- Bút ký - Tạp văn
- Mưa tháng mười – Bút ký của Nguyễn Văn Nhật Thành
Mưa tháng mười – Bút ký của Nguyễn Văn Nhật Thành
Tháng mười về cùng những cơn mưa không hẹn trước. Mưa tháng mười không giống như những cơn mưa êm ả của mùa xuân, cũng chẳng hề dữ dội như mưa bão của mùa hạ. Nó nhẹ nhàng mà dai dẳng, tưởng chừng vô hại nhưng lại mang theo nỗi buồn len lỏi trong lòng người. Đó là cái buồn không phải của sự chia xa, không phải vì mất mát, mà là cái buồn nhẹ nhàng nhưng ngấm dần vào tâm hồn, khiến ta cảm thấy trống vắng lạ kỳ.
Cái cảm giác chờ đợi trong mưa tháng mười khiến người ta không khỏi hoài niệm. Có những lúc ngồi bên cửa sổ, nhìn từng giọt nước rơi xuống từ mái hiên, ta như thấy mình quay về những ngày tháng cũ, những ngày mà mọi thứ dường như đơn giản hơn rất nhiều. Mưa tháng mười làm sống lại những kỷ niệm xa xôi mà ta tưởng như đã quên từ lâu. Cảm giác ấm áp từ ly trà nóng hay chiếc áo khoác len cũ kỹ dường như không đủ để xua đi cái lạnh của mưa, nhưng lại là những điều duy nhất khiến ta cảm thấy an ủi.
Những ngày mưa, đường phố dường như tĩnh lặng hơn. Dòng người vội vã trở nên chậm lại, có lẽ vì những cơn mưa không quá lớn nhưng lại đủ để khiến mọi thứ trở nên ướt át, lầy lội. Màu xám của bầu trời hòa quyện với màu xanh của lá cây, và đâu đó, tiếng mưa rơi tí tách trên mặt đường như một giai điệu của mùa thu.
Tôi nhớ những lần mưa bất chợt của tuổi thơ. Những ngày ấy, mưa là niềm vui, là lý do để chúng tôi chạy nhảy ngoài sân, hứng từng giọt mưa trong lòng bàn tay. Tôi nhớ những hôm trời mưa, mẹ lại nấu cho anh em tôi một nồi cháo đậu đỏ, cái món cháo mà mỗi khi nhắc đến, tôi lại thấy như hương vị của tình thương. Cái lạnh của mưa tháng mười ngoài kia dường như tan biến khi tôi ôm bát cháo ấm nóng trong lòng bàn tay. Cảm giác an lành ấy, có lẽ sẽ theo tôi suốt cuộc đời.
Giờ đây, mưa tháng mười đã không còn giống như trong ký ức nữa. Tôi không còn ngồi hứng mưa ngoài sân, không còn cảm thấy phấn khích khi nghe tiếng mưa gõ cửa sổ. Thay vào đó, tôi chỉ ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn nhỏ, nhìn những giọt nước lăn dài trên kính. Cuộc sống đã thay đổi, và tôi cũng vậy. Nhưng có lẽ, mưa vẫn là thứ không bao giờ thay đổi. Nó vẫn đến mỗi năm, mang theo cái lạnh và những kỷ niệm của mùa thu.
Mưa tháng mười, cũng như cuộc đời, cứ trôi qua mà không cần biết có ai đang chờ đợi hay không. Nó cứ rơi, không quan tâm đến những kế hoạch, những ước mơ còn dang dở của con người. Nhưng cũng chính vì thế mà mưa tháng mười lại có một sự thanh thản riêng. Dù có buồn hay vui, dù có nhớ nhung hay lãng quên, mưa tháng mười vẫn là điều không thể thiếu trong cuộc sống của nhiều người.
Những cơn mưa tháng mười không chỉ là sự khởi đầu của mùa đông, mà còn là khoảnh khắc để ta dừng lại, suy ngẫm về cuộc sống. Trong nhịp sống hối hả của thế giới hiện đại, có lẽ mưa tháng mười là khoảng thời gian duy nhất mà ta có thể dừng chân, cảm nhận từng nhịp đập của thiên nhiên và lắng nghe tiếng lòng mình. Đôi khi, trong sự tĩnh lặng ấy, ta nhận ra rằng, cuộc sống không cần phải quá phức tạp hay đầy ắp những sự kiện. Có những khoảnh khắc bình yên trong mưa cũng đủ để làm ta thấy hạnh phúc.
Tháng mười về cùng mưa, mang theo chút dư vị của mùa thu, chút hơi lạnh của mùa đông và chút ngọt ngào của những kỷ niệm. Mưa tháng mười không chỉ là một hiện tượng thời tiết, nó còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của những con người trưởng thành, đã trải qua biết bao thăng trầm. Trong cái không gian trầm mặc ấy, ta chợt nhận ra rằng, dù mưa có lạnh, có buồn đến đâu, nó cũng là một phần của hành trình ta đi qua, một phần của ký ức mà ta sẽ mang theo suốt đời.
Khi mưa tháng mười rơi, tôi thường tự hỏi mình: "Mưa sẽ kéo dài đến bao giờ?" Nhưng có lẽ câu trả lời không quan trọng. Điều quan trọng là, khi mưa rơi, ta có đủ can đảm để đối diện với những cảm xúc của mình, để bước qua những ngày tháng mưa gió, và để tiếp tục hành trình phía trước. Mưa tháng mười không phải là kết thúc, mà chỉ là một phần của vòng quay cuộc sống, nơi mọi thứ rồi sẽ trở lại đúng chỗ của nó.
Dù tháng mười mang đến những cơn mưa, nhưng cũng chính nó làm ta nhận ra giá trị của sự bình yên. Trong mỗi giọt mưa, ta thấy mình, thấy cuộc đời, và thấy những điều đẹp đẽ mà mình đã từng trải qua. Mưa tháng mười, với tất cả sự giản dị và thầm lặng, vẫn sẽ mãi là một dấu ấn không thể phai trong trái tim của những người yêu mùa thu.
N.V.N.T