- Lý luận - Phê bình
- Những dấu chân thơ và cuộc lãng du cảm xúc nhớ thương
Những dấu chân thơ và cuộc lãng du cảm xúc nhớ thương
XUÂN TRƯỜNG
'Những dấu chân thơ' của tác giả Trần Kim Dung dắt người đọc đến nhiều địa danh, để mỗi ánh mắt chiêm ngưỡng bỗng nảy lên một nghĩ suy ân cần với cuộc đời.
Nhà thơ Trần Kim Dung
“Những dấu chân thơ” hay những bước chân lãng du thi ca qua nhiều vùng đất, tác giả Trần Kim Dung đã đi bằng những cung bậc cảm xúc bềnh bồng với nhịp điệu chậm rãi. Tập thơ “Những dấu chân thơ” do Nhà xuất bản Hội Nhà Văn vừa ấn hành, vẽ nên một bức tranh dài rộng, sơn thủy hữu tình, từ những miền đất thiêng liêng gắn liền với lịch sử dân tộc đến những vùng đất xa xôi bên ngoài Tổ quốc.
Nơi nào tác giả Trần Kim Dung đã ghé đến đều lưu lại trong chị những niềm riêng sâu lắng. Chị không hời hợt với những địa danh theo kiểu cưỡi ngựa xem hoa, mà lặng lẽ đứng vào không gian ấy để tự nhắc nhở về dĩ vãng chung và tự chưng cất thành kỷ niệm riêng.
Đọc xong mỗi bài thơ trong tập “Những dấu chân thơ”, lòng tôi lại thấy bâng khuâng giữa cảm giác mơ hồ và cụ thể, chơi vơi với chất sử thi, thúc giục ta thao thức với tiền nhân. Những bài thơ chị viết về những vùng đất “địa linh nhân kiệt”, những di tích lịch sử không cần cầu kỳ, hoa mỹ, mà đưa độc giả vào miên man suy tư: “Tám thế kỷ rồi xa cách sông/ Giấu mình trong bùn đất mênh mông/ Ngày đêm cọc nhớ miền ký ức/ Mơ sóng Đằng Giang nước đỏ hồng” và “Lũ giặc hung hăng đến nơi này/ Gặp dàn cọc nhọn đứng bủa vây/ Xô nhau tháo chạy thuyền vỡ vụn/ Quân tướng tan tành theo khói mây” (Bãi cọc Cao Quỳ) .
Nhẹ nhàng theo “Những dấu chân thơ”, tác giả Trần Kim Dung trò chuyện với xa xôi “Tôi đến Tường Long khi Tháp vừa tỉnh dậy/ Bóc tờ lịch vạn niên, mười thế kỷ qua rồi/ Nghe tháp kể: Vua Lý vừa qua đây ngự giá/ Bóng rồng vàng còn lấp lánh ngoài khơi" (Tháp Tường Long) và sẻ chia cùng hiện tại “Em mang đôi cánh Hải Âu/ Bay qua Sông Cấm mỡ màu phù sa/ Ngắm tàu rộn rã vào ra/ Bên sông thấp thoáng mấy tòa chạm mây/ Đưa người đi khắp đó đây / Người sang Cầu Đất người bay xứ Hàn/ Người về Lưu Kiếm Kênh Giang/ Người mua cau cưới đến làng Cao Nhân” (Lời của cây cầu).
Trong “Những dấu chân thơ” còn có những thanh âm vận động, tiếng chim muông cây lá, tiếng bóc tách mầm xanh, tiếng lửa reo hội làng, tiếng cồng chiêng đại ngàn, tiếng đàn ngân suối vắng. Đó là khoảnh khắc “Tháng ba về với non ngàn/ Kơ Nia đứng đón mơ màng tóc mây/ Gặp đàn ong mật đang say/ Đàn voi cõng khách chở đầy gió sương/ Nghe mùi nếp mới trên nương/ Tơ Rưng ai dạo suối nguồn xanh trong/ Cồng chiêng nghiêng ngả nhà rông/ Rượu cần ai vít lửa hồng thâu đêm”. Đó là khoảnh khắc “Hạt tiêu đu nắng trèo nương/ Bám mây để vượt dặm trường đắng cay”. Một vẻ đẹp Tây Nguyên mơ màng, đầy quyến rũ và cũng lắm suy tư.
Tập thơ "Những dấu chân thơ" do Nhà xuất bản Hội Nhà văn vừa ấn hành.
Cầm tập thơ “Những dấu chân thơ”, cứ ngỡ tác giả Trần Kim Dung đang làm một hướng dẫn viên du lịch thực thụ. Thế nhưng, chị không chủ đích nói cảnh sắc trước mặt mà chị thầm thì hồn vía mỗi kỳ quan. Ví dụ, cách chị thấm thía dư vị đấu trường La Mã: “Nghe cuộc mua vui đã đến canh tàn/ Hoàng đế chủ nô tràn ra các cửa/ Để lại đấu trường chất chồng máu ứa/ Đêm rùng mình lạnh toát cả thành Rôm”.
Là một nhà giáo đã nghỉ hưu, tác giả Trần Kim Dung say mê những chuyến đi và bồi hồi kể lại những chuyến đi theo cách bộc bạch của một tâm hồn ấm áp yêu thương. Đôi khi là sự bái vọng “Đến Bến Vân Đồn tìm đồn mây trên núi/ Mây đã tan tìm mãi chẳng thấy đồn/ Chỉ tìm được một câu thơ cổ/ Lộ thập vạn đồn sơn phục sơ". Đôi khi là sự trầm trồ “Lúa Mường Lò ngực mẩy tròn như cô gái Thái/ Óng ả lung linh giữa đồi núi chập chùng”. Và đôi khi là sự đồng cảm “Gặp hạc cõng gió vào rừng/ Gặp cò khiêng nắng qua sông về làng”.