bỗng đổ cơn mưa rào. Mọi du khách cuống quýt tìm chỗ trú hoặc giương ô, mặc áo mưa tiếp tục đi bách bộ. Riêng có một người đàn ông trung niên, mái tóc hoa râm vẫn bình thản tắm mình trong mưa, thong thả dạo bước. Ông ngửa mặt nhìn bầu trời, đón nhận những hạt mưa và dang rộng đôi tay xoay tròn người. Nhìn dáng vẻ và nét mặt ông thấy toát lên một niềm vui sướng trẻ thơ. Từ vườn hoa trung tâm, ông rảo bước lại ngôi nhà thờ đá, địa chỉ đặc trưng của Sa Pa. Ông đưa tay xoa bức tường đá, mắt đăm đắm nhìn ngắm ngôi nhà thờ. Cả ngày hôm nay, ông đã lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm trong cái thị xã nhỏ bé này rồi. Ký ức xa xưa ùa về ăm ắp như mới ngày hôm qua…

*

    Bầu trời âm u như sà xuống thấp. Mưa xì xụp suốt mấy ngày rồi. Con đường đất đá lổng chổng, nhem nhép, lầy lội. Những căn nhà gỗ ẩn hiện trên sườn đồi vắng, đìu hiu. Một chàng trai khoảng ngoài 20 tuổi, đeo tay nải, chân bước thấp bước cao vừa đi vừa ngó nghiêng. Ở lối rẽ đầu đường xuất hiện một cô gái, lưng đeo lù cởi, trên đầu đội chiếc nón rộng vành của người dân tộc. Chàng trai mau chóng tiến lại:

    - Cô cho tôi hỏi thăm nhà ông Thống bán thuốc bắc ở đâu?

Cô gái liếc qua chàng trai rồi đưa tay chỉ đường. Không đợi lời cảm ơn, cô gái lại cặm cụi bước đi trong mưa gió.

Trong ngôi nhà gỗ ven sườn đồi, bên bếp lửa hồng lép bép, chủ và khách chén tạc chén thù. Mùi rượu nóng tỏa ra thơm ngào ngạt hòa với mùi thịt trâu gác bếp thơm lừng. Tuy mới gặp nhau lần đầu nhưng nhìn họ như kiểu thân quen từ lâu. Nghe tiếng lạch cạch ngoài sân, ông Thống bảo: “Cái Sâm đi hái thuốc về đấy!”. Khách nghển cổ ra nhìn. Ơ! Chẳng phải là cô gái lúc nãy vừa chỉ đường cho mình đó sao? Cô gái tháo lù cởi để vào góc nhà rồi cúi đầu chào khách. Một đôi mắt hồ thu thăm thẳm, hai má đỏ hồng như trái bồ quân, nét rất riêng của con gái vùng cao và miệng cười tươi như hoa nở khoe chiếc răng khểnh duyên dáng. Khách ngẩn người nhìn. Ông Thống vỗ nhẹ vào vai chàng trai: “Nào! Uống đi Cung! Mai cái Sâm nó dẫn đi xem nơi lấy thuốc”.

