TIN TỨC

Chữa lành và những ngôi sao thức – Bút ký Thanh Huyền

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2024-07-20 16:28:07
mail facebook google pos stwis
820 lượt xem

… Đêm đã về khuya, gió biển vẫn mải mê hợp xướng với dàn đồng ca đại dương. Tôi vẫn tản bộ trên dải cát cùng với những nghĩ suy, chất vấn. Tôi không biết mình đang chữa lành ở dạng thể nào nhưng mong rằng "khoảng trống nơi tim được lấp đầy"... và chắc chắn tôi cũng là một trong những ngôi sao thức!

Nhà văn Nguyễn Thanh Huyền

Khu nghỉ mát Hải Hòa rất đẹp, đẹp trong tâm hồn người dân cần mẫn nơi đây và mang màu sắc huyền diệu, mới lạ với khách du lịch, trải nghiệm thập phương. Khi đêm "kéo rèm hờ hững”, đêm toát vẻ đẹp quyến rũ, bí ẩn. Những ngôi sao biết cười, khoe ánh sáng lấp lánh trên môi người thiếu nữ cùng bạn tâm giao tản bộ. Những làn gió mát hôn giọt mồ hôi trên trán người bán hàng rong, người đứng quầy bán đồ ăn đêm. Tiếng cười nói, trao đổi, tiếng nhạc đùa giỡn trên những dải đèn led  lấp lánh, giọng hát trầm bổng, du dương nhấp nhô hòa quyện cùng những lớp sóng thao thức không ngủ với mái tóc bạc trắng làm tình với dải cát hiền hòa… Bàn chân tôi nhẹ nhàng trên cát mịn, cát tinh nghịch len lỏi bám vào kẽ chân. Cát như thợ lành nghề khéo léo nâng bước chân tôi. Tôi cúi người vốc cát, cát trơn qua khe tay  theo gió rơi thú vị. Tiến gần hơn với biển, tôi hoá thân thành nhà thiết kế tài năng  kiêm thợ xây thành thục táo bạo nhiều tham vọng, ý tưởng. Một lâu đài cát nhỏ xinh hiện hữu dưới ánh trăng chỗ tỏ, chỗ mờ, loang loáng ảo diệu, tôi tự huyễn cười đắc trí. Nụ cười tự mãn kênh kiệu của tôi chưa được bao lâu thì những cơn sóng trào lên xô đổ lâu đài, tác phẩm nhiều tâm sức của tôi trong tíc tắc đổ vỡ, tan như mây khói, bất giác tôi nhớ đến sử tích “Giã tràng xe cát biển đông” rồi cười hảo ý: “Ở đời, có những người quần quật làm đêm ngày, nhịn ăn nhịn mặc kiến thiết dựng xây, dành dụm từng đồng. từng cắc không dám chi tiêu nhưng chỉ bị một cơn bạo bệnh hay một biến cố thì bao nhiêu công sức, tiền của tích góp sẽ đổ sông, đổ biển trôi xa mất hút, biến mất vì thế trong đời sống đương đại trào lưu CHỮA LÀNH như một giải pháp cho sự cân bằng giữa “cống hiến và hưởng thụ” chăng?!.

Không sống lâu nhưng sẽ sống sâu, sống trọn vẹn với từng khoảng khắc trôi qua để gặp được phiên bản tốt nhất của chính mình. Ở cõi ta bà con người có thể buông bỏ dễ dàng nhiều thứ trong cuộc sống, nhưng tình cảm là khó đoạn tuyệt nhất vì nếu dễ dàng buông bỏ thì tình cảm đó chưa chắc đã thật lòng, sâu sắc. Và sau tất cả khi buộc phải trải qua, nếm đủ gia vị của cuộc sống hà khắc không đơn giản chỉ là sinh tồn thì hãy giữ lại cho tâm mình bông hoa lương thiện trắng trong, ấm nóng, tìm thấy sự bình yên trong từng hơi thở của chính mình mới là đích đến đáng nhất. Để cách nhìn cuộc sống, hiểu về thuyết "luân hồi" của đạo Phật chỉ là sự "trùng sinh" rebit thuần khiết và  khẩu ngôn "CHỮA LÀNH" cách gọi "mĩ miều đằm thắm" với chiếc áo “tàng hình” nhiệm màu cho “biện hộ” tái sinh năng lượng tốt để cuộc sống hiện tại nhiều màu sắc, đáng yêu đáng trân trọng hơn khi mỗi cá thể người như những ngôi sao mang sứ mệnh luôn sáng trên bầu trời, dù mây có che lấp, mưa bão sấm chớp tưởng làm nhạt màu thì những ngôi sao kiên cường trên trời kia vẫn bám trụ, đính ghim mình vào bảng thiên mệnh thời gian để khi mây quang bão tạnh hay trời mắc màn đi ngủ thì những ngôi sao đó vẫn luôn ngạo nghễ hiên ngang sáng lấp lánh vi diệu. Con người cũng vậy, trong cuộc sống sẽ có những trở ngại, trướng ngại vật, những khó khăn làm cho tâm hồn, thể xác bầm dập, tổn thương te tua, đôi khi thê thảm tưởng chừng chết đi được nhưng hãy mang ý trí quật cường, sự ham sống, tham sống để cống hiến "vì mình vì những người thân yêu, những người yêu mình và mình yêu mà cần sống, cần phải sáng đẹp lung linh hết sức có thể. Tôi gọi những người can đảm cần mẫn "yêu mình, yêu người đó" là những ngôi sao thức. Những ngôi sao biết nói, biết đi, biết làm, biết hưởng thụ, đặc biệt là biết yêu thương. Dĩ nhiên, không ai tự nhiên trưởng thành. Không ai tự nhiên là “ngôi sao thức”. Trưởng thành phải đánh đổi rất đắt, trải qua những hà khắt mất mát tổn thương, những hoài nghi chính mình... Không ai cứ hồn nhiên mãi, cuộc sống sẽ dậy ta phải trải qua giông bão sóng gió rồi trầm lặng, chiêm nghiệm đời để sống chậm, tìm  bình yên, an yên. Được làm con người đã khó, sống chỉ "phần người" lại càng khó. Và đôi khi chưa kịp lớn đã phải trưởng thành, tuổi chưa "cao" hồn đã "lão". Xót xa, quằn quại mà tự hỏi "Nước mắt trong tim lấy gì lau, mưa bão trong lòng lấy gì che"... Đấy, cái khổ, cái đau, hà khắc cuộc sống là vậy đó, nên con người cần có những cuộc "cải cách" số mệnh, còn nếu không xắp đặt được số mệnh của chính mình thì cần "cải tạo, vun đắp, cắt tỉa" đôi lúc phải "đốt cháy giai đoạn" bởi thế CHỮA LÀNH như một liều thuốc hiệu nghiệm, đắt giá?!

CHỮA LÀNH để "xoá nhoà, giảm bớt"một giai đoạn đã qua của những sự việc hiện tượng "ập đến" xảy ra không như ý muốn làm thiệt hại, hao hụt, mất mát về tâm hồn, thể xác. "Chữa lành" đối với nhiều người chỉ là đánh dấu "mốc thời điểm, dịp thời gian" để giải trí, khám phá khung trời mới, địa danh mới, "khai quầt tài năng thẩm vị" ở các món ăn mới, những lĩnh vực trải nghiệm mới như "thiền, yoga, khoá tu ngắn hạn, tập làm ca sĩ..." nhằm mở mang kiến thức, bồi đắp hao hụt hay đơn giản chỉ là sự  thoả mãn nhu cầu cá nhân khi có cơ hội ngao du, khám phá.

CHỮA LÀNH cách nhìn đơn giản lúc xe dừng, xe không khởi động được nữa vì hết nhiên liệu, bình xăng được chuyển giai đoạn từ “rỗng” được đổ “đầy” để chủ phương tiện đi tiếp cuộc hành trình, xóa nhòa nỗi sợ “dắt bộ” xe trên những cung đường.

“Chữa lành” đôi khi chỉ là những “trào lưu”, những “trend”  biến thể của du lịch địa lý để chữa tinh thần. Người chữa lành  sẽ rời từ nơi “chán ở của mình đến nơi chán ở của người khác, tiêu cháy túi tiền của mình rồi những cuộc “vi hành, ngao du”  tái diễn sau nữa được lặp lại… vậy có còn là chữa lành không hay chỉ là “chữa những vết thương mãi chưa lành”?!

... Tôi không phải sống cuộc đời của họ, nên không thể hiểu họ trải qua những gì, có thể họ cười nói vậy thôi, bên trong mưa bão, trầy xước như nào chỉ mình họ biết nhưng chỉ cần hiểu “họ luôn cố gắng cho chính mình và những người xung quanh được tốt đẹp hơn” luôn cố gắng làm tròn công việc của mình, không ghim vào tim người thân, đồng nghiệp, bằng hữu, đồng loại những lời ác ý, những nhát dao sau lưng thế đã đủ thiện lương rồi. Và với những gì họ sống, trải qua mà luật đời dậy họ cùng với cái nhìn ấm nóng nhưng không kém phầm sắc sâu, cuộc sống thực tế nghiền ngẫm, trải nghiệm mà tôi biết, tôi gọi họ là những ngôi sao thức, những ngôi sao luôn cố gắng sáng nhất có thể, hữu ích nhất có thể với mình, với đời... Cuộc đời ngắn lắm đừng ôm muộn phiền hãy biến mỗi ngày trôi qua đều trở thành ngày đặc sắc đáng sống, sống như ngày mai là ngày tận thế… CHỮA LÀNH thật tốt phải không?!

…Ngày mai khi bình minh thức giấc tôi và đồng nghiệp trong đoàn sẽ kết thúc chuyến du lịch để trở về với công việc, với những bổn phận, trách nhiệm hàng ngày của mỗi người rồi lại ngóng trông tới những lần du lịch thú vị khác, sẽ có cái nhìn mới mẻ hơn chăng về khái niệm "chữa lành, và những ngôi sao thức"... bất giác tôi cười chiêm nghiệm, đặt tay lên ngực trái thấy tim mình lúc rộn ràng, lúc lắng sâu khi tiếng nhạc hoan ca đang chắp cánh cho lời hát, những bài hát cũng mang sắc âm ý nhị dăn dậy về tình nghĩa anh em như tay với chân không thể tách rời “Nhớ lời cha mẹ dậy”, “Tình thương phu thê” và những bài hát ngỡ chỉ là giải trí mà gia diết đắm đuối “Yêu đương chỉ như những áng mây lướt nhanh qua trời” để “Có quên được đâu”…Phải rồi, mỗi nhạc phẩm, thi phẩm hay những áng văn đều mang nỗi lòng người nghệ sĩ đôi khi họ viết cho chính họ, viết cho người, viết cho đời nó được diễn giải bởi ngôn từ và chưng cất bởi lòng vị tha thiện lương ẩn tàng…

… Đêm đã về khuya, gió biển vẫn mải mê hợp xướng với dàn đồng ca đại dương. Tôi vẫn tản bộ trên dải cát cùng với những nghĩ suy, chất vấn. Tôi không biết mình đang chữa lành ở dạng thể nào nhưng mong rằng "khoảng trống nơi tim được lấp đầy"... và chắc chắn tôi cũng là một trong những ngôi sao thức!

 

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                 Hải Hòa, tháng 7 năm 2024

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                        Nguyễn Thanh Huyền

