TIN TỨC

Vu vơ ngày cuối tháng Ba – tản văn của Võ Thị Như Mai

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2025-03-30 23:24:42
mail facebook google pos stwis
495 lượt xem

VÕ THỊ NHƯ MAI

Cuộc đời tôi tựa như một khu vườn cổ kính, nơi những hàng cây từng vươn mình kiêu hãnh đón gió, xanh tốt trong nắng mai, nhưng cũng chất chứa không ít cành lá khô khốc, lặng lẽ chờ ngày rơi rụng vào lãng quên. Tôi lang thang qua những lối cũ, những con đường tưởng chừng quen thuộc nhưng lại ẩn chứa một vẻ xa lạ khó gọi tên - như thể thời gian đã âm thầm phủ lên chúng một lớp bụi mờ của dĩ vãng.

Cuối tháng Ba, khi những cánh hoa mộc lan đầu tiên của khu vườn bên cạnh e ấp bung nở, tôi chợt nhận ra một quy luật vô thường: không chỉ những đóa hoa kia rồi cũng sẽ phai tàn theo dòng chảy thời gian, mà ngay cả những mối quan hệ, những gắn kết tưởng chừng bền vững, cũng có lúc nhạt nhòa, tan biến. Sự chia xa đôi khi không đến từ những biến cố lớn lao, mà len lỏi qua từng khoảnh khắc vô hình, nơi con người dần đánh mất nhau trong vòng quay của cuộc sống, tựa như những cánh hoa rụng rơi lặng lẽ mà chẳng ai hay.

Anh ấy là người mà tôi đã dành cả thanh xuân để thương nhớ, đã rời xa tôi, nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua, để rồi thuộc về một người con gái khác. Tôi tự hỏi, liệu tình yêu ấy chưa đủ lớn để vững bền qua năm tháng, hay chỉ vì tôi chưa từng biết cách giữ lấy?

Người bạn thân mà tôi từng tin rằng sẽ mãi mãi ở bên, bỗng một ngày lặng lẽ biến mất khỏi thế giới của tôi. Không một lời nhắn gửi, không một dấu vết để lại, chỉ còn những ký ức cũ vẫn lặng lẽ vang vọng giữa những ngày dài.

Ngay cả chú cún nhỏ là người bạn trung thành nhất của tôi cũng bỗng dưng ủ rũ, đôi mắt long lanh như chứa đựng những giọt nước mắt lặng thầm. Dường như nó cũng cảm nhận được một điều gì đó mong manh trong không gian này, một nỗi buồn nhẹ như sương, len lỏi giữa những khoảng trống vô hình của những điều đã đổi thay.

Cuộc sống, với những guồng quay không ngừng nghỉ, những đua chen vô định và những nỗi lo không tên, đôi khi khiến tôi lạc lõng giữa chính những suy tư của mình. Có những ngày lòng bỗng chùng xuống mà chẳng rõ lý do, có những khoảnh khắc bất an len lỏi như một làn sương mỏng, bao phủ mọi thứ bằng cảm giác mơ hồ của một vòng xoáy vô tận không lối thoát. Tôi tự hỏi, liệu những điều này có phải là quy luật tất yếu của cuộc đời? Rằng con người, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể tránh khỏi những lúc chênh vênh trước dòng chảy vô hình của thời gian?

Những hàng cây vẫn đứng đó, lặng lẽ làm chứng cho bao cuộc đổi thay, cho những mùa lá rụng rồi lại xanh. Chúng không than thở, không do dự trước nắng mưa, chỉ âm thầm vươn mình về phía ánh sáng. Và có lẽ, tôi cũng cần học cách như thế - đón nhận cả những mất mát và đổi thay mà không đánh mất chính mình. Học cách mỉm cười ngay cả khi lòng còn ngổn ngang, vì suy cho cùng, cuộc sống chưa bao giờ là một con đường phẳng lặng, nhưng chính những vết xước cũng làm nên vẻ đẹp của tâm hồn.

Bà giáo già, với mái tóc bạc như sương và đôi tay gầy guộc in hằn dấu vết thời gian, đã đi qua biết bao mùa nắng mưa của cuộc đời. Nhưng dù đã quen với những thăng trầm, bà vẫn chẳng thể nào thoát khỏi những cơn đau âm ỉ của tuổi già - những cơn đau không chỉ gặm nhấm thể xác mà còn len lỏi vào tận sâu trong tâm hồn, đánh thức những ký ức cũ kỹ và những niềm riêng chưa kịp phai mờ.

Những đêm dài thao thức, bà lặng lẽ lắng nghe tiếng gió rít ngoài cửa sổ, như thể trong những thanh âm vô định ấy còn vang vọng tiếng cười, tiếng nói của những người xưa cũ. Bà nhớ về những tháng năm đã trôi qua vội vã, những ước mơ còn dang dở, những lời chưa kịp nói, những ánh mắt chưa kịp nhìn lâu hơn trước khi tất cả trở thành quá khứ. Lòng bà se lại bởi những nuối tiếc không thể nào quay ngược, những khoảnh khắc đáng ra có thể sống trọn vẹn hơn, yêu thương nhiều hơn, nhưng nay chỉ còn là dư âm trong miền ký ức.