    Mấy ngày lưu lại Sa Pa, Cung theo Sâm lên nương thuốc của gia đình và đến vài nhà trong bản có thuốc bắc bán. Gia đình Cung dưới Hà Nội có hiệu thuốc bắc to ở phố Phúc Kiến từ lâu đời. Nay gia đình muốn buôn tận gốc, bán tận ngọn chứ không qua trung gian nữa nên Cung cất công lên đây xem xét. Những ngày cùng cô sơn nữ đi xem hàng, Cung đã bị tính nết hồn nhiên, trong trẻo và sắc đẹp thánh thiện của cô đánh gục. Ngày Cung xuôi Hà Nội cùng những gùi hàng, chàng đã đánh rơi trái tim nơi miền sương mờ. Hàng tháng, Cung lại theo chuyến tàu lên miền biên ải, ngồi trên lưng ngựa lóc cóc mấy chục cây số để gặp người thương và lấy hàng. Ông Thống rất ủng hộ cho mối tình của đôi trẻ. Nhà ông có 4 cô con gái đẹp như hoa rừng, được ông đặt tên theo các loài thuốc quý: Sâm, Nhung, Quy, Thục. Sâm là chị cả đang bước vào tuổi 18. Vẻ đẹp hoang sơ, mộc mạc của nàng đã lọt vào mắt xanh của nhiếp ảnh gia Võ An Ninh. Nàng chuyên được mời làm người mẫu ảnh mỗi khi nhiếp ảnh gia lên Sa Pa. Ngày qua tháng lại, Cung vui mừng được đón Sâm về dinh. Cô sơn nữ từ giã phố núi về Hà Nội làm dâu trong một nhà buôn nổi tiếng thời bấy giờ. Đôi vợ chồng trẻ được bố mẹ cho ra ở riêng và tự tạo dựng cơ nghiệp. Nhờ kinh nghiệm buôn bán của chồng cộng với sự hiểu biết về các loại thuốc của Sâm từ ngày còn ở nhà nên hai vợ chồng làm ăn phát đạt. Những đứa con lần lượt ra đời càng thắt thêm tình cảm vợ chồng gắn bó. Cung xây dựng một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi và các loại hoa thơm trái ngọt trên Sa Pa để thỉnh thoảng đưa vợ con về quê ngoại nghỉ dưỡng. Sâm tỏ rõ tài năng thiên bẩm về quản lý kinh doanh và tề gia nội trợ. Quả là một cuộc sống viên mãn mà bao gia đình mơ ước! 

    Khi cuộc sống đạt tới đỉnh cao thì con người sẽ muốn hưởng thụ nhiều. Cung không phải ngược xuôi tìm nguồn hàng nữa. Công việc đã có người làm lo. Trong những cuộc giao lưu trong giới làm ăn, Cung quen với Toản - một lái buôn gỗ nhà ở Bến Nứa. Hai người rất tâm đầu, ý hợp. Toản có một cô con gái với người vợ Pháp rất xinh đẹp năm nay vừa mới bước sang tuổi trăng tròn. Cô tên Nguyệt, cái tên đẹp như độ tuổi của cô. Vợ Toản bỏ về nước khi Nguyệt mới được 5 tuổi. Toản hận đàn bà nên ở vậy nuôi con dù rất nhiều đám mai mối. Nguyệt càng lớn càng xinh đẹp. Cô bé thừa hưởng nét đẹp của mẹ với mái tóc vàng óng như tơ, đôi mắt xanh biếc, sống mũi cao trên khuôn mặt trắng ngần. Tuy mới 15 tuổi nhưng cô phổng phao như thiếu nữ. Mỗi khi cô ra đường bao ánh mắt ngẩn ngơ nhìn theo. 

    Cung và Toản thường xuyên đến chơi nhà nhau.  Hai người rủ nhau đi săn, đi hát cô đầu… Những khi Toản đi vắng, Nguyệt được gửi tới nhà Cung.Trong đám, Nguyệt bằng tuổi con gái thứ tư của Cung nên Sâm yêu thương cô bé như con đẻ. Nguyệt có thể vô tư bá vai bá cổ Cung nũng nịu đòi quà mà không ngại gì cả. Thật tình cảm không ai ngờ được. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén! Khi Toản và Sâm phát hiện ra thì tình cảm của Cung và Nguyệt đã vượt quá giới hạn. Toản đau đớn nói với Cung:

    - Tao không ngờ mày lại xiên cho tao một nhát dao chí mạng như vậy. Mày biết Nguyệt là báu vật của tao mà! Từ nay, tao và mày không còn bạn bè gì nữa!

    Được một tuần, Toản phải muối mặt tới nhà Cung và xuống nước:

    - Mày giúp tao với! Con bé từ hôm ấy đến nay giam mình trong phòng, không gặp ai hay ăn uống gì cả. Tao lo nó làm sao quá! Nó cứ đòi gặp mày thôi!

