TIN TỨC

Nhà văn Nguyễn Quốc Trung - người anh cao thượng của tôi

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2021-09-12 07:29:27
mail facebook google pos stwis
1069 lượt xem

Chiều 10-9, nhà văn Nguyễn Quốc Trung đã trút hơi thở cuối cùng tại Quân y viện 175 sau 2 tuần chống chọi với Covid-19.

Tin buồn được nhà văn Bích Ngân, Chủ tịch Hội Nhà văn TP HCM, chia sẻ trên trang cá nhân cùng với tin buồn về nhà văn Lê Thành Chơn ra đi trước nhà văn Nguyễn Quốc Trung gần 1 giờ. Tôi lặng đi trước tin buồn dồn dập về hai nhà văn đàn anh, nhất là với nhà văn Nguyễn Quốc Trung - người anh thân thương của tôi suốt 20 năm qua!
 

Nhà văn Nguyễn Quốc Trung

Khiêm tốn, chân tình, quý bạn văn chương

Những năm trước đại dịch Covid-19, gần như cuối tuần nào hai con tôi cũng đi ăn sáng với anh. Bác Trung thường đến với quà cho hai cháu là bánh giò, bánh chưng rất ngon, còn nóng hổi. Anh sống giản dị, chân tình và rất quan tâm đến bạn bè. Anh thường rủ tôi giao lưu với các nhà thơ, nhà văn ở TP HCM cũng như từ Hà Nội và các tỉnh, thành khác vào thành phố. Nhờ anh mà tôi được làm quen nhiều đàn anh, đàn chị cầm bút. Ai cũng quý mến, trân trọng anh. Mỗi khi viết được truyện ngắn hay tiểu thuyết, tôi và anh thường đưa cho nhau đọc để góp ý trước khi in. Anh viết lặng lẽ, cần mẫn, kiên trì và không bao giờ gây ồn ào để được chú ý; không bao giờ thay đổi phong cách để hợp với thời thế, thị hiếu của một bộ phận độc giả trẻ. Mấy năm gần đây, anh bỏ nhiều công sức để đọc tài liệu và viết tiểu thuyết "Di cư" (đề tài về sự hình thành cộng đồng người Việt ở hải ngoại). Thỉnh thoảng tôi hỏi thăm thì anh bảo "chưa xong"...

Điều làm tôi kính trọng anh nhất là đức tính khiêm tốn, không bao giờ lấy tư cách đàn anh để chê bai tác phẩm của đàn em, ghen tỵ hoặc khoe khoang hay kiêu căng kiểu "văn mình vợ người". Ngược lại, anh tận tình "chăm chút, nâng đỡ" cho các sáng tác của tôi. Nhiều truyện ngắn tôi nhờ anh đọc trước, đọc xong anh gửi đăng báo luôn cho tôi. Một số tiểu thuyết của tôi như: "Thánh thi", "Người khổng lồ đội mồ kể chuyện"..., anh còn bỏ tiền ra thuê người dàn trang, vẽ bìa rồi mang đến các nhà xuất bản giới thiệu để in hoặc xin tài trợ từ Hội Nhà văn Việt Nam cho tôi. Cách đây vài tháng, tôi viết xong tiểu thuyết "Á nhân" gửi nhờ anh đọc. Đọc xong, anh khen "tốt" và dặn tôi cứ để bản thảo đó, chờ qua dịch anh sẽ tìm nhà xuất bản. Mỗi lần tôi có tác phẩm được giải thưởng, anh mừng lắm; lần nào trật giải thì anh an ủi, động viên cứ như sợ tôi chán mà bỏ sáng tác! Có lần tôi nửa đùa nửa thật hỏi: "Sao anh lo cho em nhiều vậy?", câu trả lời làm tôi nhớ suốt đời: "Vì em viết hay hơn anh, tác phẩm của em phải được ra mắt công chúng". Chỉ câu đó thôi đủ thấy anh cao thượng thế nào (vì trên thực tế anh là nhà văn đoạt rất nhiều giải thưởng văn học).

Thương tiếc một văn tài

Trong 33 năm viết lách của mình, tôi đã may mắn gặp anh, được anh thương như đứa em ruột, lo cho từ việc in tác phẩm đến những tin nhắn hằng ngày dặn dò phải giữ gìn sức khỏe, hỏi thăm các cháu và nhắc nhở: "Rảnh thì viết đi em"... Tôi biết ơn anh vì những điều như vậy, luôn coi anh là người thân thiết. Từ cha tôi đến anh em, vợ con tôi đều yêu mến, quý trọng anh.