Thế nhưng, dù thời gian có lấy đi sức trẻ, lấy đi những bước chân vững chãi ngày nào, thì trong đôi mắt bà vẫn còn đó ánh sáng. Một ánh sáng dịu dàng nhưng kiên định - ánh sáng của niềm tin vào ngày mai, vào những thế hệ sau, vào những bài học mà bà vẫn còn muốn truyền lại. Cuộc đời có thể ngắn ngủi, nhưng những giá trị, những yêu thương mà ta để lại sẽ không bao giờ mất đi. Và có lẽ, chính điều ấy đã giúp bà đi qua những mùa đau, tiếp tục nở một nụ cười dù thời gian vẫn không ngừng trôi.

Ở cuối xóm, dưới gốc cây già cỗi, ông lão lặng lẽ ngồi một mình, đôi mắt mờ đục dõi về một nơi xa xăm nào đó, như đang tìm kiếm một điều gì đã mất giữa dòng chảy vô tình của thời gian. Cả cuộc đời ông đã cặm cụi làm lụng, quên cả nghỉ ngơi, quên cả những mong cầu cho riêng mình. Nhưng khi tuổi xế chiều ập đến, khi đôi tay chai sạn chẳng còn việc gì để nắm giữ, ông chỉ còn lại nỗi cô đơn lặng lẽ bao trùm lấy từng ngày.

Mỗi lần nhìn thấy lũ trẻ con ríu rít chạy nhảy ngoài đường, lòng ông lại se lại. Ông cũng từng có một mái nhà ấm áp, từng có những đứa trẻ quấn quýt bên chân, từng nghe tiếng cười của chúng vang khắp sân mỗi buổi chiều tà. Nhưng rồi, năm tháng trôi qua, những đứa trẻ ấy cũng lớn lên, mỗi người một phương, bận rộn với những cuộc đời riêng, để lại phía sau một căn nhà vắng lặng, nơi chỉ còn chiếc bóng của ông trải dài mỗi buổi hoàng hôn. Không một ai ghé thăm, không một ai lắng nghe những câu chuyện cũ mà ông đã từng kể đi kể lại. Chỉ có thời gian lặng lẽ trôi, như một người bạn không lời, chứng kiến tất cả mà chẳng thể sẻ chia.

Thế nhưng, đôi khi, giữa những buổi chiều muộn, khi nhìn thấy những bước chân trẻ thơ lướt qua, ông vẫn bất giác mỉm cười. Trong nụ cười ấy có một chút hoài niệm, một chút tiếc nuối, nhưng cũng có một tia hy vọng mong manh. Bởi dù cho mọi thứ có đổi thay, dù con người có đến rồi đi, thì sự sống vẫn tiếp diễn, vẫn tuần hoàn qua bao thế hệ. Và có lẽ, đâu đó trong sâu thẳm trái tim mình, ông vẫn tin rằng có những điều vĩnh viễn không mất đi - dù ta không còn chạm tay vào được, dù chỉ có thể lặng lẽ dõi theo từ xa.

Dẫu cho những cơn đau dai dẳng của bà giáo già hay nỗi cô đơn lặng lẽ của ông lão có thể khiến tâm hồn họ tê buốt, có một điều không thể phủ nhận - đó là sự kiên cường mà họ đã hun đúc qua năm tháng. Họ đã đi qua những mất mát, những vết thương khắc sâu trong lòng, nhưng vẫn đứng vững giữa dòng chảy vô tình của thời gian. Không một lời oán trách, không một sự khuất phục, họ lặng lẽ tồn tại như những gốc cây già, trầm mặc nhưng vững vàng trước giông bão.

Và có lẽ, chính thời gian đã dạy họ những bài học quý giá: rằng trong mỗi nỗi đau là một sự trưởng thành, trong mỗi nỗi cô đơn là một cơ hội để thấu hiểu sâu hơn về cuộc đời. Họ đã học cách yêu thương ngay cả khi không còn được nhận lại, học cách kiên trì ngay cả khi chẳng ai chứng kiến. Và hơn hết, họ hiểu rằng dù cuộc sống có đổi thay, dù những người họ thương yêu có đi xa, thì tình yêu, lòng kiên nhẫn, và sự mạnh mẽ sẽ luôn là những điều không bao giờ mất đi.

Cuộc đời, dù có những nỗi buồn len lỏi, những mất mát không thể nào níu giữ, vẫn luôn mang trong mình một vẻ đẹp lặng lẽ và vững bền. Như những mùa hoa nối tiếp nhau nở rộ rồi lụi tàn, như những con sóng không ngừng vỗ vào bờ cát mà chẳng bao giờ dừng lại - tất cả đều là một phần của dòng chảy tự nhiên.

