TIN TỨC
  • Truyện
  • Lời ru mùa đợi | Truyện ngắn của Giàu Dương

Lời ru mùa đợi | Truyện ngắn của Giàu Dương

Người đăng : tranductin
Ngày đăng: 2023-03-14 09:33:41
mail facebook google pos stwis
633 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

Có những chiều ngồi nơi bậu cửa, nghe đời chầm chậm bước qua. Buồn, nhưng đáng sống.

Mùa nắng hanh năm hạn mặn lịch sử tràn đến miệt này, chị đẻ Hoài Thương. Cho tới khi con bé đã hơn 5 tuổi, mỗi trưa hè chỗ cánh võng dưới tán tre xanh rờn vẫn nghe văng vẳng lời ru:

Ầu ơ... ơ... gió đưa cây cải về trời... ơ...

Rau răm ở lại... chứ rau răm ở lại... ơ... chịu đời đắng cay...

Chữ “cay” chị hát lúc nào nghe cũng như nghẹn lại, ứ hự trong cổ họng. Còn miệng Hoài Thương thì luôn phập phồng bong bóng nước miếng, ngủ những giấc no tròn. Chẳng biết trong những cơn say ngủ đó, nó có mơ thấy ba ôm nó vào lòng, rồi hôn má nó, rồi vuốt ve cái sống mũi cao giống hệt ba nó không.

Nhiều hôm chị đón Thương về từ trường mầm non ở cặp mé kênh, nó hỏi tỉnh trân: “Hồi đó má uống nước mưa từ cái gáo dừa rồi đẻ ra con giống như sự tích Sọ Dừa cô giáo hay kể, phải hông má?”. Chị rưng rưng, nói đâu phải vậy, Hoài Thương có một người ba bằng xương bằng thịt đàng hoàng chớ. Một bữa nào đó được nhiều hoa điểm 10, ba sẽ về, ghé qua trường đón nó.

Chị sợ nhỏ Thương sẽ xếp chị vô danh sách những người xấu tính vì hay nói dối. Nhưng chị sợ nó tủi thân nhiều hơn. Nên dù biết đang tự huyễn hoặc chính mình, chị vẫn gieo vào lòng con nhiều hy vọng. Những lần con sốt mê man, thảng thốt kêu “Ba ơi đừng đi nữa!”. Chị ứa nước mắt, thấy chỗ tim mình nhói ran. Những lần ngồi nghe mưa rít trên mái nhà chưa kịp lợp lại tấm tôn thủng, chị ôm con, dặn: “Phải ráng chờ nghen, mưa thấm ướt đất miệt này là ba con về chớ gì”. Những lần chống sào ra thị xã giao hàng gia công, gửi nhỏ Thương ở nhà hàng xóm, chị không quên nói vói lại: “Chừng ba con về, nói má mới làm xong khạp dưa mắm để dưới chỗ cà ràng, bắt nồi cơm nóng là ăn được, nghen!”.

 Dân xóm này người ta thường kháo nhau là sắp có thêm cái hòn vọng phu nữa được ghi vô danh sách, ở Đồng Tháp đây chứ đâu, mẹ nhỏ Hoài Thương chắc được nàng Tô Thị hóa kiếp mà thành. Chị cũng đã nghe đến chán cái câu: “Thôi chờ ảnh làm chi nữa, chị Hai ơi! Anh chồng chị bây giờ sống yên ấm với cô bán thịt heo miệt Bình Phước - người phụ nữ có nước da ngăm nhưng miệng cười thì có duyên dữ lắm”. Chị cúi đầu: “Thấy ảnh có khỏe hông?” - bằng cái giọng ngang phè vui buồn không rõ.  

Chẳng biết anh chồng mạnh yếu thế nào, xóm chị ở thì đau ốm liên miên. Khi mắc dịch sâu rầy, lúc thì thiên tai, ngập mặn... Xóm chị ở, cái nghèo luôn chực sẵn, nhân lúc vụ mùa thất bát, nó nhào tới, ra sức cắn nát gia đình chị. Biết trách ai bây giờ, chân người thì mềm quá mà ruộng đồng thì cứng dần lên theo mấy đợt hạn hán, giờ lạnh tanh như đá. Anh bỏ quê lên Bình Dương xin làm công nhân xưởng gỗ, hứa gom đủ tiền trả nợ sẽ quay về.

Từ đó trở đi, tin về anh chồng chị chỉ được nghe qua lời người quen kẻ lạ, rồi dần như bóng chim tăm cá, mịt mù. Ai hỏi chị sự tình đã được bao lâu, chị bảo cứ đếm tuổi Hoài Thương là biết.  

Vậy mà chị vẫn cun cút tin yêu, cun cút chăm nom cho mấy cái lồng nuôi lũ cu cườm hay gáy te te mà hồi chị có bầu Hoài Thương, anh nói cho con bé nghe đỡ buồn. Chị cũng chưa bao giờ quên vun xới cho đám rau ngò gai xanh tốt - thứ rau mà anh ăn với món nào cũng khen đúng điệu: nêm canh chua, ăn sống với dưa mắm, với cá lóc nướng trui... Mùa gió chướng nào chị cũng tranh thủ may thêm mấy cái áo dài tay, để dành cho những bận dong xuồng theo bạn hàng bông buôn bán kiếm chút tiền lời mùa Tết, anh cần dùng tới.