Từ ngày TP HCM căng thẳng chống chọi với đại dịch, sáng nào anh cũng gửi cho tôi hình Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát cùng những lời chúc bình an. Anh dặn tôi đừng cho các cháu ra đường... Tôi nhớ cái ngày anh gọi điện thoại hồ hởi báo tin vừa được chích vắc-xin. Rồi ít lâu sau đó anh lại gọi, giọng gấp gáp: "Anh bị dương tính rồi, giờ nhập viện 175 nhưng bác sĩ bảo bị nhẹ"... Tôi bàng hoàng hỏi lại: "Anh đi đâu mà bị?". Anh kể mua rau nhờ giao tận nhà và bị lây nhiễm qua shipper. Tôi cố trấn tĩnh, động viên anh: "Anh được chích một mũi vắc-xin rồi, không sao đâu, điều trị vài ngày là khỏi"...

Ngày nào tôi cũng nhắn tin hỏi thăm anh. Hai, ba ngày đầu anh nhắn lại ăn được, ổn hơn... làm tôi mừng lắm. Nhưng từ ngày thứ tư, thứ năm, phải qua buổi, qua đêm anh mới trả lời tin nhắn, chữ trong tin lại lộn xộn, rối rắm, đại ý nói anh mệt, vừa được cấp cứu và bác sĩ đang diệt virus trong cơ thể anh. Tôi nói với hai con: "Bác Trung nặng thêm rồi"…

Những ngày tiếp theo còn đáng sợ hơn khi anh không còn trả lời tin nhắn nữa. Tôi hỏi nhà văn Bích Ngân, chị cũng như tôi, đang tìm cách để biết tin anh vì ai cũng lo âu, nóng ruột. Đến 11 giờ 26 phút ngày 10-9, nhà văn Bích Ngân gửi tin nhắn của đại tá - nhà văn Đào Văn Sử cho biết đã liên lạc được Quân y viện 175 và nơi đây cho biết anh Nguyễn Quốc Trung tiên lượng xấu. Đến 15 giờ 24 phút, nhà văn Bích Ngân cho biết nhà văn Nguyễn Quốc Trung đã ra đi, để lại cho bạn bè, người thân nỗi đau xé lòng! Lúc 19 giờ tối, vợ tôi đang trực ở phòng khám bệnh viện đọc tin anh mất trên báo, vội gọi điện cho tôi vì tưởng tôi chưa biết. Tôi càng thẫn thờ, buồn bã, tiếc thương anh.

Nhà văn Nguyễn Quốc Trung ra đi giữa lúc Covid-19 diễn biến phức tạp nên không thể có một lễ tang chu đáo cho anh. Người thân, bạn bè, đồng đội, đồng nghiệp, độc giả hâm mộ dù rất yêu quý cũng không thể đến thắp hương. Vĩnh biệt anh. Em kính tiễn anh với tiếc thương vô cùng! 

Đại tá - nhà văn Nguyễn Quốc Trung sinh năm 1956, tại Hà Tĩnh; từng công tác tại tạp chí Văn nghệ Quân đội, đã nghỉ hưu. Ông được trao nhiều giải thưởng văn học như: Giải nhất Báo Sài Gòn Giải Phóng cho truyện ngắn “Những tia chớp phía chân trời”; giải thưởng Văn học sông Mê Kông với 2 tiểu thuyết: “Người đàn bà khóc mướn” và “Đất không đổi màu”. Ngoài ra, ông còn nhận nhiều giải thưởng của báo, đài cho các tập truyện, bút ký: “Người đàn bà hồn nhiên”, “Đêm trừ tịch”, “Trong tiết thanh minh”, “Người đến từ nước Mỹ”, “Dời nhà lên phố”...

LẠI VĂN LONG (Theo https://nld.com.vn/).