    Cung tới, gõ cửa phòng Nguyệt. Tưởng người nhà nên cô không mở cửa. Khi nghe tiếng Cung gọi, cô bé gượng dậy mở hé cánh cửa và ngã ập vào lòng Cung. Mới một tuần không gặp mà Nguyệt xác xơ như người từ cõi chết trở về. Mọi người vội vã đưa cô đi viện. Thôi! Đất không chịu trời thì trời phải chịu đất! Một tháng sau, hôn lễ được cử hành khi Nguyệt bước sang tuổi 16. Sâm như đứt từng khúc ruột khi chứng kiến người chồng đầu ấp tay gối của mình kết hôn cùng người mà vợ chồng Sâm coi như con cái. Là mẹ của 5 đứa con, chưa tới 50 tuổi nhưng Sâm vẫn đẹp quý phái. Sau hôn lễ của chồng, cô lặng lẽ đưa đứa con nhỏ về Sa Pa sống, nhường cơ ngơi mà cô cùng chồng tạo dựng cho mối tình chú cháu. Mấy người con lớn đã trưởng thành nên cô không lo ngại. Trước khi rời Hà Nội, cô nói với Cung:

    - Duyên phận của ông với tôi đến nay đã hết. Bây giờ, ông là của cô ấy. Ông có thể cho các con và mẹ con cô ấy lên gặp tôi, riêng ông thì không!

*

    Trở về khách sạn ven đồi, người đàn ông được chủ nhà đón tiếp bên mâm cỗ đợi sẵn:

    - Chú đã đi được những đâu rồi?

    - Em đã đi khắp nhưng tìm mãi vẫn không định hình được những chỗ ngày trước anh em mình vẫn tới. Sa Pa thay đổi nhiều quá anh ạ!

    - Ừ! Sáu mươi năm rồi còn gì ! Vật đổi, sao dời. Chỉ tình cảm anh em mình là còn mãi.

    Họ cùng trầm ngâm bên mâm rượu và ký ức lại quay ngược thời gian.

    Ngày ấy, Sâm đang mang thai nhưng hận chồng nên không nói ra. Nhờ tài sản có sẵn nên cô cũng không vất vả gì. Buồn nỗi, đứa con được sinh ra trong hoàn cảnh ấy nên không vui vẻ hồn nhiên đúng tuổi. Nguyệt  lúc đó cũng mang thai và sinh ra một bé trai bụ bẫm. Hai đứa con, hai khoảng trời khác biệt. Một bên đầy đủ tình yêu thương của cha mẹ, một bên đi học bị bạn bè bắt nạt vì cha không quan tâm. Cung và Nguyệt có với nhau 3 đứa con, 2 trai và 1 gái. Hàng năm, Nguyệt vẫn đưa các con lên Sa Pa thăm Sâm. Tình cảm giữa hai người vợ và các con của cả hai đều êm ấm. Duy có Cung là không sao gặp được Sâm. Một thời gian sau, con trai lớn của Cung với Nguyệt được bà ngoại đón sang Pháp và định cư ở đấy. Bao năm xa quê, nay ông trở về chốn xưa với mái tóc muối tiêu và tìm lại cảnh vật trong hồi ức. Hiệu thuốc xưa ở phố Phúc Kiến (nay là phố Lãn Ông) được truyền cho con trai cả của Sâm. Ngôi nhà trên Sa Pa để dành cho cậu út, nay được làm khách sạn. Bà Sâm vì tâm bệnh nên mất ở tuổi 53 và được an nghỉ tại phố núi quê nhà. Trước khi mất, bà căn dặn các con phải thương yêu nhau như anh em cùng cha mẹ. Ông Cung hưởng thọ 70 tuổi. Sau đó một thời gian, bà Nguyệt xuống tóc đi tu ở một ngôi chùa cổ thuộc vùng Ninh Bình và mất ở tuổi 60. Các con của ông bà thực hiện đúng lời dặn của bà Sâm, đối đãi với nhau rất chân tình. Một mối tình tay ba mặn nồng nhưng đau xót!

