- Lý luận - Phê bình
- “Hư Thực” của Phùng Văn Khai: Tiếng nói Hậu Hiện Đại và Dấu Ấn Văn Chương Đương Đại Việt Nam
“Hư Thực” của Phùng Văn Khai: Tiếng nói Hậu Hiện Đại và Dấu Ấn Văn Chương Đương Đại Việt Nam
Lê Hưng Tiến
Văn học luôn là tấm gương phản chiếu xã hội, là nơi ghi lại những biến chuyển của thời đại và tâm hồn con người. Trong lịch sử văn học Việt Nam, mỗi thời kỳ đều có những tác phẩm tiêu biểu, vừa mang dấu ấn thời đại, vừa để lại những giá trị trường tồn cho đời sau. Tuy nhiên, khi thế giới bước vào kỷ nguyên toàn cầu hóa và đa dạng văn hóa, các giá trị truyền thống gặp nhiều thử thách. Đặc biệt, với sự bùng nổ thông tin và biến động xã hội, con người ngày nay không còn sống trong một thế giới đơn giản, rạch ròi mà là một thế giới đa chiều, hỗn loạn và khó đoán định.

Trong bối cảnh đó, văn học Việt Nam đương đại cũng đứng trước nhu cầu đổi mới, tìm kiếm những cách thức biểu đạt mới phù hợp với thời đại. Tiểu thuyết Hư Thực của nhà văn Phùng Văn Khai ra đời như một tiếng nói mới, một sự thử nghiệm đầy táo bạo, thể hiện rõ nét đặc trưng của yếu tố hậu hiện đại. Tác phẩm không chỉ là một câu chuyện, mà còn là một hành trình mời gọi người đọc hòa mình vào sự mơ hồ, bất định của cuộc sống hiện đại, mở ra không gian để suy ngẫm về bản thể, về sự tồn tại và sự phức tạp của con người.
1. Tiểu thuyết truyền thống và sự khởi đầu của “Hư Thực”
Trước khi bàn về đặc trưng hậu hiện đại trong Hư Thực, cần nhìn lại bối cảnh văn học Việt Nam vốn có truyền thống phát triển lâu đời với các tác phẩm thiên về kể chuyện mạch lạc, nhân vật rõ ràng, cốt truyện có logic tuyến tính. Các tiểu thuyết kinh điển như của Nam Cao, Nguyễn Huy Thiệp, Dương Thu Hương… thường đề cập đến những vấn đề xã hội, con người dưới góc nhìn hiện thực chủ nghĩa hoặc hiện thực phê phán, có sự phân định thiện ác rõ ràng, sử dụng ngôn ngữ dễ tiếp cận, dễ cảm thụ.
Tuy nhiên, trong thời đại ngày nay, khi xã hội đa chiều và phức tạp hơn, đời sống tinh thần con người nhiều mảng tối sáng đan xen, văn học truyền thống bắt đầu lộ rõ giới hạn trong việc thể hiện cái “thực” đa dạng và hỗn mang của cuộc sống. Từ đó, sự xuất hiện của Hư Thực đánh dấu một bước ngoặt với phong cách mới mẻ, không chỉ trong nội dung mà cả trong hình thức, cấu trúc và tư duy nghệ thuật.

Đại tá - nhà văn Phùng Văn Khai (phải) tặng sách cho nhà thơ Lê Hưng Tiến
2. Yếu tố hậu hiện đại trong Hư Thực
Hư Thực không phải là một tiểu thuyết đơn thuần với cốt truyện tuyến tính hay nhân vật rõ ràng mà là một chuỗi liên kết của các phân đoạn, những độc thoại nội tâm dày đặc, đặt người đọc vào trạng thái vừa “hư” vừa “thực”, cảm nhận sự hỗn mang của thế giới hiện tại. Phùng Văn Khai sử dụng phép liên tưởng đa chiều, hình ảnh tượng trưng, ẩn dụ và sự đối lập đầy nghịch lý để dựng nên không gian văn chương u ám nhưng rất thực – một không gian phản ánh sự phức tạp của xã hội, của chính con người.
Điều này thể hiện rõ tinh thần hậu hiện đại trong văn học, với các đặc điểm:
Phá vỡ cấu trúc truyền thống: Tác phẩm không đi theo trình tự mạch lạc, mà là sự đan xen, lặp lại và gợi mở, tạo cảm giác vừa gần gũi vừa xa lạ, vừa thực vừa mơ hồ. Độc thoại nội tâm được khai thác triệt để, mở ra những góc nhìn đa chiều về một sự kiện, một trạng thái tinh thần.
Chơi đùa với ngôn ngữ và ký hiệu: Ngôn ngữ trong Hư Thực được sử dụng vừa như công cụ kể chuyện vừa như vật liệu tạo nên không khí, cảm xúc, khiến độc giả phải đồng hành, suy tư sâu sắc thay vì chỉ tiếp nhận thông tin.
Phá bỏ ranh giới giữa hư và thực: Tựa đề và nội dung thể hiện rõ sự hoán chuyển liên tục giữa các trạng thái thực tế và ảo giác, giữa cái nhìn chủ quan và khách quan, mở ra một thế giới văn chương đa tầng, đa diện.
Khó xác định nhân vật và không gian: Các nhân vật như Y, người rừng, người đàn bà điên… không chỉ là cá thể mà còn mang biểu tượng của những trạng thái tâm lý, xã hội khác nhau, xóa nhòa biên giới giữa cá nhân và tập thể, giữa hiện thực và biểu tượng.
Những đặc điểm này khiến Hư Thực không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn như một thử nghiệm nghệ thuật, một bước tiến trong việc tìm kiếm cách thể hiện mới, mang hơi thở thời đại và chiều sâu triết lý.
3. So sánh với tiểu thuyết trước đây: Một bước chuyển mình cần thiết
So với các tiểu thuyết trước đây vốn thiên về kể chuyện rõ ràng, giọng điệu mạch lạc, các nhân vật có tính cách rõ nét và các giá trị đạo đức được khẳng định, Hư Thực mang đến một trải nghiệm hoàn toàn khác. Đây không còn là một câu chuyện đơn giản kể lại hiện thực mà là một bức tranh phức hợp, đầy ẩn dụ và suy tưởng.
Các tiểu thuyết truyền thống thường đi vào phân tích, phê phán xã hội một cách trực tiếp, còn Hư Thực chọn cách thể hiện qua cảm xúc, tâm lý, sự mơ hồ và rối ren của con người, nơi mà thiện và ác, thực và hư không còn phân định rõ ràng. Chính sự mơ hồ này lại tạo ra chiều sâu nhân văn và phản biện xã hội mãnh liệt, phản ánh một thế giới mà con người đang đối mặt với nhiều nghịch lý và áp lực tồn tại.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc văn học Việt Nam đương đại không thể tiếp tục lặp lại những mô hình cũ mà cần có sự đổi mới về hình thức, tư duy và ngôn ngữ, để bắt nhịp với xu thế hậu hiện đại toàn cầu. Hư Thực đã cho thấy con đường này không chỉ khó khăn mà còn rất tiềm năng và đầy thử thách.
4. Liên hệ với đời sống văn học hiện nay và mai sau
Trong bối cảnh xã hội Việt Nam và thế giới ngày càng phức tạp, văn học không còn là nơi để phản ánh một chiều, mà phải là không gian đa chiều, cho phép sự đối thoại, phản biện và cả sự chấp nhận cái không thể giải thích. Văn học hậu hiện đại khuyến khích sự tự do sáng tạo, phá vỡ các quy tắc cứng nhắc, đồng thời đặt người đọc vào vai trò chủ động hơn trong việc cảm nhận, phân tích và tìm kiếm ý nghĩa.
Hư Thực góp phần mở rộng không gian văn học Việt Nam theo hướng đó, giúp các nhà văn trẻ có thể mạnh dạn thử nghiệm, tìm kiếm cái mới trong khi vẫn giữ được tính nhân văn sâu sắc. Điều này cần được khuyến khích để văn học Việt Nam không chỉ đua tranh về số lượng tác phẩm mà còn nâng cao chất lượng tư duy nghệ thuật và chiều sâu nội dung.
Văn học hậu hiện đại, như trong Hư Thực, không phải là một trào lưu thoáng qua mà là sự phản ánh chân thực về thế giới và con người thời đại mới. Văn học cần có khả năng chịu đựng mâu thuẫn, nghịch lý và chấp nhận sự không hoàn hảo của đời sống con người. Chính sự chấp nhận này tạo ra những giá trị văn chương đích thực, không chỉ làm đẹp đời mà còn góp phần định hướng xã hội phát triển.
5. Kết luận
Từ sự đổi mới trong Hư Thực, chúng ta thấy văn học Việt Nam đang dần vượt ra khỏi những khuôn khổ truyền thống, hướng tới một dòng chảy sáng tạo đa dạng, sâu sắc và phù hợp với đời sống tinh thần đương đại. Văn học không còn đơn thuần là tấm gương phản chiếu hiện thực khách quan mà là một không gian mở, nơi mỗi người có thể tìm thấy mình trong sự đa nghĩa, mâu thuẫn và phức tạp của cuộc sống.
Những tác phẩm mang đậm dấu ấn hậu hiện đại như Hư Thực chính là minh chứng cho sự trưởng thành và sự dám thử nghiệm của các nhà văn Việt Nam hôm nay. Đây cũng là lời nhắc nhở cho cả người sáng tác và độc giả rằng, để văn học phát triển bền vững và có sức sống, cần có sự dũng cảm bước ra khỏi những khuôn mẫu an toàn, hướng đến những giá trị nghệ thuật đích thực, phản ánh được chiều sâu của đời sống hiện đại.
Với những đóng góp đó, Hư Thực xứng đáng là một trong những dấu ấn quan trọng, mở ra hy vọng cho một nền văn học Việt Nam hội nhập, giàu bản sắc và đa dạng về hình thức cũng như nội dung trong tương lai.
L.H.T