Tôi ngước nhìn lên bầu trời đầu cuối tháng ba, nơi những đám mây lặng lẽ trôi về phía chân trời xa. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm dìu dịu của những cánh mộc lan vừa bung nở. Dưới tán cây già cỗi, ông lão vẫn ngồi đó, ánh mắt trầm ngâm nhưng không còn vương vấn những hoài niệm nặng nề. Bà giáo già vẫn tiếp tục kể những câu chuyện cũ, bằng một giọng nói dịu dàng như sóng nước, như thể trong từng lời ấy có cả những nỗi niềm và hy vọng còn dang dở.

Tôi chợt nhận ra rằng, không phải sự ra đi nào cũng là mất mát, không phải chia ly nào cũng đồng nghĩa với kết thúc. Có những điều dù chẳng còn hiện diện, nhưng vẫn mãi lưu lại trong long - như ánh sáng le lói của ngọn đèn nhỏ trong đêm tối, như những ký ức ấm áp mà dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng không thể xóa nhòa.

Cuộc đời tôi, dẫu có những ngày lặng lẽ bước qua những con đường cũ, vẫn là một khu vườn đầy ắp màu sắc - có cả xanh tươi của hy vọng, cả vàng úa của hoài niệm, nhưng quan trọng nhất, vẫn còn đó những chồi non kiên trì vươn lên sau mỗi lần đổi thay. Và tôi biết, chỉ cần còn đủ yêu thương, đủ kiên nhẫn, khu vườn ấy sẽ lại rực rỡ một ngày nào đó, dưới ánh mặt trời.

V.T.N.M.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Hélène – con gái ông Tây Việt Minh
Bài của nhà văn Nguyễn Thanh
Xem thêm
Cô bé và đóa hoa hồng – Tạp bút của Võ Đào Phương Trâm
Chiếc xe đạp lộc cộc băng qua con đường đông đúc, lách qua những làn xe liên tục của Sài Gòn, cái dáng mỏng manh, độ chừng mười hai tuổi, bé nhỏ liêu xiêu trên chiếc xe đạp cà tàng, nghe cót két, hình như chiếc xe bị hư gì đó nên thấy nó đạp một cách cực nhọc hơn bình thường.
Xem thêm
Thành phố của lòng nhân ái - Ký của Nguyên Hùng
Ký dự thi “Thành phố tôi yêu, thành phố nghĩa tình” của Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh
Xem thêm
Về Tiên Động nhớ Ngư Phong – Nguyễn Quang Bích
Ngư Phong là tên hiệu của thủ lĩnh miền Thao - Đà trong thời Cần Vương chống Pháp ở Bắc Kỳ. Ông tên thật là Nguyễn Quang Bích (1832 – 1890). Đương thời ông được nhân dân miền Tây Bắc xưng tụng là “phật sống” và hết lòng yêu quý, ngưỡng mộ.
Xem thêm
Lỗi tại Sài Gòn…
Tản văn của La Mai Thi Gia
Xem thêm
Phù Điêu tại đền thờ liệt sĩ Phú Yên
Phù điêu là dạng di sản văn hoá của nhân loại. Đó là hình thức nghệ thuật khắc (chạm) nổi mô tả không gian rộng lớn của một sự kiện lịch sử hoặc chuỗi sự kiện lịch sử. Từ xa xưa, trên thế giới đã xuất hiện những phù điêu nổi tiếng như: La Sơn đại phật (Trung Quốc), Tag- Bostan (I Ran), Tôronat - Sanchi (Ấn Độ), Ăng kor Wat (CPC)… Ở nước ta, nhiều nơi đã có phù điêu gắn với sự kiện lịch sử nổi bật với hình thức thể hiện đa dạng, hoành tráng. Có thể kể tên vài địa danh như phù điêu về “Bác Hồ nói chuyện với cán bộ chiến sĩ Đại đoàn Quân Tiên Phong” tại Khu di tích lịch sử Đền Hùng (Phú Thọ); Phù điêu ở Khu di tích lịch sử Điện Biên Phủ (Điện Biên); Phù điêu ở Bảo tàng Quân khu 4; ở Quảng Ninh, Quân đoàn 3 (Binh đoàn Tây Nguyên) …
Xem thêm
Đi tìm hiểu vì sao nước uống Fujiwa lại có lợi cho sức khỏe?
Bài viết giải thích công dụng của nước ion kiềm Fujiwa dựa trên cơ sở khoa học
Xem thêm
Một gia đình phi công
Bài viết của Đại tá nhà văn Nguyễn Minh Ngọc
Xem thêm
Đoàn nhà văn TP. HCM tham quan Nhà máy nước Fujiwa Củ Chi
Bài viết về người phụ nữ năng động năng động, sáng tạo và không ngừng vươn lên
Xem thêm
Sức mạnh hoà bình
Khi chiếc F5-E tách khỏi đội hình/ Dưới cánh bay vẫn đường băng của địch
Xem thêm
Tuổi thơ bên dòng lũ
Có thể nói, dù mưa bão thường mang đến nhiều thiệt hại cho người dân miền Trung, nhưng lũ lụt cũng bồi đắp phù sa cho vùng đồng bằng duyên hải này, nhờ đó mà người dân nơi đây có thể sống bằng nghề nông nghiệp ổn định với mùa màng tốt tươi, cây lúa phát triển.
Xem thêm