H.T.T.H

Bài viết liên quan

Xem thêm
Người đàn bà bên kia sông – Truyện ngắn của Văn Giá
Làng tôi nằm sát con sông Thương. Từ chân đê vào làng đi qua một con đường đất nhỏ, hai bên trồng phi lao, cắt qua cánh đồng. Khoảng cách từ làng ra sông không quá xa. Người lớn ở trên đê, mỗi khi có việc gì gấp, gọi vọng vào trong làng vẫn có thể nghe thấy, nhất là khi gặp gió xuôi thì rõ mồn một.
Xem thêm
Rome còn thơm mùi Oải hương - Truyện ngắn của Thu Trân
Chuyên mục Đọc truyện ngắn hay trên báo Văn nghệ
Xem thêm
Cọng rơm - Truyện ngắn của Bùi Thị Huyền
Trở về thăm làng sau mấy chục năm tha phương cầu thực, Mỳ vui và hân hoan như chưa hề xảy ra những biến cố trong cuộc đời mình. Nói là về thăm làng nhưng thực ra cái làng Trà đó không phải nơi chôn nhau cắt rốn của cô. Nó là quê, cái nơi cách đây đã lâu lắm rồi, Nhân - một nửa của Mỳ ngày nào, sinh ra và lớn lên trong ngôi nhà nhỏ dưới chân núi Trà, ngọn núi chơ vơ giữa vùng đồng bằng duyên hải.
Xem thêm
Tìm cha - Truyện cực ngắn của Lê Thanh Huệ
Nguồn: Giải thưởng truyện ngắn của Tạp chí Thế giới mới (1993 – 1994)
Xem thêm
Bông hoa của bản – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Tiếng khóc thút thít của Mai vọng từ phía buồng lại, xóa tan sự tĩnh lặng của đêm. Páo ngồi bên bếp, nồi nước đang sôi ùng ục bốc khói, tay Páo cầm thanh củi cời những viên than hồng rực, ánh mắt vô định nhìn những ngọn lửa bập bùng cháy cũng như lòng Páo lúc này đang không yên. Páo muốn đi vào trong phòng Mai, nói với Mai rằng hãy đứng dậy và bỏ đi cùng anh. Hãy bỏ lại tất cả cuộc sống hiện tại để đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới như đôi chim cu tự xây tổ mới cho mình, như đôi hoẵng chạy vào rừng sâu sống cuộc sống yên bình… Từ nhỏ Páo đã chứng kiến Mai khổ quá rồi, giờ nếu tiếp tục để Mai chịu khổ hơn nữa anh thấy mình càng vô dụng như khúc gỗ dưới sàn nhà, như cây lá han trong rừng.
Xem thêm
Yêu nhau ở đất lửa
Truyện ngắn của NGUYỄN XUÂN VƯỢNG
Xem thêm
Làng quê đang trôi
Khoan giếng trên đồi. Giở mảnh giấy ghi nhì nhằng những cuộc hẹn nhận qua điện thoại, hắn rút bút bi gạch ngang, tay co giật, run run, đường gạch ngoằn ngoèo. Hắn khựng lại, gãi gãi tai, nhưng rồi cũng lên đường.
Xem thêm
Gió chướng lạnh lùng, mưa rung lá hẹ – Truyện ngắn của Triệu Vẽ
Lâu lắm rồi đêm nay bà Sáu mới lại nghe một tiếng vạc sành đơn côi, trong cái hơi lạnh rờn rợn của mùa gió chướng. Không hiểu sao bà muốn lên bàn thờ đốt cho ông Sáu cây nhang. Con dâu bà nó cứ càm ràm mùi nhang giờ toàn hóa chất độc hại, hay má chuyển sang nhang điện. Bà không ưng. Bà thích hửi cái mùi nhang khói thiệt lẩn quẩn trong nhà, trong gian thờ vào lúc chạng vạng, nghe ấm cúng bình an không có tả được.
Xem thêm
Chợ phiên Mèo Vạc – Tạp văn của Nguyễn Duyên
