TIN TỨC

Chữa lành và những ngôi sao thức – Bút ký Thanh Huyền

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2024-07-20 16:28:07
mail facebook google pos stwis
939 lượt xem

… Đêm đã về khuya, gió biển vẫn mải mê hợp xướng với dàn đồng ca đại dương. Tôi vẫn tản bộ trên dải cát cùng với những nghĩ suy, chất vấn. Tôi không biết mình đang chữa lành ở dạng thể nào nhưng mong rằng "khoảng trống nơi tim được lấp đầy"... và chắc chắn tôi cũng là một trong những ngôi sao thức!

Nhà văn Nguyễn Thanh Huyền

Khu nghỉ mát Hải Hòa rất đẹp, đẹp trong tâm hồn người dân cần mẫn nơi đây và mang màu sắc huyền diệu, mới lạ với khách du lịch, trải nghiệm thập phương. Khi đêm "kéo rèm hờ hững”, đêm toát vẻ đẹp quyến rũ, bí ẩn. Những ngôi sao biết cười, khoe ánh sáng lấp lánh trên môi người thiếu nữ cùng bạn tâm giao tản bộ. Những làn gió mát hôn giọt mồ hôi trên trán người bán hàng rong, người đứng quầy bán đồ ăn đêm. Tiếng cười nói, trao đổi, tiếng nhạc đùa giỡn trên những dải đèn led  lấp lánh, giọng hát trầm bổng, du dương nhấp nhô hòa quyện cùng những lớp sóng thao thức không ngủ với mái tóc bạc trắng làm tình với dải cát hiền hòa… Bàn chân tôi nhẹ nhàng trên cát mịn, cát tinh nghịch len lỏi bám vào kẽ chân. Cát như thợ lành nghề khéo léo nâng bước chân tôi. Tôi cúi người vốc cát, cát trơn qua khe tay  theo gió rơi thú vị. Tiến gần hơn với biển, tôi hoá thân thành nhà thiết kế tài năng  kiêm thợ xây thành thục táo bạo nhiều tham vọng, ý tưởng. Một lâu đài cát nhỏ xinh hiện hữu dưới ánh trăng chỗ tỏ, chỗ mờ, loang loáng ảo diệu, tôi tự huyễn cười đắc trí. Nụ cười tự mãn kênh kiệu của tôi chưa được bao lâu thì những cơn sóng trào lên xô đổ lâu đài, tác phẩm nhiều tâm sức của tôi trong tíc tắc đổ vỡ, tan như mây khói, bất giác tôi nhớ đến sử tích “Giã tràng xe cát biển đông” rồi cười hảo ý: “Ở đời, có những người quần quật làm đêm ngày, nhịn ăn nhịn mặc kiến thiết dựng xây, dành dụm từng đồng. từng cắc không dám chi tiêu nhưng chỉ bị một cơn bạo bệnh hay một biến cố thì bao nhiêu công sức, tiền của tích góp sẽ đổ sông, đổ biển trôi xa mất hút, biến mất vì thế trong đời sống đương đại trào lưu CHỮA LÀNH như một giải pháp cho sự cân bằng giữa “cống hiến và hưởng thụ” chăng?!.