Rồi trong những bữa cơm ở chái sau, chị luôn kể cho Hoài Thương nghe về ba nó. Lời của chị được tưới tắm bằng tất cả bao dung, có gắng bới móc cũng chẳng tìm ra chỗ nào dành cho oán hận. Hoài Thương thuộc lòng ba nó từng thích ăn gì, mặc gì và hay vuốt ve bụng mẹ nó ra sao khi vừa hay tin cấn bầu nó. Con nhỏ còn có thể hình dung ra rất rõ nét mặt háo hức và sung sướng của ba nó khi ngày nó chào đời chỉ còn cách hơn một tháng (và tất nhiên là qua lời má kể).

Lớn lên bằng tất cả tình thương của má, nhỏ Hoài Thương nay đã 16 tuổi. Nó học giỏi lắm. Năm vừa rồi con nhỏ thi đỗ vào trường chuyên, ra thị xã học rồi thuê trọ ở lại gần trường cho tiện. Vừa học, con bé vừa làm thêm nhiều việc để trang trải phụ má. Vậy mà chưa bao giờ nghe được một lời kêu than nào từ nó. Dường như cái máu chịu thương chịu khó của má đã ngấm vào từng thớ thịt búi cơ, và dường như tình yêu mà má dành cho đã vá lành những vết thương tang hoác trong lòng con nhỏ.

Thoắt đó mà đã 16 năm, Hoài Thương vẫn chưa một lần được gặp mặt ba. Có chăng là ở trong những giấc chiêm bao xa nhà, nó thường thấy ba hôn trán nó, khen “Con gái giỏi quá” khi nghe nó nói về ước mơ trở thành kỹ sư nông nghiệp, mang kiến thức về giúp đỡ bà con.

Cũng đã 16 năm, mấy mùa gió không tày nào thổi khô những đợi mong của chị.

Nơi gian nhà yên ắng chỉ còn mỗi chị vào ra, những lời ru thỉnh thoảng vẫn dìu dặt giữa trưa hè. Chẳng còn đứa trẻ thòi lòi mũi xanh nào để ầu ơ nữa, nhưng chị vẫn hay hát, cho đỡ buồn. Chỉ có điều giọng chị đã khàn đi đôi chút, run run đôi chút vì bao cuộc cướp bóc của thời gian. Mà cướp gì thì cướp, giằng sao được từ tay chị những thương yêu?

Ầu ơ... ơ... gió đưa cây cải về trời... ớ... ơ...

Rau răm ở lại... ơ... chịu đời đắng cay... ầu ơ...

G.D

Bài viết liên quan

Xem thêm
Lứa đôi - Truyện ngắn Lê Thanh Huệ
Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Xem thêm
“Bến nước” cơ quan | Truyện ngắn Lại Văn Long
Tôi đang đứng trước gương trong nhà tắm rộng rãi, ốp đá Italia cầu kỳ với la bô, bồn cầu, bồn tắm nhập từ Nhật Bản có bộ điều khiển điện tử và máy nghe nhạc cực chuẩn, để tự vấn.
Xem thêm
Đòi nợ - Truyện ngắn Kim Uyên
Phàm ngồi kiểm đi kiểm lại mấy lượt vẫn thấy thiếu tiền. Ngày hôm nay gã bán hết ba mươi ba con vịt nướng, mười bảy con vịt luộc, hai thúng bún, hai kí măng khô cùng nhiều đồ gia vị. Hết hàng là có lãi, vậy mà không một đồng lời, thậm chí còn hụt vốn.
Xem thêm
Chạy - Truyện ngắn Ngô Thị Thu An
“Chạy đi đâu đó một thời gian đi”. Anh bạn thân là bác sĩ khuyên tôi. “Em cần có thời gian để hồi phục nhiều thứ. Cuộc sống bào mòn em quá mức. Không ai có thể giúp em tốt hơn chính em”. Chạy đi đâu? Chạy như thế nào? Trong sự mệt mỏi và ngừng trệ của cả thể xác và tinh thần, những lời khuyên cứ trượt qua tôi, lùng nhùng như trong một mớ sương mù dày đặc vào một buổi sáng lập đông.
Xem thêm
Đêm của âm nhạc
Trích tiểu thuyết “My Antonia” của Willa CatherWilla Sibert Cather (1873 – 1947) là một nhà văn người Mĩ nổi tiếng rộng rãi với những tiểu thuyết viết về vùng biên giới cao nguyên rộng lớn ở miền trung Bắc Mĩ. Bà được coi là một trong những người chép sử biên niên tài năng nhất về cuộc sống của những người tiên phong khai hoang của thế kỉ 20. Tác phẩm hay nhất của bà là My Ántonia (1918). Nguồn: online-literature.com
Xem thêm
Lỗ thủng nhân cách
“Con vua không biết làm vua/ Con sãi ở chùa hỗn chúa lấn ngôi”
Xem thêm
Nhạt - Truyện ngắn Phan Duy
Một xã hội ê chề hiện ra sờ sờ trước mặt như một thằng câm khát khao được nói dù biết chắc là không thể, biết bao cay tủi bổ vào cuộc đời này một cách vô cảm. Thật ra, bản thân nó cũng từng tự lọc mình ra khỏi cái nhiễu nhương sậm màu bi đát.
Xem thêm
Rừng chưa yên tĩnh – Truyện ngắn Trần Quang Lộc
Phong cảnh rừng núi yên bình thoáng đãng như ăn sâu vào máu huyết người dân tộc rồi. Đi đâu, ở đâu, làm chức vụ gì, cuối cùng cũng quay về với núi rừng, sống với núi rừng, chết với núi rừng. Xa núi rừng một buổi cứ thấy nhớ!
Xem thêm
Đưa con về quê
Truyện ngắn của LÊ THANH HUỆ
Xem thêm
Chàng hoàng tử và cánh buồm nâu
Truyện ngắn của Đặng Đình Cung
Xem thêm
Con mèo đốm đen – Truyện ngắn Khuê Việt Trường
Chị gặp nó vào một buổi sáng, đêm hôm qua thành phố có cơn bão rớt, mưa suốt đêm, gió cứ gào qua phố làm chị không ngủ được.
Xem thêm
Hương Bánh Lọt Ngọt - Truyện ngắn Thúy Dung
Cho đến khi gần đất xa trời, ông Tám vẫn nhớ như in cái mùi của món bánh lọt ngọt. Màu xanh của lá dứa, màu nâu của đường mía, màu trắng của nước cốt dừa, khi ăn, nó ngọt thanh, hơi béo, trơn tuột vào đầu lưỡi, dai dai, nhai sơ sơ, nuốt một cái, ngon gì đâu. Đặc biệt là hoàn cảnh ông thưởng thức món ăn lúc đó, một kỷ niệm sâu dậm không bao giờ phai.
Xem thêm
Cha và con – Truyện ngắn của Kim Uyên
 Lão không muốn kéo dài sự cô đơn trong ngôi nhà của mình nữa. Nhưng quyết định rời khỏi căn nhà thân yêu quả là quá khó khăn. Vợ lão chết đã mấy năm nay, vài người hàng xóm khuất xa, bạn bè nhạt nhòa tin tức – lão chỉ một mình!
Xem thêm
Đêm nay anh ở đâu? | Truyện ngắn của Hoài Hương
Tác phẩm đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh
Xem thêm
Đồng trăng – Truyện ngắn của T.Diên Lâm
Mặt trời nhả màu đỏ quạch lên mảnh đá đầu làng, tỏa màu huyết dụ, gã đưa tay nâng điếu tẩu cũ mèm, bám đầy những cợn bã thuốc lâu ngày không cọ rửa, làn khói vẩn đục cuộn trọn quanh mặt gã rồi tản lạc mờ dần, ánh mắt gã nhìn xa xăm, hiện qua làn khỏi mỏng, những mảng da sần sùi, thô nhám chi chít rổ, hằn một vết sẹo dài trông nặng đến khó nhìn.
Xem thêm
Con đò lặng lẽ - Truyện ngắn Lê Thị Việt Hà
Bao giờ cơn gió trở về, mùa mưa nặng hạt, những dòng mương ăm ắp phù sa, cho dòng sông thấp thoáng bóng con đò…
Xem thêm
Cá sấu báo thù – Truyện ngắn của Hồng Chiến
 Những cây gỗ hương cao lừng lững, đứng thành hàng như được xếp vào ô bàn cờ, trải dài trước mắt gần như vô tận. Ngửa mặt nhìn lên không thấy gì ngoài lá và cành cây. Dưới mặt đất chỉ có một con đường mòn dày đặc dấu chân trâu rừng đi giữa các hàng cây.
Xem thêm
Đứa con không về | Truyện ngắn của Bích Ngân
Người sung sướng nhất hẳn là nội tôi. Thoạt đầu bà không tin người đàn ông cao lớn, để ria, mang kính cận đang ôm chầm lấy bà lại chính là thằng Sang sún, người tròn như củ khoai đã rời bà lên tàu ra Bắc khi vừa lên tám.
Xem thêm
Cánh hoa mai | Truyện ngắn của Đặng Đình Cung
Một truyện ngắn thấm đẫm nhân văn về đề tài 30-4 và Thống nhất đất nước.
Xem thêm
Ký ức chiến tranh - Truyện ngắn Trần Thế Tuyển
Thế là lại lỡ một lần nữa. Cả tuần nay, Giang không ra sân được. Giang vào phòng thay đồ rồi vội bấm thang máy xuống phòng cấp cứu.
Xem thêm