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm
Cả một trời thương - Tản văn Vừ Thị Mai Hương
Đến Hà Giang, bạn sẽ thấy. Hà Giang đẹp trong veo như nắng sớm bản Phùng, hiên ngang kiên cường như đá núi Đồng Văn và dịu dàng như ánh chiều rơi trên dòng Nho Quế. Hà Giang, như một nàng tiên bí ẩn mà cả đời bạn sẽ không bao giờ hiểu được hết, sẽ không bao giờ đi được đến tận cùng.
Xem thêm
Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh
“Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh” – bài phiếm đàm của Phạm Minh Mẫn, từ một truyền thuyết quen thuộc, đã mở ra nhiều liên tưởng bất ngờ.
Xem thêm
Khát vọng hòa bình – Ký của Nguyễn Minh Ngọc
Từ một nữ sinh Châu Sa giàu nghị lực đến vị Bộ trưởng Ngoại giao của Chính phủ Cách mạng lâm thời, rồi Phó Chủ tịch nước, cuộc đời bà là bản hùng ca về trí tuệ, bản lĩnh và khát vọng hòa bình của dân tộc Việt Nam.
Xem thêm
Văn hóa công trình
Nguồn: Báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 34 (3417) ra thứ bảy ngày 23/8/2025.
Xem thêm
Tổ quốc trên hết
Tùy bút của Đại tá, nhà thơ TRẦN THẾ TUYỂN
Xem thêm
Xứ nhãn du ký – Bài viết của Phan Anh
Theo con đường trên mặt đê phía tả ngạn sông Hồng chúng tôi xuôi về phố Hiến để đến với vùng đất nổi tiếng một thời của xứ đàng ngoài mà từng được người đời truyền tụng là tiểu Tràng An và đi liền cùng với câu ca “Thứ nhất Kinh kỳ, thứ nhì Phố Hiến”.
Xem thêm
Bữa cơm ân tình giữa lòng thủ đô
Trong khuôn khổ chuyến đi về thủ đô tham dự Kỉ niệm 8 năm thành lập và sơ kết 6 tháng đầu năm 2025 của CỘNG ĐỒNG TÌNH NGUYỆN VIỆT NAM, rất nhiều sự kiện đã diễn ra và đều vô cùng ý nghĩa, trong đó có sự kiện Hoàng Xuân được ăn bữa cơm thân mật cùng với Giáo sư, Anh hùng Lao động, Nhà khoa học Nguyễn Anh Trí.
Xem thêm
Đêm thơ “tứ thuỷ” – Ký của Trần Thế Tuyển
Đại tá, nhà thơ Trần Thế Tuyển vừa gửi qua Zalo cho Văn chương TP.HCM bài viết nóng hổi về Đêm thơ “Tứ Thuỷ” diễn ra ở Tuy Hoà tối 17/8/2025.
Xem thêm
Nhớ mãi Bác cả Trọng
Vẫn biết đó là quy luật muôn đời của tạo hoá, nhưng khi nghe tin “Bác cả Trọng” – Đại tá, nhà báo Phạm Đình Trọng, nguyên Trưởng Ban đại diện phía Nam Báo Quân đội nhân dân về với tổ tiên, chúng tôi không khỏi bàng hoàng…
Xem thêm
Cầu siêu giữa đại ngàn
Bài viết dưới đây của Đại tá nhà văn Trần Thế Tuyển ghi lại những cảm xúc sâu lắng của một người lính già tại lễ cầu siêu đặc biệt giữa đại ngàn Trường Sơn, nơi hội tụ nghĩa tình đồng đội và lòng tri ân sâu sắc.
Xem thêm
Miền ký ức giữa rừng đước Cần Giờ
Hướng tới ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7, Văn chương TP. Hồ Chí Minh xin giới thiệu bài viết của nhà văn Đậu Thanh Sơn về vùng đất Cần Giờ – nơi từng là căn cứ địa của Trung đoàn 10 Đặc công Rừng Sác.
Xem thêm
Cua và tôm - Tản văn Trần Thế Tuyển
Bây giờ theo sắp xếp địa danh mới, gọi chung là lục tỉnh Miền Tây. Trước khi sáp nhập, chúng tôi có chuyến hành hương cửu tỉnh đồng bằng sông Cửu Long và ngộ ra nhiều điều – mừng có, lo có!
Xem thêm
Tản mạn “Đêm trừ tịch”
Tản văn của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Gặp gỡ Trường Sa – yêu hơn Tổ quốc mình
Một hành trình giàu cảm xúc của nhà báo nhà văn Phương Huyền
Xem thêm
Không thể - Trần Thế Tuyển
Không thể – một khúc nhớ lặng lẽ nhưng chan chứa yêu thương và tri ân của Đại tá, nhà báo Trần Thế Tuyển dành cho Đại tá, nhà báo Phạm Đình Trọng
Xem thêm
Ngòi bút thi sĩ giữ lửa nghề báo: Một trăm năm mãi xanh
Chuyên mục Tiếng nói nhà văn của báo Văn nghệ, số 25, ngày 21/6/2025
Xem thêm