Bài Viết
Ngày cha tôi mất tôi còn bé cỏn con, mẹ tôi buồn phiền rồi đổ bệnh thường xuyên đau ốm, từ đó mọi công việc gia đình đềù do một mình chị tôi gánh vác. Đang tuổi dây thì chị tôi vừa đẹp người, đẹp nết lại hiền ngoan nên đã có nhiều trai làng mối mai dạm hỏi, nhưng vì còn phải chăm lo cho mẹ già và đứa em nhỏ dại nên chị đều từ chối. Thế rồi thời gian cứ trôi dần theo năm tháng, mẹ tôi lo lắng vì tuổi con gái có thì nên đã lựa lời khuyên nhủ, như mưa lâu thấm đất, dần dà chị tôi cũng nghe theo lời mẹ và chấp nhận kết hôn với một anh bộ đội cùng làng, nhưng thời gian chung sống bên nhau của anh chị chả được bao nhiêu thì anh đã tình nguyên lên đường, cùng lớp lớp thanh niên ngày ấy “sẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”, ở lại quê nhà chị đã thay mẹ chăm nom chỉ bảo cho tôi những điều hay lẽ phải. Rồi ngay qua ngày đêm lại thâu đêm, thời gian là bạn đồng hành với chị trong mọi nỗi lo toan và khác khoải mong chờ ngày nước nhà thống nhất, để anh được trở về đoàn tụ, ước mơ đó cũng là động lực để chi tôi gắng sức đảm đang việc nhà việc nước và nuôi tôi ăn học trưởng thành…
Sự quyến rũ của cái đẹp, còn là để trí tưởng tượng người thưởng ngoạn đừng khô héo.
Khát vọng xê dịch, với chị với em, có lẽ không chỉ từ cái đầu hay trái tim trong lồng ngực.
Tiếng chuông Zalo điện thoại đổ liên hồi, tôi quyệt nút nghe máy thì đầu bên kia giọng của Cô thều thào nấc lên từng hồi “Cháu ơi! Chú không về nữa rồi”. Tôi lạnh toát từ đầu đến chân trong vòng vài giây rồi động viên Cô bình tĩnh lại.
Tháng 10 – 1995, sau khi tốt nghiệp “bác sĩ nội trú”, ngành ngoại khoa, Lê Đức Bảo được điều về Khoa Ngoại bụng, Bệnh viện đa khoa Huế công tác.
Bác sĩ Trần Văn Hải luôn nhớ câu dặn dò của ba anh, ngày ông còn công tác ở Tuyên huấn huyện Cái Bè, tỉnh Tiền Giang: “Bà con mình bệnh tật quá nhiều, sau này con học ngành y để cứu người, dù khó khăn thế nào cũng phải sống xứng đáng là con cháu của gia đình có truyền thống cách mạng của chúng ta nghe con”.
Văn Chinh Ba giàu tình tiết, giàu hình ảnh, giàu khát vọng và đầy ắp niềm đau.
Bài viết về Tạc sĩ bác sĩ Nguyễn Vũ Phương, quyền Giám đốc Trung tâm Pháp y Tiền Giang
Anh hùng Lực lượng vũ trang tàu không số Nguyễn Văn Đức, gọi tôi: “mai đi Bến Tre nhé”.
“Lúc này mà nản chí, buông xuôi sẽ đánh đổi bằng tính mạng người bệnh nhiều hơn nữa. Các bạn hãy cố lên, đồng tâm hiệp lực vì bệnh nhân”