TIN TỨC

Con người miền Nam, Sài Gòn - Bút ký Hà Tuyết Giảo

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng:
mail facebook google pos stwis
1732 lượt xem

Hà Tuyết Giảo

Nói đến Sài Gòn, chuyện quan trọng nhất là con người miền Nam. Trong ấn tượng đầu tiên của mọi người là con người miền Nam phóng khoáng, có đồng nào xài hết đồng đấy, có một lối sống không suy nghĩ cho ngày mai. Tôi cảm thấy cách nói này khá chủ quan, không công bằng cho người miền Nam. Mỗi người sẽ có một cái cách suy nghĩ và lối sống tùy theo mọi người, một tập thể có thể mang một xu hứng chung nhưng không thể tuyết đối như mọi người nói.

Ảnh minh họa

Tôi đã sinh sống tại Sài Gòn gần 2 năm, theo cảm nhận của tôi, đa phần người Sài Gòn dễ tiếp xúc, dễ nói chuyện, có một tấm lòng bao dung với người nước ngoài. Tôi đang sống ở homestay ở một gia đình người Việt. Cô chú chủ nhà đều hiền lành, luôn đối xử với tôi như người trong gia đình. Hằng ngày tôi đi làm và đi về gặp cô chú, cô chú sẽ hỏi: “Đi làm đó hả con? Con đi về, có mệt không? Ăn tối chưa?’’. Mấy câu hỏi thăm hàng ngày luôn khiến tôi cảm thấy ấm lòng, không có cảm giác mình đang sinh sống tại nước khác.

Do công việc bận rộn và nhiều khi phải đi Thái công tác. Tôi nhớ một lần đi Thái về rất mệt mỏi lại đang mưa to, tôi kéo một vali và không mang ô. Trong giây phút đấy, tự bản thân mình đã kiệt sức, vậy mà về nhà mà ông trời cũng chẳng thương. Bất lực về cuộc sống, vô ý thức nước mắt đã chạy ra. Vế đến trước cổng homestay, tôi đang mở cửa, cô vừa lấy khăn lau mặt: “Con đi công tác về vất vả lắm đúng không?”, vừa lau vali giúp tôi. Cô chủ nhà bê giúp vali lên phòng tôi xong nói “Con nghỉ ngơi đi nhé.” Đóng cửa lại, nước mắt trào ra như thác. Những sự mệt mỏi và lo âu về cuộc sống đều tan hết. Những câu chuyện giữa cô và tôi còn nhiều lắm, không bao giờ kể hết. Nhờ sự quan tâm và giúp đỡ của gia đình này, một người nước ngoài như tôi đang sinh sống ở Việt Nam luôn cảm thấy ấm lòng và sẵn sàng tích cực đối mặt với mọi khó khăn và thử thách trong cuộc sống.

Ở đây, tôi cũng tiếp xúc với nhiều người Việt. Mọi người lúc nào đều cười tươi với tôi. Đặc biệt trên đường đi làm, tôi đi ngang qua một ngã tư, chỗ ấy có một quán bán nước sâm. Cô chủ quán nước lúc nào đều cười tươi nói: “Con đi làm ạ, đi làm vui vẻ nhé.” Lúc đi làm về, tôi có đi qua một quán bán đồ ăn Hàn Quốc, một cô bé khoảng 7 tuổi, lúc nào cũng hân hoan chào hỏi một câu “hello cô”. Tuy chỉ có mấy câu đơn giản hay chỉ là một  nụ cười êm dịu, nhưng những tình cảm chân thành của mọi người dành cho tôi khiến tôi cảm thấy cần yêu đời hơn để đáp lại. Sài Gòn là một nơi đáng trải nghiệm, thú vị, sẵn sàng tiếp nhận người nước ngoài. Mọi người hãy đến với Sài Gòn để biết được sự tuyệt vời của thành phố này nhé.

Đúng là chưa thử thì làm sao mà biết được nhỉ?

H.T.G

Bài viết liên quan

Xem thêm
Tuổi thơ bên dòng lũ
Có thể nói, dù mưa bão thường mang đến nhiều thiệt hại cho người dân miền Trung, nhưng lũ lụt cũng bồi đắp phù sa cho vùng đồng bằng duyên hải này, nhờ đó mà người dân nơi đây có thể sống bằng nghề nông nghiệp ổn định với mùa màng tốt tươi, cây lúa phát triển.
Xem thêm
Chiếc Nóp quê hương – Tùy bút Nguyễn Thanh
Thời kháng chiến chống Pháp, trong giai đoạn đầu cuộc đấu tranh gian lao vì sự nghiệp giải phóng dân tộc còn thiếu thốn quân dụng, có một hình tượng đặc biệt đậm màu sắc quê hương, không thể thiếu đối với nhân dân lao động và những chiến sĩ yêu nước tham gia kháng chiến. Đó là chiếc nóp bàng mà người dân Nam Bộ sống cách đây bảy thập niên đều biết đến.
Xem thêm
Gia đình, những nỗi đau ngọt ngào của Trương Văn Dân - Elena
Mấy năm trước có một số bạn văn và bạn đọc đã đề nghị tôi và Elena nên in chung một tập truyện. Và tập truyện mà các bạn đang cầm trên tay có chủ đề về những mối quan hệ trong gia đình và tình nghĩa vợ chồng. Sự sắp xếp này này là hoàn toàn ngẫu nhiên, lựa chọn các truyện ngắn đã viết trong những năm qua, vì nếu chọn chủ đề rồi mới viết thì các bài viết có lẽ sẽ khác và thiếu tự nhiên.
Xem thêm
Má tôi - Tản văn Trần Trọng Trung
Má tôi là một người phụ nữ đảm đang, hiền thục; có một đức tính thật thà, nhân hậu; có một phẩm chất của người phụ nữ Á Đông “Công, Dung, Ngôn, Hạnh”.
Xem thêm
Dấu ấn anh hùng – Bút ký Trần Thế Tuyển
Trong kháng chiến chống Mỹ, tôi may mắn được giao chép sử Trung đoàn 174 (đoàn Cao Bắc Lạng). Sau ngày giải phóng (30-4-1975), tôi lại thêm một lần may mắn nữa: trở lại chiến trường xưa, nơi Trung đoàn đã chiến đấu và gặp lại những người con ưu tú đã góp phần xây nên truyền thống vẻ vang của đơn vị hai lần được tuyên dương danh hiệu Đơn vị AHLLVT ND.
Xem thêm
Có một người thương binh như thế
Về Trung tướng nhà văn Nguyễn Mạnh Đẩu
Xem thêm
Chữa lành và những ngôi sao thức – Bút ký Thanh Huyền
… Đêm đã về khuya, gió biển vẫn mải mê hợp xướng với dàn đồng ca đại dương. Tôi vẫn tản bộ trên dải cát cùng với những nghĩ suy, chất vấn. Tôi không biết mình đang chữa lành ở dạng thể nào nhưng mong rằng khoảng trống nơi tim được lấp đầy... và chắc chắn tôi cũng là một trong những ngôi sao thức!
Xem thêm
Hoàng hôn trên đảo vắng – Tạp bút của Thúy Dung
“Hoàng hôn” là lúc mặt trời lặn, kết thúc một ngày gieo ánh sáng. Ai từng nghe bài “Đà Lạt hoàng hôn” của Minh Kỳ – Dạ Cầm, hẳn còn nhớ câu “Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ, màu lam tím, Đà Lạt sương phủ mờ”.
Xem thêm