Không sống lâu nhưng sẽ sống sâu, sống trọn vẹn với từng khoảng khắc trôi qua để gặp được phiên bản tốt nhất của chính mình. Ở cõi ta bà con người có thể buông bỏ dễ dàng nhiều thứ trong cuộc sống, nhưng tình cảm là khó đoạn tuyệt nhất vì nếu dễ dàng buông bỏ thì tình cảm đó chưa chắc đã thật lòng, sâu sắc. Và sau tất cả khi buộc phải trải qua, nếm đủ gia vị của cuộc sống hà khắc không đơn giản chỉ là sinh tồn thì hãy giữ lại cho tâm mình bông hoa lương thiện trắng trong, ấm nóng, tìm thấy sự bình yên trong từng hơi thở của chính mình mới là đích đến đáng nhất. Để cách nhìn cuộc sống, hiểu về thuyết "luân hồi" của đạo Phật chỉ là sự "trùng sinh" rebit thuần khiết và  khẩu ngôn "CHỮA LÀNH" cách gọi "mĩ miều đằm thắm" với chiếc áo “tàng hình” nhiệm màu cho “biện hộ” tái sinh năng lượng tốt để cuộc sống hiện tại nhiều màu sắc, đáng yêu đáng trân trọng hơn khi mỗi cá thể người như những ngôi sao mang sứ mệnh luôn sáng trên bầu trời, dù mây có che lấp, mưa bão sấm chớp tưởng làm nhạt màu thì những ngôi sao kiên cường trên trời kia vẫn bám trụ, đính ghim mình vào bảng thiên mệnh thời gian để khi mây quang bão tạnh hay trời mắc màn đi ngủ thì những ngôi sao đó vẫn luôn ngạo nghễ hiên ngang sáng lấp lánh vi diệu. Con người cũng vậy, trong cuộc sống sẽ có những trở ngại, trướng ngại vật, những khó khăn làm cho tâm hồn, thể xác bầm dập, tổn thương te tua, đôi khi thê thảm tưởng chừng chết đi được nhưng hãy mang ý trí quật cường, sự ham sống, tham sống để cống hiến "vì mình vì những người thân yêu, những người yêu mình và mình yêu mà cần sống, cần phải sáng đẹp lung linh hết sức có thể. Tôi gọi những người can đảm cần mẫn "yêu mình, yêu người đó" là những ngôi sao thức. Những ngôi sao biết nói, biết đi, biết làm, biết hưởng thụ, đặc biệt là biết yêu thương. Dĩ nhiên, không ai tự nhiên trưởng thành. Không ai tự nhiên là “ngôi sao thức”. Trưởng thành phải đánh đổi rất đắt, trải qua những hà khắt mất mát tổn thương, những hoài nghi chính mình... Không ai cứ hồn nhiên mãi, cuộc sống sẽ dậy ta phải trải qua giông bão sóng gió rồi trầm lặng, chiêm nghiệm đời để sống chậm, tìm  bình yên, an yên. Được làm con người đã khó, sống chỉ "phần người" lại càng khó. Và đôi khi chưa kịp lớn đã phải trưởng thành, tuổi chưa "cao" hồn đã "lão". Xót xa, quằn quại mà tự hỏi "Nước mắt trong tim lấy gì lau, mưa bão trong lòng lấy gì che"... Đấy, cái khổ, cái đau, hà khắc cuộc sống là vậy đó, nên con người cần có những cuộc "cải cách" số mệnh, còn nếu không xắp đặt được số mệnh của chính mình thì cần "cải tạo, vun đắp, cắt tỉa" đôi lúc phải "đốt cháy giai đoạn" bởi thế CHỮA LÀNH như một liều thuốc hiệu nghiệm, đắt giá?!

CHỮA LÀNH để "xoá nhoà, giảm bớt"một giai đoạn đã qua của những sự việc hiện tượng "ập đến" xảy ra không như ý muốn làm thiệt hại, hao hụt, mất mát về tâm hồn, thể xác. "Chữa lành" đối với nhiều người chỉ là đánh dấu "mốc thời điểm, dịp thời gian" để giải trí, khám phá khung trời mới, địa danh mới, "khai quầt tài năng thẩm vị" ở các món ăn mới, những lĩnh vực trải nghiệm mới như "thiền, yoga, khoá tu ngắn hạn, tập làm ca sĩ..." nhằm mở mang kiến thức, bồi đắp hao hụt hay đơn giản chỉ là sự  thoả mãn nhu cầu cá nhân khi có cơ hội ngao du, khám phá.

CHỮA LÀNH cách nhìn đơn giản lúc xe dừng, xe không khởi động được nữa vì hết nhiên liệu, bình xăng được chuyển giai đoạn từ “rỗng” được đổ “đầy” để chủ phương tiện đi tiếp cuộc hành trình, xóa nhòa nỗi sợ “dắt bộ” xe trên những cung đường.

