TIN TỨC

Mưa tháng mười – Bút ký của Nguyễn Văn Nhật Thành

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2024-11-23 11:50:17
mail facebook google pos stwis
1236 lượt xem

Tháng mười về cùng những cơn mưa không hẹn trước. Mưa tháng mười không giống như những cơn mưa êm ả của mùa xuân, cũng chẳng hề dữ dội như mưa bão của mùa hạ. Nó nhẹ nhàng mà dai dẳng, tưởng chừng vô hại nhưng lại mang theo nỗi buồn len lỏi trong lòng người. Đó là cái buồn không phải của sự chia xa, không phải vì mất mát, mà là cái buồn nhẹ nhàng nhưng ngấm dần vào tâm hồn, khiến ta cảm thấy trống vắng lạ kỳ.

Cái cảm giác chờ đợi trong mưa tháng mười khiến người ta không khỏi hoài niệm. Có những lúc ngồi bên cửa sổ, nhìn từng giọt nước rơi xuống từ mái hiên, ta như thấy mình quay về những ngày tháng cũ, những ngày mà mọi thứ dường như đơn giản hơn rất nhiều. Mưa tháng mười làm sống lại những kỷ niệm xa xôi mà ta tưởng như đã quên từ lâu. Cảm giác ấm áp từ ly trà nóng hay chiếc áo khoác len cũ kỹ dường như không đủ để xua đi cái lạnh của mưa, nhưng lại là những điều duy nhất khiến ta cảm thấy an ủi.

Những ngày mưa, đường phố dường như tĩnh lặng hơn. Dòng người vội vã trở nên chậm lại, có lẽ vì những cơn mưa không quá lớn nhưng lại đủ để khiến mọi thứ trở nên ướt át, lầy lội. Màu xám của bầu trời hòa quyện với màu xanh của lá cây, và đâu đó, tiếng mưa rơi tí tách trên mặt đường như một giai điệu của mùa thu.

Tôi nhớ những lần mưa bất chợt của tuổi thơ. Những ngày ấy, mưa là niềm vui, là lý do để chúng tôi chạy nhảy ngoài sân, hứng từng giọt mưa trong lòng bàn tay. Tôi nhớ những hôm trời mưa, mẹ lại nấu cho anh em tôi một nồi cháo đậu đỏ, cái món cháo mà mỗi khi nhắc đến, tôi lại thấy như hương vị của tình thương. Cái lạnh của mưa tháng mười ngoài kia dường như tan biến khi tôi ôm bát cháo ấm nóng trong lòng bàn tay. Cảm giác an lành ấy, có lẽ sẽ theo tôi suốt cuộc đời.

Giờ đây, mưa tháng mười đã không còn giống như trong ký ức nữa. Tôi không còn ngồi hứng mưa ngoài sân, không còn cảm thấy phấn khích khi nghe tiếng mưa gõ cửa sổ. Thay vào đó, tôi chỉ ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn nhỏ, nhìn những giọt nước lăn dài trên kính. Cuộc sống đã thay đổi, và tôi cũng vậy. Nhưng có lẽ, mưa vẫn là thứ không bao giờ thay đổi. Nó vẫn đến mỗi năm, mang theo cái lạnh và những kỷ niệm của mùa thu.

Mưa tháng mười, cũng như cuộc đời, cứ trôi qua mà không cần biết có ai đang chờ đợi hay không. Nó cứ rơi, không quan tâm đến những kế hoạch, những ước mơ còn dang dở của con người. Nhưng cũng chính vì thế mà mưa tháng mười lại có một sự thanh thản riêng. Dù có buồn hay vui, dù có nhớ nhung hay lãng quên, mưa tháng mười vẫn là điều không thể thiếu trong cuộc sống của nhiều người.

Những cơn mưa tháng mười không chỉ là sự khởi đầu của mùa đông, mà còn là khoảnh khắc để ta dừng lại, suy ngẫm về cuộc sống. Trong nhịp sống hối hả của thế giới hiện đại, có lẽ mưa tháng mười là khoảng thời gian duy nhất mà ta có thể dừng chân, cảm nhận từng nhịp đập của thiên nhiên và lắng nghe tiếng lòng mình. Đôi khi, trong sự tