TIN TỨC

Chiều mưa sông Sài Gòn và trăng 16 hạ ngươn

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2021-11-22 11:11:53
mail facebook google pos stwis
1694 lượt xem

HOÀI HƯƠNG

Mưa mùa Sài Gòn đã đến cái hẹn tới luc đỏng đảnh dỗi hờn “ông tha bà không tha” như triệu triệu năm miền đất phương Nam này, đã là những không đầu nguồn cuối ngọn, đã là cả thành phố ầm ập xối xả những dòng tràn chảy trắng xóa đổ xuống đầy ắp mênh mang, không còn nơi em mưa nhà anh nắng để cành nanh tị nạnh nhau, không phải những giọt li ti nhẹ bẫng bay ngang phố đậu vào tóc ai kia đến lỗi nhịp tim, không rơi tí tách như một hợp âm vui hòa cùng tiếng cười trong như ngọc ai đó trong ngôi nhà nhỏ trên phố…

Mà có ai như tôi, trong một chiều mây xám chậm chạp nặng nề chở đầy hơi nước ẩm ướt cả cơn gió phất ngang mặt, vẫn háo hức ra bến Bạch Đằng lên tàu du sông Sài Gòn. Và khi bước lên du thuyền nho nhỏ, thì cơn mưa ập đến, những giọt mưa với tốc độ của chớp gió chợt sắc lạnh, cho những e ngại không dám chạm vào, nhưng vẫn thấy thích thú, khi một giọt lỡ lướt quá má lạnh buốt.

Khi du thuyến ra tới lòng sông rộng, dù mới là đầu giờ chiều, mà không gian đã nhuộm một màu tím xám, mưa hình như càng lớn hơn, qua tấm kính ô cửa, mưa hắt chảy tràn như ai đó đang đổ nước, nhìn ra ngoài, cảm giác như bầu trời bị lệch nghiêng, để có bao nhiêu nước trên thượng giới dồn xuống dòng sông.

Mà mưa trên sông Sài Gòn thật lạ, giăng mắc những sợi nước dày tạo thành tấm màn nước khổng lồ tím thẫm che khuất mắt nhìn, chỉ thấy lờ mờ những hình khối kỳ ảo phiêu dật nghiêng ngả tạo nên những hình ảnh nửa thực nửa huyền bí, không thể nhận biết là vật gì, cái gì bên ngoài, là bờ sông hay một cái cù lao cô đơn đầy cỏ cây, hay bến cảng với những con tàu neo tạm đợi ngày ra biển. Tất cả những khối hình đó cứ trôi qua vùn vụt rất khó nắm bắt, cứ mơ màng lãng đãng….

Có một khoảnh khắc lạc thần, tưởng tượng như một con rồng đang quẫy mình giỡn chơi nghịch ngợm dưới dòng sông trong làn mưa xối xả ràn rạt, thi thoảng nguẩy cái đuôi lên mặt nước tạo thành cơn sóng ập vào du thuyền, làm cú lắc nhẹ chòng chành khiến mọi người thoáng chút bất động trong tích tắc, để rồi lại thích thú ngó qua ô kính ngắm dòng sông mờ ảo trong cơn mưa mịt mù, thả hồn bay phiêu bồng bềnh những ý tưởng riêng mình không biết đâu là giới hạn...

Du thuyền cứ thế đi trong mưa trên sông, không biết có phải thời gian đang dừng lại để có chút chùng chình sống chậm, khi ngoài kia những giọt mưa vẫn hối hả xiên chéo xuống mặt sông đang đầy lên theo con nước mặt trăng, những đám lục bình trôi vùn vụt vội vã, du thuyền tưởng như đi hoài đi mãi, sông chưa thấy bến, nước chưa thấy bờ, tầm mắt chưa nhìn thấy phố…

Không phải lần đầu tôi được ngắm trăng trên sông, nhưng với sông Sài Gòn có lẽ là lần đầu tiên, mà lại là trăng 16 hạ ngươn, dù nhà ở gần sông chỉ vài quãng trăm mét đã 46 năm nay. Một trải nghiệm đầy lãng mạn như mộng mị thần tiên.

Mà lạ, chiều mưa mù trời như đổ hết nước thiên giới xuống sông, thì hết chiều mưa, trong chạng vạng hoàng hôn biếc tím, không khí trong trẻo mát ngọt, chỉ còn lại vài hơi gió ẩm ướt. Nhìn xuống nước sông băng băng cuốn theo từng dề lục bình lớn không biết sẽ trôi dạt đến đâu trong bất tận mênh mang.. Đến nỗi lúc rời du thuyền lên bến, cảm giác như mặt đất đang di chuyển, bước chân có chút hẫng hụt, chếnh choáng chơi vơi hết vài khoảnh khắc.

Mà lạ, trời đêm trong suốt như pha lê đen, trăng 16 tròn đầy như chiếc dĩa ngọc, tỏa ánh sáng bàng bạc liêu trai, hư ảo huyền hoặc, man mác một sắc màu sâu thẳm, như rắc bụi cả không gian trên sông.

Mặt sông loang loáng ánh nước, lung linh đèn phố từ những ngôi nhà cao tầng ở khu đô thị mới dọc bờ sông, như những chuỗi sắc màu lóng lánh dát vàng dát ngọc. Mặt trăng treo lơ lửng giữa bầu trời thành phố, chỉ có thể đi trên sông vào lúc này mới cảm nhân thu trọn trăng phố không bất kỳ vật cản nào làm vướng tầm mắt, không bị ánh sáng chói của những cửa tiệm trên phố làm tan loãng ánh trăng.

Ừ mà ngắm trăng trên sông Sài Gòn, vào thời khắc này, thành phố vừa trải qua thương khó ngặt nghèo của dịch bệnh, hàng triệu người đã không thể về quê…,  có cảm giác ánh trăng là cầu nối của những miền không gian cách biệt, những miền thời gian biền biệt, nối những nỗi nhớ xa quê của những người trong các tòa nhà kia  về với quê nhà… Trăng còn khơi gợi những hoài niệm ký ức, trăng làm sáng lấp lánh những gì tưởng như quen thuộc, nhỏ nhặt, có lúc bị những mưu sinh hàng ngày làm thành hờ hững lãng quên phủ lấp…

Chợt văng vẳng lãng đãng đâu xa như từ cổ xưa một khúc ca “thủy điệu” bài thơ của Tô Đông Pha thi sĩ thời Tống:

“Vầng trăng sáng có tự khi nào

Nâng chén rượu lên hỏi trời cao

Chẳng biết cung điện trên chốn ấy

Đêm nay đã là đêm năm nao?”

(Minh nguyệt kỷ thời hữu- Nam Phương biên dịch).

Rồi lại nghe một khúc dân ca Quan họ về trăng thênh thang man mác:

“Một mảnh trăng treo suốt canh thâu

Em ơi trăng đã ngả ngang đầu

Thương nhớ ai chim ơi cho nhắn một đôi lời

Người đi xa có nhớ là nhớ ai ngồi

Trông cánh chim trời sao chẳng thấy đâu”

(Bèo dạt mây trôi- Dân ca Quan họ)

Trăng vẫn tỏa ánh sáng như dát vàng dát bạc lên Sài Gòn cho phố đêm khuya như trở về hơn 300 năm trước.

Tôi lưu vào hộp ký ức sông Sài Gòn một chiều mưa cùng ánh trăng 16 hạ ngươn.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Nha Trang – Viên ngọc xanh, từ hoài niệm đến khát vọng – Bút ký Nguyễn Phú Thành
Thành phố Nha Trang, thuộc tỉnh Khánh Hoà được mệnh danh là “Viên Ngọc Xanh” của bờ biển Đông, không chỉ là điểm đến lý tưởng cho những ai yêu thích biển đảo mà còn là nơi lưu giữ những hoài niệm và khát vọng của xứ sở. Đồng thời, Nha Trang cũng hội tụ vẻ đẹp của lịch sử văn hóa và, du lịch biển làm nên vẻ đẹp hiếm có làm say đắm lòng người.
Xem thêm
Ở nơi tận cùng con nước – Bút ký Hồng Sương
Nắng tắt bên sông Long Xuyên, vỡ thành từng mảnh nhỏ trong làn hơi nước mỏng tang. Thành phố vào giờ tan tầm, người xe chen nhau, nhưng trong nhịp hối hả ấy, có điều gì thật đỗi dịu dàng, thân quen. Tôi ngồi bên bờ hồ, tay cầm ly nước, ngắm nhìn đám lục bình trôi trên mặt nước xiết. Xa xa, những chiếc ghe đánh cá lặng lẽ như những kiếp người trôi giữa dòng đời, bền bỉ đi tìm cái sống trong mênh mang nước bạc.
Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Không còn bao lâu nữa!
Tùy bút của Trần Đôn
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
ời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Hương sắc mùa thu trên đèo Khau Phạ – Bút ký Phan Anh
Ngược quốc lộ 32, giữa nắng thu vàng óng ả, chúng tôi đến với xứ sở vùng cao Mù Cang Chải của núi ngàn Tây Bắc, theo tiếng bản địa của người H’Mông Mù Cang Chải có nghĩa là vùng đất gỗ khô. Nơi ấy có những đỉnh núi mờ sương cùng với vực sâu thăm thẳm. Những núi đá cao ngất quanh năm được mây sương bao phủ ấy cũng từng được nhiều người ví von tựa như nơi “đất trời gặp gỡ” và nổi tiếng với con đèo Khau Phạ, một con đèo cũng từng được liệt vào hàng trứ danh ở Việt Nam, nằm trong nhóm “tứ đại đỉnh đèo” (bốn con đèo hùng vĩ nhất, cao nhất, dài nhất, nguy hiểm nhất: đèo Mã Pí Lèng - tỉnh Tuyên Quang, đèo Ô Quy Hồ, Đèo Khau Phạ - tỉnh Lào Cai và đèo Pha Đin - nằm giữa hai tỉnh Sơn La và Điện Biên).
Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm
Cả một trời thương - Tản văn Vừ Thị Mai Hương
Đến Hà Giang, bạn sẽ thấy. Hà Giang đẹp trong veo như nắng sớm bản Phùng, hiên ngang kiên cường như đá núi Đồng Văn và dịu dàng như ánh chiều rơi trên dòng Nho Quế. Hà Giang, như một nàng tiên bí ẩn mà cả đời bạn sẽ không bao giờ hiểu được hết, sẽ không bao giờ đi được đến tận cùng.
Xem thêm
Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh
“Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh” – bài phiếm đàm của Phạm Minh Mẫn, từ một truyền thuyết quen thuộc, đã mở ra nhiều liên tưởng bất ngờ.
Xem thêm