Bài Viết
Sự tiếp nối và sự hoàn thiện là một hành trình nhọc nhằn, quá đỗi nhọc nhằn. Hành trình nhọc nhằn đó còn hiện diện trong tôi, trong bạn, trong anh, trong chị, trong mỗi chúng ta.
Văn chương TP. Hồ Chí Minh trân trọng giới thiệu bài viết của nhà văn Trần Thị Thắng về ông được rút từ tập “Con chữ soi bóng đời”, in năm 2005.
Một e ấp nụ chúm chím đông
Hai mê hoặc hoa hư ảo hồng
Đau thương, mất mát cũng đã làm cho con người xích lại gần nhau, yêu thương, đùm bọc, chở che. Nhiều người cầm bút không chỉ lao tâm khổ tứ bởi trang viết mà còn như một chiến sĩ nơi tuyến đầu chống dịch.
Tôi viết những dòng này không nhắm “rủa” ông bạn vàng của tôi- nhà văn Nguyễn Khắc Phục. Cũng không nhắm biện minh cho những gì anh đã và đang nói; đã và đang làm hôm nay.
Chiều nay, chiều mùa đông đầu tiên, tôi rảo bước trên con đường quen thuộc mà ngày xưa cha tôi đi dạy học thường qua đây. Ngọn gió mùa đông khua trên hàng cây thưa thớt, bứt tung lá vàng còn sót lại của ngày thu, gom nhặt về phía cuối đường. Ký ức mùa đông lại ùa về thăm thẳm trong hồn tôi với bóng hình người cha dắt bao mùa đông lầm lũi, buốt giá đi sau chiếc xe đạp đã cũ đến trường.
‘Những hy sinh thầm lặng’ là tên gọi cuộc thi bút ký vừa khép lại, do Hội Nhà văn TP.HCM tổ chức, nhằm tôn vinh giá trị nhân ái trong giai đoạn chống dịch Covid-19.
Phương chết! Ba thằng khóc nhiều. Mà đâu phải họ hàng ruột thịt gì, chỉ là người thuê và chủ nhà cho thuê.
Làng tôi đi qua mưa gió. Nghiêng nghiêng thời gian đổ rêu xuống mái đình. Nghiêng nghiêng tình yêu nhóm lên ngọn khói trầm thơm thơm mái đình. Nghiêng nghiêng nỗi nhớ của người con tha phương gởi về mái đình chốn cố quận.
Từ sân bay về trung tâm thành phố, tuyết vẫn bay lửng lơ trên bầu trời ban mai mù xám, bám vào cửa kính xe buýt và những mái nhà trầm lặng hai bên đường trước khi tan chảy.