Bài viết liên quan

Xem thêm
Một Nhà thơ – Thầy thuốc Nhân dân nặng lòng với chiến dịch phòng chống Covid tại TP.HCM
Một Nhà thơ – Thầy thuốc Nhân dân nặng lòng với chiến dịch phòng chống Covid tại TP.HCM
Xem thêm
Nhà văn Lê Văn Nghĩa – sống nghĩa tình, viết nghĩa nhân
… Nhưng, khi tin nhà văn Lê Văn Nghĩa vĩnh viễn ra đi, tôi và bạn bè anh, không chỉ bàng hoàng, tiếc thương, mà còn thấy rõ cái khoảng trống mà một nhà văn sống một cuộc đời nhân nghĩa và viết về nghĩa nhân, để lại.
Xem thêm
Nhà văn Lê Văn Nghĩa giữa biết cười và dám cười
Bây giờ, nhà văn Lê Văn Nghĩa không còn nữa.
Xem thêm
Nhớ Nguyễn Khải
Đó cũng là lần đầu tiên mình tin anh Khải khuyên mình chân thành nhất. Trước nay anh nói câu gì mình cũng khả nghi. Anh sống khéo nổi tiếng, chưa chê văn ai nửa câu. Hoặc khen hoặc không chứ chưa bao giờ chê.
Xem thêm
Nhớ Trần Thanh Phương - người giữ kỷ lục về sưu tập chân dung và bút tích nhà văn
Nhà báo Trần Thanh Phương và vợ (chị Phan Thu Hương, nhà giáo) sống thanh bạch bằng đồng lương và tiền nhuận bút.
Xem thêm
Góc hài hước: Chị MYZ
Chị đã hơn 40 tuổi vẫn xinh đẹp, đi đến chỗ nào rực rỡ chỗ đó, đám trai già như mình, ông nào ông nấy gãy lưỡi vì chi...
Xem thêm
Nhà văn Vũ Hạnh qua đời, thọ 96 tuổi
Trong suốt cuộc đời cầm bút, Vũ Hạnh nổi danh với nhiều tác phẩm, trong nhiều thể loại, chứng tỏ tầm vóc​ một cây bút đa tài.
Xem thêm
Người thầy truyền lửa và văn đức
Cám ơn sự có mặt của một “Người Việt cao quý” trên cuộc đời này, để thế hệ cầm bút chúng tôi có được người thầy trong văn nghiệp.
Xem thêm
Á Nam Trần Tuấn Khải - Tấm gương về nhân cách người cầm bút
Xuyên suốt hành trình hoạt động của mình, cụ Á Nam đã giữ tròn vẹn khí tiết của một nhân sĩ, một trí thức, nghĩa là Sống Đúng Với Những Gì Tạo Nên Mình. Là hậu duệ đời thứ 28 của Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn, cụ lớn lên cùng Nho học,
Xem thêm
Nhớ nhà văn Nguyễn Quang Sáng
Nguyễn Quang Sáng là một nhà văn lớn.
Xem thêm
Lưu Quang Vũ - dòng mưa ánh sáng
Vì sao nhan đề bài viết là “Lưu Quang Vũ, dòng mưa ánh sáng” mà không là “Văn chương Lưu Quang Vũ, dòng mưa ánh sáng?”
Xem thêm
Nhà văn ra đi để lại gì cho nhân thế?
Cách đây hơn hai tuần, nhà văn Vũ Hạnh mãi ra đi, dù không phải nhiễm Covid 19,
Xem thêm
Khi nhà văn nằm xuống, đồi núi của anh ta mới trồi lên
Ra mắt cuốn tiểu thuyết thứ 9 giữa lúc nhiều thành phố trong cả nước phải giãn cách,
Xem thêm
Nhà văn Bích Ngân: Hiện diện cùng nỗi đau và chia sẻ nỗi đau đó, còn là phẩm hạnh của người cầm bút
Nhiều tháng qua, tôi không dám rời chiếc điện thoại. Phập phồng, hồi hộp, đợi chờ.
Xem thêm
Đọc CANH NĂM của Lê Thành Chơn
Trong 2 tập tiểu thuyết đồ sộ, nhà văn Lê Thành Chơn đã tỏ ra sắc sảo trong phát hiện
Xem thêm
Nén hương cho một người cô độc
Đại tá, nhà văn Nguyễn Quốc Trung không vô danh.
Xem thêm
Nhà văn Nguyễn Quốc Trung: Người về “Bên rừng thốt nốt”
Thân hình gầy gò mỏng mảnh, dong dỏng cao, nước da tái xạm, môi đen như kẻ chì, dáng đi hơi chúi về phía trước, ấy là nhà văn Nguyễn Quốc Trung.
Xem thêm
Đại tướng Phùng Quang Thanh và người thủ trưởng cũ
Khi được tuyên dương anh hùng, Phùng Quang Thanh là Thượng sĩ Trung đội trưởng Đại đội 9, Tiểu đoàn 9, Trung đoàn 64, Sư đoàn 320. Năm 1968, Phùng Quang Thanh tham gia chiến đấu tại chiến trường Quảng Trị
Xem thêm
Lê Khánh Mai – hồn thơ mây trắng
(Vanchuongthanhphohochiminh.vn) – Đọc “Mật ngôn của tình yêu” của Lê Khánh Mai (NXB Hội Nhà văn, 2019), ta gặp những vần thơ giàu chất suy tưởng, đó là những trăn trở suy tư về sự sống, những chiêm nghiệm về cuộc đời hữu hạn và khát vọng vô biên, nỗi day dứt về tình yêu và chiến tranh, hạnh phúc và mất mát, khổ đau. Nổi bật là những bài thơ về tình yêu nhưng không phải là cảm xúc nồng nàn, say đắm của đôi lứa đang tình tự mà là “Mật ngôn của tình yêu”, là ẩn ức về một tình yêu đã trở thành kỷ niệm buồn thương từ hơn mười năm trước, một hồn thơ luôn hướng về nơi ấy, nơi “anh hoá thành mây trắng”. Tứ thơ đó trở đi, trở lại trong nhiều bài thơ với sự kết hợp những sắc thái cảm xúc yêu thương, mộng tưởng ái ân, buồn đau và cảm giác mất mát, hụt hẫng, cô đơn. Tứ thơ độc đáo và sự kết hợp những cảm xúc, suy tưởng sâu lắng đã tạo nên một giọng điệu khá đặc biệt và đầy ám ảnh trong tập thơ: giọng trữ tình buồn thương không dứt, không nguôi.
Xem thêm