“Chữa lành” đôi khi chỉ là những “trào lưu”, những “trend”  biến thể của du lịch địa lý để chữa tinh thần. Người chữa lành  sẽ rời từ nơi “chán ở của mình đến nơi chán ở của người khác, tiêu cháy túi tiền của mình rồi những cuộc “vi hành, ngao du”  tái diễn sau nữa được lặp lại… vậy có còn là chữa lành không hay chỉ là “chữa những vết thương mãi chưa lành”?!

... Tôi không phải sống cuộc đời của họ, nên không thể hiểu họ trải qua những gì, có thể họ cười nói vậy thôi, bên trong mưa bão, trầy xước như nào chỉ mình họ biết nhưng chỉ cần hiểu “họ luôn cố gắng cho chính mình và những người xung quanh được tốt đẹp hơn” luôn cố gắng làm tròn công việc của mình, không ghim vào tim người thân, đồng nghiệp, bằng hữu, đồng loại những lời ác ý, những nhát dao sau lưng thế đã đủ thiện lương rồi. Và với những gì họ sống, trải qua mà luật đời dậy họ cùng với cái nhìn ấm nóng nhưng không kém phầm sắc sâu, cuộc sống thực tế nghiền ngẫm, trải nghiệm mà tôi biết, tôi gọi họ là những ngôi sao thức, những ngôi sao luôn cố gắng sáng nhất có thể, hữu ích nhất có thể với mình, với đời... Cuộc đời ngắn lắm đừng ôm muộn phiền hãy biến mỗi ngày trôi qua đều trở thành ngày đặc sắc đáng sống, sống như ngày mai là ngày tận thế… CHỮA LÀNH thật tốt phải không?!

…Ngày mai khi bình minh thức giấc tôi và đồng nghiệp trong đoàn sẽ kết thúc chuyến du lịch để trở về với công việc, với những bổn phận, trách nhiệm hàng ngày của mỗi người rồi lại ngóng trông tới những lần du lịch thú vị khác, sẽ có cái nhìn mới mẻ hơn chăng về khái niệm "chữa lành, và những ngôi sao thức"... bất giác tôi cười chiêm nghiệm, đặt tay lên ngực trái thấy tim mình lúc rộn ràng, lúc lắng sâu khi tiếng nhạc hoan ca đang chắp cánh cho lời hát, những bài hát cũng mang sắc âm ý nhị dăn dậy về tình nghĩa anh em như tay với chân không thể tách rời “Nhớ lời cha mẹ dậy”, “Tình thương phu thê” và những bài hát ngỡ chỉ là giải trí mà gia diết đắm đuối “Yêu đương chỉ như những áng mây lướt nhanh qua trời” để “Có quên được đâu”…Phải rồi, mỗi nhạc phẩm, thi phẩm hay những áng văn đều mang nỗi lòng người nghệ sĩ đôi khi họ viết cho chính họ, viết cho người, viết cho đời nó được diễn giải bởi ngôn từ và chưng cất bởi lòng vị tha thiện lương ẩn tàng…

… Đêm đã về khuya, gió biển vẫn mải mê hợp xướng với dàn đồng ca đại dương. Tôi vẫn tản bộ trên dải cát cùng với những nghĩ suy, chất vấn. Tôi không biết mình đang chữa lành ở dạng thể nào nhưng mong rằng "khoảng trống nơi tim được lấp đầy"... và chắc chắn tôi cũng là một trong những ngôi sao thức!

 

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                 Hải Hòa, tháng 7 năm 2024

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                        Nguyễn Thanh Huyền

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Người gieo hạt yêu thương – Tản văn Chu Thị Phương Thảo
Nhắc đến quãng đời học trò, tôi không thể quên hình ảnh cô giáo Trương Hoàng Oanh – người đã dìu dắt tôi suốt những năm cấp hai. Với tôi, cô không chỉ là một người thầy, mà còn là người mẹ thứ hai, người để lại trong lòng tôi những ký ức không thể phai mờ. Cho đến hôm nay, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy rõ ánh mắt hiền từ của cô, vẫn nghe giọng nói trầm ấm khi cô gọi tôi bằng cái tên thân thương: “Nhím” – cái tên gắn bó với tôi như một phần ký ức ngọt ngào của tuổi học trò.
Xem thêm
Những người con đất Quảng - Bút ký Phùng Chí Cường
Ngày 20 tháng 7 năm 1954 hiệp định Giơnevơ được ký kết, chấm dứt gần 100 năm người Pháp đặt ách đô hộ lên đất nước ta. Nhưng ngay sau khi chữ ký chưa ráo mực, thì đế quốc Mỹ đã nhảy vào miền Nam hất cẳng Pháp, đưa con bài Ngô Đình Diệm về Sài Gòn để lập ra chính quyền bù nhìn thân Mỹ, chúng rắp tâm chia cắt lâu dài đất nước ta. Năm đó, nhiều cán bộ miền Nam đã ra Bắc tập kết, để lại quê nhà, gia đình vợ con và những người thân, rồi họ cùng nhau mòn mỏi trông chờ ngày đoàn tụ. Tới ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam được hoàn toàn giải phóng, hai miền Nam - Bắc mới được sum họp một nhà. Vậy trong hơn 20 năm xa cách ấy những người ở lại miền Nam, dưới sự đàn áp điên cuồng của đế quốc Mỹ cùng bè lũ tay sai, họ đã phải sống ra sao? Chúng ta hãy đi tìm câu trả lời:
Xem thêm
Từ dòng Lam đến Vàm Cỏ Đông
Một đêm diễn đặc biệt tại Nhà Văn hóa Thanh niên, với tên gọi “Giai điệu từ những vần thơ”, trong chuỗi chương trình “Những ngày Văn học Nghệ thuật TP.HCM”...
Xem thêm
Nha Trang – Viên ngọc xanh, từ hoài niệm đến khát vọng – Bút ký Nguyễn Phú Thành
Thành phố Nha Trang, thuộc tỉnh Khánh Hoà được mệnh danh là “Viên Ngọc Xanh” của bờ biển Đông, không chỉ là điểm đến lý tưởng cho những ai yêu thích biển đảo mà còn là nơi lưu giữ những hoài niệm và khát vọng của xứ sở. Đồng thời, Nha Trang cũng hội tụ vẻ đẹp của lịch sử văn hóa và, du lịch biển làm nên vẻ đẹp hiếm có làm say đắm lòng người.
Xem thêm
Ở nơi tận cùng con nước – Bút ký Hồng Sương
Nắng tắt bên sông Long Xuyên, vỡ thành từng mảnh nhỏ trong làn hơi nước mỏng tang. Thành phố vào giờ tan tầm, người xe chen nhau, nhưng trong nhịp hối hả ấy, có điều gì thật đỗi dịu dàng, thân quen. Tôi ngồi bên bờ hồ, tay cầm ly nước, ngắm nhìn đám lục bình trôi trên mặt nước xiết. Xa xa, những chiếc ghe đánh cá lặng lẽ như những kiếp người trôi giữa dòng đời, bền bỉ đi tìm cái sống trong mênh mang nước bạc.
Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Không còn bao lâu nữa!
Tùy bút của Trần Đôn
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
Trời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Hương sắc mùa thu trên đèo Khau Phạ – Bút ký Phan Anh
Ngược quốc lộ 32, giữa nắng thu vàng óng ả, chúng tôi đến với xứ sở vùng cao Mù Cang Chải của núi ngàn Tây Bắc, theo tiếng bản địa của người H’Mông Mù Cang Chải có nghĩa là vùng đất gỗ khô. Nơi ấy có những đỉnh núi mờ sương cùng với vực sâu thăm thẳm. Những núi đá cao ngất quanh năm được mây sương bao phủ ấy cũng từng được nhiều người ví von tựa như nơi “đất trời gặp gỡ” và nổi tiếng với con đèo Khau Phạ, một con đèo cũng từng được liệt vào hàng trứ danh ở Việt Nam, nằm trong nhóm “tứ đại đỉnh đèo” (bốn con đèo hùng vĩ nhất, cao nhất, dài nhất, nguy hiểm nhất: đèo Mã Pí Lèng - tỉnh Tuyên Quang, đèo Ô Quy Hồ, Đèo Khau Phạ - tỉnh Lào Cai và đèo Pha Đin - nằm giữa hai tỉnh Sơn La và Điện Biên).
Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm