- Truyện
- Mối tình đầu | Truyện ngắn dự thi của Đào Phạm Thùy Trang
Mối tình đầu | Truyện ngắn dự thi của Đào Phạm Thùy Trang
Nàng xuân đã lao xao ngoài cửa, dù chỉ là cánh cửa phòng hậu phẫu nhưng anh Điền vẫn cảm nhận được không khí ngày Tết đang tràn qua khắp không gian. Đó là tiếng chị Lành, mẹ của em Thành kêu ca rằng quần áo trẻ em, hoa kiểng trang trí nhà cửa, bánh mứt, tương cà mắm muối… gì gì năm nay cũng cao hơn năm trước.
Người phụ nữ tầm 40 tuổi đang chăm Điền cũng góp chuyện:
- Thôi thì năm nay mình nghỉ mua bông, nghỉ ăn bánh tét đi chị Lành, chỉ mua quần áo trẻ em và mớ bánh mứt thôi. Còn nhà em, mẹ con chỉ mong anh Điền mau lành bệnh là ăn cái Tết ngon nhất rồi!
Điền muốn cười nhưng dù chỉ là giãn cái môi ra thôi thì cái cổ cũng đau lạ lắm. Miếng đệm cho chứng “giập đốt sống cổ” vẫn còn bện quanh cổ Điền khiến anh khó xoay trở và ngứa ngáy khó chịu quá.
Rồi tiếng bé gái tầm 5, 6 tuổi ào vào phòng líu lo khoe ba Thành về quần áo mới mẹ vừa mua, hỏi ba sao không đi làm thợ hồ cứ nằm hoài vậy? Ở nhà chú Hòa, chú Thuận, chú Thảo tới thăm ba, “chất cả đống bánh ở nhà” khiến dì Lành xùy xùy ra dấu bảo cháu nội im lặng “cho ba mày nghỉ”.
Điền giường bên này đang nuốt từng muỗng cháo của người phụ nữ nhỏ nhắn ấy. Nước mắt anh bỗng ứa ra khiến nàng hốt hoảng:
- Nóng quá hả anh? Ôi… em vô ý quá, để em thổi cho nguội chút!
Điền xua tay ra hiệu lỗi không phải của nàng, mà Điền rơi nước mắt là vì tình người, vì sự cảm động. Bởi người đàn bà này không phải là vợ của Điền. Mà là mối tình đầu của anh.
*
Ông Độ đập bàn tay như thép nguội xuống mặt bàn. Chiếc bàn gỗ dày 5cm nhưng vẫn run lên bần bật. Hậu quả của sự rung lắc ấy là bao nhiêu bông hoa, bánh trái trên bàn đều ngã liểng xiểng, có món văng xuống đất. Chiếc hộp đựng mứt bằng thủy tinh cũng chung số phận bể toang. Đôi mắt ông Độ hằn những đường gân máu đỏ giữa sắc mai vàng rực. Màu sắc đối lập ấy đáng ra đẹp vô cùng nhưng bây giờ nó không còn đẹp nữa, vì thằng Điền con trai ông “dám” xin cưới vợ ngay trong ngày “rước ông bà”, mà người nó muốn cưới lại là con Hạnh, một cô gái nghèo rớt mồng tơi. Làm sao xứng với gia thế của nhà ông chứ! Huống chi ông đã có lời hẹn kết sui gia với người khác rồi.
Diễm, cô gái mà ông định cưới cho con trai mình, là một người có học thức, quan trọng cô là con gái duy nhất của ông chủ nhà máy xay lúa Minh Nhật. Một bước Điền sẽ trở thành cậu chủ của cái nhà máy to nhất huyện này. Thì làm sao ông dễ dàng chấp nhận cho nó muốn cưới ai thì cưới chứ!
Mẹ Điền gầy như cánh hạc, suốt đời thờ chồng như thờ thánh, nên khi ông trừng mắt lên, là bà đã hồn xiêu phách lạc. Bà quỳ xuống năn nỉ chồng bớt giận, năn nỉ con trai phải nghe lời cha. “Quan trọng gì yêu thương hả con, cưới rồi thương cũng đâu có muộn, như ba với má nè, hồi đó cũng có thương nhau đâu, mà vẫn sống tới giờ”. Điền không chịu lập luận của má, anh cho rằng đời người phải yêu một lần sống chết mới là “đáng sống”. Anh không chịu kiểu hôn nhân sắp đặt làm chết cả tâm hồn bao con người, bao thế hệ qua.
Ông Độ gật gù:
- Thằng khốn, mày muốn yêu sống chết ư? Ra khỏi nhà tao, trả lại tao tất cả, từ cái áo, đôi giày, rồi muốn yêu ai thì yêu!
Nhưng Điền không dám. Bản thân anh vẫn còn một năm nữa mới tốt nghiệp trường đại học. Anh thầm hứa với Hạnh, sau khi ra trường, trở thành một kỹ sư lâm nghiệp, anh sẽ ly hôn Diễm rồi cùng Hạnh ra khỏi vòng kiềm tỏa của cha anh
“Hãy chờ anh nha Hạnh!”. Điền thầm nhủ và chấp nhận hôn sự của cha anh sắp đặt. Ngày mai, mồng 1 Tết cũng là ngày hai nhà gặp nhau để “xem mặt” dâu rể rồi.
Ra giêng Điền cưới vợ. Đám cưới lớn nhất cái xóm Năm Trại này. Đoàn rước dâu 16 chiếc xe tải chạy rì rì trong 10 phút là tới nhà gái, nhiều xe như thế là vì nhà cô dâu là nhà máy chà lúa, những ông chủ xe tải hay chở lúa đến xay đều muốn góp vui với ngày đặc biệt này. Đám cưới của Điền áo váy họ hàng chấp chới, lấp lánh trong sáng xuân năm ấy ai cũng khen đẹp vô cùng, cưới lớn từ trước đến nay ở cái xứ nông thôn này mà. Hương xuân, hương mứt, hương son phấn, hương hoa cầm tay cô dâu hòa vào nhau cho mùa xuân thêm rộn rã.
Vì cái chức danh “ông chủ trẻ” của nhà máy xay lúa Minh Nhật, mà ông Độ buột con trai phải làm tất cả những gì đàng gái yêu cầu. Bản thân đàng trai cũng cho cô dâu 5 cây vàng trong ngày cưới, “Để bọn trẻ làm vốn mần ăn”.
Nhưng cuộc đời không như ta mong muốn.
Sau cưới bỗng dưng ông già vợ của Điền đột ngột qua đời. Vợ Điền là sinh viên chuyên ngành Anh ngữ, chỉ biết có ăn học nên không làm sao quản lý được cái nhà máy xay lúa. Vậy là Điền phải bảo lưu kết quả học tập để về tiếp nhận gia sản. Lời hẹn một năm với Hạnh trôi qua, đã thay đổi mất rồi. Nó đã biến một chàng sinh viên lâm nghiệp, yêu rừng cây, cảm mây trời, thích sự bao la phóng khoáng của rừng trở thành một ông chủ kiêm bốc vác của nhà máy xay lúa. Sáng sáng ăn vội tô cơm nguội hoặc gói mì rồi ra nhà máy trong khi cô vợ tiểu thơ còn nằm ngủ trong chăn êm nệm ấm.
Bưng từng bao lúa lên cân, cho lúa vào máy xay, căng miệng bao cho gạo ra một bên, cám một bên… đều một tay Điền.
Lấy lý do quản không xuể nên vợ Điền đã cho 3 công nhân nghỉ, bây giờ nhà máy chỉ còn một công nhân và ông chủ trẻ mà thôi.
Mà nam công nhân ấy lại là cháu họ của vợ Điền, nó mới 15 tuổi, nên bao nhiêu nặng nhọc xem như Điền gánh hết.
Chịu không thấu, anh về xin cha đi học lại, tuổi 23 của Điền không phải để sống và chết trong cái nhà máy xay lúa này. Ông Độ xem phần hối hận, ông nói để tìm một người thân tín về lo cái nhà máy rồi sẽ cho Điền đi học lại.
Nhưng chưa tìm được người thân tín nào thì vợ Điền báo tin đã có bầu!
Giấc mơ kỹ sư lâm nghiệp khép lại, vì làm chồng, làm cha, làm ông chủ nhà máy với bao nhiêu việc như thế thì đầu óc đâu để học nữa.
Hai mươi bốn tuổi, Điền làm cha một cặp song sinh!
Cơ thể Điền thức khuya dậy sớm làm việc đến gầy rộc như người bệnh mới dậy, hai be sườn sát vào bụng trông cứ như cánh cò. Vồng ngực chàng trai hay chơi thể thao đã mất hẳn, chỉ còn hai mẫu xương ráp dính vào be sườn để tròng chiếc áo vô cho ra dáng con người mà thôi.
Rồi vợ Điền kêu thanh lý nhà máy xay lúa để lấy mặt bằng làm tiệm internet. Điền cản không được, mà cản để làm gì, tài sản này có phải của anh đâu. Anh chỉ muốn vợ thanh lý thật sớm cái nhà máy này để cô có tiền, số tiền đó cũng đủ nuôi con. Lúc ấy anh sẽ ly hôn vợ để đi tìm Hạnh
Vậy mà… Mãi chẳng thanh lý được nhà máy xay lúa như ý muốn. Thảng hoặc có người hỏi thì giá chả bằng 1/10 ý chủ muốn. Vợ Điền trù trừ mãi. Rồi một trong hai đứa con phát bệnh tim. Chi phí lên đến hàng trăm triệu. Điền làm sao bỏ được vợ con?
Bao nhiêu năm trôi qua, thảng hoặc trong trí Điền cũng vướng vất hình bóng Hạnh. Nhưng bây giờ cô ở đâu, làm gì, Điền không biết được. Căn nhà nhỏ xíu “ở đậu” trên đất người thân của Hạnh, cạnh nhà Điền cũng đã không còn dấu vết. Người ta nói, sau đám cưới Điền thì Hạnh đã cùng mẹ đi nơi khác làm ăn.
Cuộc đời may rủi không lường. Nhà máy xay lúa ngày nào đã thanh lý xong, nhưng cả thửa đất cất nhà máy cũng phải bán mới giữ được tính mạng cho con của Điền.
Chàng sinh viên lâm nghiệp mãi mãi cất giấc mơ sống cùng rừng cây vào ngăn ký ức, để học một cái nghề kiếm cơm dễ nhất: tài xế.
Lái xe đường dài, tiền lương hưởng theo chuyến, cũng đủ để nuôi con ăn học. Vợ Điền thì nhận hàng may gia công độ nhật. Vậy rồi trong một lần tai nạn giao thông, Điền và Hạnh đã gặp lại nhau.
Bác sĩ chẩn đoán do tài xế mệt mỏi quá nên ngủ gật. May mà xe chạy chậm nên chỉ bản thân anh ta bị nạn và đầu xe bẹp một phần. Hành khách chỉ vài người bị xây xát nhẹ, nhưng tài xế gãy đốt sống cổ.
Điện thoại của Điền có dãy số mang tên “vợ” nhưng không ai nghe máy. Căn cước công dân và gương mặt ấy, dù xa nhau hơn 20 năm nhưng Hạnh cũng không quên được.
Trời xui đất khiến thế nào, Hạnh lại là hành khách của chuyến xe mà Điền lái. Cô nhận mình là người quen của tài xế, đóng mọi thứ viện phí, làm thủ tục cho anh nhập viện. Nơi xảy ra tai nạn cách nhà Điền 300km nên chắc chắn trong một buổi vợ Điền không đến được.
Trong cơn mê sảng của tai nạn bất ngờ, Điền nghe giọng người con gái thân yêu từ thuở nào vọng về, rồi hình như có những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mặt anh. Tiếng rì rầm kể lể về mối tình đầu nào đó, về cái nắm tay còn ngượng ngùng nào đó, về nụ môi chạm vào nhau bỏng than bỏng lửa nào đó… đã giúp Điền tỉnh lại sau hai ngày đêm hôn mê.
Ngỡ ngàng. Hốt hoảng rồi mặc cảm. Đó là cảm giác đầu tiên của Điền khi xác định người đang nắm tay mình và rơi lệ chính là mối tình đầu của mình.
Sao lạ vậy, hơn 20 năm thanh xuân anh dành hết cho vợ con và gia đình nhỏ. Bây giờ trung niên rồi, lại tai nạn thế này mà người bên anh không phải là người vợ mà là người con gái của một thời yêu thương vụng dại?
Hạnh bảo rằng Điền đã nằm viện hơn 24 tiếng đồng hồ. Thời gian đó, đủ để vợ anh vượt 300km đến bên chồng. Thế tại sao chưa thấy? Ngại ngùng, Điền nhờ Hạnh gọi cho vợ mình lần nữa. Bên kia, chuông reo nhưng không ai nghe máy.
Số điện thoại hai cô con gái, Điền cũng nhờ bác sĩ gọi, đứa trả lời: “Con đang thi, không thể bỏ”. Đứa đáp rằng: “Để con nói với mẹ chuyện này”.
Cha mẹ Điền đã mất từ lâu, người thân duy nhất của Điền bây giờ là vợ con nhưng họ đã không đến bên Điền như anh mong đợi.
Hạnh không khóc, chỉ khẽ lau nước mắt nói rằng ông trời thương xót nên đáng ra hôm ấy Hạnh đi xe nhà. Ai ngờ bất chợt con trai cô bận việc không chở được. Hạnh phải ra bến đi xe chuyến để lấy hàng. Ông trời dun rủi cho Điền là tài xế chuyến xe ấy.
Tai nạn xảy ra, xe cũng gần về tới bến cuối nên hành khách còn rất ít. Mớ phụ liệu ngành tóc của Hạnh cũng liểng xiểng sau cú va chạm giao thông. Quan trọng là khi anh cảnh sát giao thông lấy giấy tờ và đọc họ tên, nơi cư ngụ của tài xế đã làm Hạnh giật mình.
Điền không còn nhiều nét của chàng thanh niên tuổi 20. Gã đàn ông ngoài 40 đã hanh hao quá nhiều vì thời gian. Nhưng cặp chân mày rậm và xếch ấy thì chưa thay đổi.
Điền nằm viện đã 4 ngày, rồi vợ anh cũng tới. Cô gật đầu chào Hạnh sau khi chồng giới thiệu: “Người bà con xa, sống gần nơi xe anh bị tai nạn”. Diễm như không có chút linh tính đàn bà nào cả. Cô ơ thờ nhờ Hạnh: “Chăm sóc thêm ít ngày nữa cho anh Điền giùm mình nhé! Giờ chuyển viện về rất xa, chắc không tốt cho anh ấy”. Rồi Diễm dúi vào tay Hạnh chiếc phong bì nho nhỏ.
Vậy là bỗng dưng Điền được “hợp thức hóa” cho tình đầu chăm sóc. Vợ anh bảo phải về gấp, hàng may cuối năm hút quá. Con gái thì đứa bận thi, đứa làm công nhân cũng không rảnh rang gì.
Hạnh chăm sóc Điền từng muỗng sữa, chiếc khăn lau. Cô kể cho anh nghe ngày nhìn anh xênh xang cưới vợ, dù biết là phải nghe lời cha mẹ, nhưng sao lòng Hạnh đau quá! Mẹ góa con côi như cô, không xứng với gia cảnh nhà anh là đúng rồi. Rồi cô xin mẹ quay về quê ngoại, ông bà ngoại mất rồi, dì cậu có hắt hủi gì cũng được, nhưng ruột thịt chắc họ cũng không bỏ nhau.
Mẹ con Hạnh trở lại miền tây sông nước, cậu Út của Hạnh cho hai mẹ con một xẻo đất cất nhà. Hạnh theo các chị trong xóm học nghề làm đẹp. Thời đó chỉ có uốn tóc, làm móng, gội đầu thôi. Nhưng Hạnh khéo tay, lại chăm chỉ nên học một biết hai. Chỉ một năm sau là hoàn thành chương trình và ra mở tiệm riêng.
Cuộc sống khá giả nhờ công việc tốt. Hạnh cũng lấy chồng, nhưng 5 năm sau thì chồng mất vì tai nạn lao động. Gần 10 năm nay Hạnh sống một mình với cậu con trai duy nhất.
Mẹ Hạnh cũng mất rồi, nhà cửa cũng ít người. Chỉ có Hạnh và vài cô học việc. Con trai Hạnh thì đi làm cuối tuần mới về.
Điền nằm im nuốt từng lời vàng ngọc của mối tình đầu. Anh thầm trách cuộc đời không bằng phẳng. Cứ nghĩ làm tròn trách nhiệm bên vợ con và gia đình thì sẽ đổi lại những an yên. Chịu tiếng phũ phàng một mối tình để đau thương giấu kín. Ai ngờ đâu cuộc đời tàn nhẫn. Cô ấy thì an yên, còn mình ngược lại.
Hạnh bảo Điền đừng suy nghĩ gì nhiều. Xem như mình là “bà con xa gặp lại”. Cô sẽ chăm sóc anh như lời vợ anh nhờ. Mọi chuyện tiền nong đừng quan trọng, mà quan trọng là giúp được nhau khi cần. “Mà ngày xưa nếu anh không mang cho em nỗi hận tình thì biết đâu em chẳng ra đi để có thành công như hôm nay”.
Hạnh cười, nụ môi người đàn bà ngoài 40 xinh đẹp mãn khai đầy an yên như đóa mai vàng rung rinh chào xuân nắng mới.
Đ.P.T.Tr