 Ai đã từng đến chợ phiên vùng cao? Tôi chưa từng đến chợ phiên vùng cao nên tôi rất mong mỏi. Khi trên xe ô tô nhà thơ Trần Đăng Hào chủ tịch Hội VHNT Ninh Bình thông báo với anh chị em: Ngày mai có chợ phiên Mèo Vạc đó. Lòng tôi dâng lên bao cảm xúc đợi chờ chợ phiên tới!
Xem thêm
Em sẽ gây tai nạn
Truyện cực ngắn của LÊ THANH HUỆ
Xem thêm
Cô gái có khuôn mặt trăng rằm Truyện ngắn Trần Thế Tuyển
Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Là người lính đã trải qua mấy cuộc kháng chiến, được đào tạo, học hành bài bản, ông Hữu không tin vào sự mù quáng, vô căn cứ. Nhưng thế giới tâm linh là điều ông đặc biệt quan tâm. Điều gì con người chưa có khả năng khám phá, lý giải thì đừng vội phủ nhận. Hãy nghiêm túc tìm hiểu nó với thái độ đúng đắn nhất. Ông Hữu thường nói với cấp dưới như thế.
Xem thêm
Gọi mãi tên nhau
Truyện cực ngắn của LÊ THANH HUỆ
Xem thêm
Chuyện ngày cuối năm - Truyện Ngắn Cát Huỳnh
Nhìn hắn bây giờ với dáng vẻ đường bệ. Nếu là người lạ chắc thế nào cũng lầm tưởng hắn là một cán bộ cấp cao ở tỉnh.
Xem thêm
Triết gia miệt vườn – Truyện ngắn của Vương Huy
 Lão Bần nâng ly trà lên miệng nuốt đánh ực một cái, lão gằn giọng nói: Tôi đọc triết từ thời trẻ và tôi rất mê Bùi Giáng. Nhưng sau nầy nghĩ lại, nếu Bùi Giáng viết ít lại sẽ hay hơn. Tôi thích triết Heidegger vì triết ổng sâu kín.
Xem thêm
H’un - Truyện ngắn của Hồng Chiến
Buôn K’sia hôm nay họp bàn về việc xây dựng nông thôn mới. Ông Chủ tịch Phường nói rất nhiều, rất dài về Cuộc vận động xây dựng nông thôn mới đang thực hiện ở tỉnh nhà và thành phố của chúng ta. Ông cho biết thêm: Nhà nước đầu tư bảy mươi phần trăm kinh phí làm đường đổ bê tông, dân góp còn lại. Có đường mới, đi lại thuận tiện thì những sản vật làm ra mới có nhiều người đến mua, dân mới đỡ khổ. Cán bộ nói nhiều, toàn điều hay, cuối buổi, ông buôn Trưởng chốt lại: muốn có đường đi sạch sẽ, thoáng đãng thì dân phải… góp đất.
Xem thêm
Trăm năm hương Tết vẫn còn - Truyện ngắn Nhật Hồng
“Tết đến, già trẻ trai gái đều nô nức đón mừng, dù điều kiện kinh tế gia đình mỗi người có khác nhau, nhưng hương tết vẫn nồng nàn tha thiết, sum vầy cùng với bánh ngọt và hoa thơm”.
Xem thêm
Ngôi sao lấp lánh
Nguồn: Báo Quân đội Nhân dân
Xem thêm
Gió bãi trăng ghềnh – Truyện ngắn của Tống Phước Bảo
Má mày bị đánh đĩ rồi Nhơn ơi! Chưa kịp hiểu gì Nhơn đã bị Ngỡi lôi tuột ra chiếc xe đạp cũ mòn. Chiều in bóng trên bờ ruộng hai đứa nhỏ hấp tấp chở nhau đi như trối chết.
Xem thêm
Nữ bưu tá – Truyện ngắn của Hữu Đạt
Mỗi lần đến đơn vị bộ đội phòng không đưa thư hoặc báo, Phương để ý thấy một người – một người duy nhất – chỉ đến rồi lại ra về, với vẻ mặt trầm buồn. Đơn giản là chưa bao giờ Phương thấy anh ta nhận một lá thư, hoặc gói bưu phẩm của ai đó gửi cho cả.
Xem thêm