TIN TỨC

Bồi hồi, thổn thức, bâng khuâng…

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2024-09-01 07:50:40
mail facebook google pos stwis
512 lượt xem

HOA NGỌC DUNG

(Đọc bài thơ “Đêm lộc vừng” của Hoàng Thạch)
 

Hoàng Thạch là hội viên Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh. Bút lực của ông thật khỏe!  Nhiều tập thơ, nhiều bài thơ đã đọng lại trong lòng độc giả với những ấn tượng tốt đẹp, lắng đọng theo thời gian!

Tâp thơ Phượng Hồng của CLB Thơ Ca Hội Cựu giáo chức Quận Gò Vấp TP. Hồ Chí Minh có đăng bài “Đêm lộc vừng” của ông, tôi thực sự tâm đắc và muốn chia sẻ cùng các bạn.

Từ ngàn xưa cho tới muôn thuở về sau, tình nghĩa vợ chồng là mối tình khăng khít, cao đẹp nhất, thiêng liêng nhất trong tất cả các mối quan hệ mật thiết khác của con người với con người!?...

Thật vậy, dù sống trọn đời với nhau, tất cả các cặp vợ chồng không thể tránh khỏi những “va chạm”. Đó cũng là lẽ đương nhiên của quy luật làm người…

Nhưng khi “nửa kia” vắng nhà. Bất luận là lý do gì… vẫn luôn gieo vào lòng sự trống vắng, nhớ nhung cho người ở lại!...   

“Ánh đèn vàng mấy hôm vắng em

nhạt nhòa lơ đãng”

Sự đơn côi cảm giác mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Ánh đèn vàng đẹp vậy mà giờ cũng trở nên vô thức, “nhạt nhòa”… Đến gió thổi cũng không còn cảm thấy mát mẻ, làm dịu tâm hồn mà càng thổi như càng “gieo vị đắng” vào lòng!…

“Đêm se lạnh gió gieo vị đắng

 Một màu vàng đơn côi

 Con đường về nhà lẻ loi

 Nửa mùa mưa đi qua phố cũ”.

Khổ thơ gieo vào lòng ta sự hụt hẫng, cảm giác thiếu điều gì đó lớn lao thiêng liêng mà khó nói thành lờì!...

Cụ Nguyễn Du từng thán rằng:

“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu

 Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”.

Thật chẳng sai một chút nào!...

Sinh hoạt bị đảo lộn vì thiếu vắng bàn tay em! Con đường trước cửa nhà thân thuộc đến vậy cũng cảm giác “lẻ loi”. Mọi vật đều trở nên thiếu vắng hơi người, hoa lá như nhớ, như mong khát khao có bàn tay ai đó từng tươi tắm, chăm sóc cho cây.  Thói quen ấy đã trở thành ước lệ thường ngày. Bởi vậy:  

“Giàn hoa trước nhà trằn trọc không ngủ

Chờ em”.

Cũng là lẽ thường tình!...

Dù là cách diễn đạt theo lối văn chương ước lệ, thổi hồn cho cây cỏ cũng có cảm xúc. Điều đó cũng không làm ta ngạc nhiên. Mà ta lại cảm nhận về sự siêu đẳng về phương pháp nhân cách hóa của tác giả, khiến cỏ cây cũng mang nặng hồn người!... Qua thơ ông ta mới hiểu thế nào là nỗi buồn, thế nào là lòng nhung nhớ!... Cảnh vật sao phũ phàng đến vậy? chẳng chịu sẻ chia, mà càng làm cho nỗi buồn như thể tăng hơn:

“Em ra đi, cơn mưa dày thêm

 Lạnh cửa sau, cửa trước

 Con phố nhỏ khuya về đẫm ướt

 Bóng em xa rồi. Lặng im”.

Đây là sự tỷ dụ so sánh đến siêu phàm. Mọi cảnh vật, mọi hoạt động tự nhiên cũng trở thành lạc điệụ, khi em chẳng ở nhà. Tác giả tài tình khơi gợi những hiện tượng của thiên nhiên có thật, trước những diễn biến có thật như gió, như mưa đặt đúng hoàn cảnh, đúng vị trí để làm tăng thêm nỗi hiu quạnh, cô đơn buồn nhớ của thi nhân khi xa cách người thương!

Em đi rồi mọi sinh hoạt vẫn tiến triển theo trình tự băt buộc thường ngày theo sự vận hành tự nhiên không thể khác:

“Đèn vàng chiếu nửa hiên

Hoa lộc vừng rơi đầy trước ngõ

Sân nhà mình biến thành màu đỏ

Hương nồng nàn bay bay”.

Chỉ có điều thiếu bóng em nên cảm giác: “Những bước chân như tỉnh, như say” và dù rằng “Trời đã gom mùi hoa vào gió”. Vẫn cảm giác như “xào xạc khuya vun thêm nỗi nhớ”, để “Đêm lộc vừng… bơ vơ”.

“Đêm lộc vừng” Hoàng Thạch viết khi vợ ông vắng nhà. Bài thơ diễn tả tâm trạng buồn nhớ, sự hiu quạnh của người chồng khi thiếu bóng dáng của người vợ yêu thương! Bài thơ tình đầy ắp tính lãng mạn nhưng cũng tràn đầy tính nhân văn cao đẹp. Đây là sự khẳng định tầm quan trọng của tình nghĩa vợ chồng, sự gắn bó không thể tách rời khi hai tâm hồn đồng điệu cùng hòa nhịp với tần số dao động của hai trái tim đã nguyện ước thề bồi!

Qua thơ ông và bức tranh mà ông phác họa, đã phần nào cắt nghĩa cho tôi những thắc mắc mà đã từ rất lâu vẫn nằm trọn trong lòng. Rằng tại sao các nhà thơ lại có được những bài thơ, những câu thơ hay đến mê hoặc hồn người?!

 Ngoài cảm xúc, thì yếu tố không kém quan trọng là hoàn cảnh, là không gian, thời gian và điều nữa là đúng thời điểm, đúng vị trí phải không các ban?

Khi xa nhau nhà thơ Chế Lan Viên cũng đã từng có những khổ thơ khiến người đọc thổn thức, bâng khuâng, trằn trọc đến khó ngủ:

 “Cái rét đầu mùa anh rét xa em

 Đêm dài lạnh chăn chia làm hai nửa

 Nứa đắp cho em ở vùng sóng bể

 Nửa dắp cho mình ở phía không em”.

 

“Đêm lộc vừng” của thi sĩ Hoàng Thạch, để lại trong lòng người đọc nỗi bồi hồi, xao xuyến, trước tâm sự của người chồng khi xa vợ. Bộc lộ nội tâm không hề giấu diếm, với nỗi cô đơn lấn át tâm hồn. 

Ai đó đã từng nói:

“Có em nên mới là anh

Có anh nên mới hai mình giàu thêm

Thêm mình rồi lại thêm em

Mình thêm em nữa cho nên thật mình”

Có phải như vậy không các bạn?

  26/8/2024

Bài viết liên quan

Xem thêm
Lục bát thiền trong miền đồng điệu và đồng cảm thi ca
Lục bát thiền là nét đặc trưng cơ bản được tác giả Trần Lê Khánh chắt chiu thể hiện qua tập thơ ‘Đồng’ do Nhà xuất bản Văn Học ấn hành.
Xem thêm
Hành trình trở về trong chùm thơ Phạm Thanh Bình
Những ngày cuối năm, khi mùi Tết đã phảng phất đâu đó, tôi bỗng nhận được chùm lục bát của nhà thơ Phạm Thanh Bình ở thành phố Hồ Chí Minh gửi tặng. Thật lạ, giữa thành phố ồn ào náo nhiệt vậy mà từng câu thơ lục bát vẫn trong trẻo chân quê. Bao hình ảnh về cảnh quê, Tết quê dường như cứ thao thiết chảy trong dòng cảm xúc thương nhớ của nhà thơ. Tôi cũng là người xa xứ cùng thế hệ với tác giả nên đọc thơ mà cảm thấy lòng mình cứ nao nao nỗi nhớ cố hương.
Xem thêm
Nguyễn Bình Phương, nhà thơ chơi chữ họa lên tương phản thực hư của hiện thực huyền ảo
Thơ Nguyễn Bình Phương không dễ đọc. Sáng tác của ông không hướng tới công chúng xã hội mặc định thường giới, mà cho một tầng tinh anh chỉ định, dù thơ ông chính là trữ tình tự sự, câu nào cũng dựng hình ảnh biểu tượng.
Xem thêm
Từ một trang văn Trang Thế Hy
“Tiếng sấm Đồng Khởi” Bến Tre (1960) âm vang dai dẳng dồn dập nhiều năm khiến chế độ cộng hòa đương thời còn chịu sự tác động ngoại lai phải kinh hoàng lo sợ, tiếp tục bắt lính khắp nơi để tăng quân, không chừa cả sinh viên, giáo viên ở các trường học. Năm 1963, bị gọi đi trình diện học sĩ trù bị, tôi âm thầm trốn học trò và hiệu trưởng, rời bỏ Trường Trung học Long Mỹ - Cần Thơ (nay thuộc tỉnh Hậu Giang) - một huyện lỵ xa, lánh về Cần Thơ xin dạy Việt văn tại Trung học Tư thục Thủ Khoa Huân tại đường Thủ Khoa Huân (Cần Thơ) của ông Trần Đình Thân. Tình cờ, không, phải nói là may mắn, tôi được gặp một bài văn của Trang Thế Hy mà không rõ vì lý do nào, soạn giả lại không ghi xuất xứ. Đoạn văn được nhà văn, nhà giáo yêu nước Thẩm Thệ Hà (1) biên soạn, đưa vào quyển Giảng văn lớp Đệ Lục (nay là lớp 7) do nhà xuất bản Sống Mới ấn hành năm 1962. Nhan đề bài giảng văn là “Con người quả cảm”.
Xem thêm
“Bình yên từ phía quê nhà” của Nguyễn Văn Hòa
Cầm cuốn tản văn nho nhỏ trên tay: “Bình yên từ phía quê nhà”, giữa chốn nhộn nhịp của đất Sài Gòn, mà trong lòng tôi cảm thấy có một điều gì đó rất đỗi là chân quê, rất đỗi là an yên trong tâm hồn của một con người, khi bản thân chúng ta luôn quay cuồng với những tất bất hơn thua, cố gắng, lăn lộn ngoài đời sống, để đi tìm những giá trị vật chất hay tinh thần nhằm thỏa mãn những ham muốn khát vọng ở đời thường, thì khi đọc bình yên từ phía quê nhà, chúng ta dường như, hoặc đã có trong tay liều thuốc cho sự tự chữa lành, cho việc quân bình, cân bằng lại trong cuộc sống.
Xem thêm
Có một buổi chiều như thế!
Đọc bài thơ “Thơ viết chiều cuối năm” của tác giả Ngô Minh Oanh
Xem thêm
Nhà thơ Quang Chuyền - nhìn trời thấy hiện dòng sông
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số 157, ngày 2/1/2025
Xem thêm
Một bông hoa lặng lẽ thiền trên cát bỏng
Bài viết của Khuất Bình Nguyên về thơ Mai Quỳnh Nam đăng trên báo Văn nghệ.
Xem thêm
‘Mùa xuân’ trong thơ Trần Ngọc Phượng
Bài viết của nhà văn Nguyễn Văn Hòa
Xem thêm
“Hoa cho tình yêu” kết quả “ngọt lành”
Về tiểu thuyết “Hoa cho tình yêu” của Nhà văn Hoàng Phương Nhâm, tác phẩm được trao giải thưởng của TPHCM...
Xem thêm
Những ngón tay mải miết lần tìm mạch sống
Cảm tập thơ “Năm ngón chưa đặt tên” của nhà thơ Đinh Nho Tuấn
Xem thêm
Tôn thờ mảnh hồn quê thô mộc mà thiêng liêng trong Vẽ nhớ”
Thanh thoát, nhẹ nhàng, trầm tư, ưu nhã nhưng nhiều nỗi bồn chồn: Nỗi bồn chồn mang tên Thanh Hoàng. Tâm sự lòng riêng của một hồn thơ chọn vị trí kẻ làm con để tạo tác cái đẹp nén đau
Xem thêm
Anh Đức: Nhà văn - chiến sĩ tiêu biểu của nền văn nghệ cách mạng miền Nam
Tham luận của PGS-TS Võ Văn Nhơn đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, số 156, ngày 26/12/2024.
Xem thêm
Anh Đức, cuộc sống và quan niệm sáng tác
Bài viết của nhà phê bình Bùi Công Thuấn
Xem thêm
“Minh Châu tỏa sáng” với nhiều góc nhìn
Bài của nhà văn Lê Thanh Huệ về truyện ngắn “Minh Châu tỏa sáng” của Nguyễn Trường
Xem thêm
Thơ tạo sinh nghĩa của Mai Quỳnh Nam
Nguồn: Website Hội Nhà văn Việt Nam
Xem thêm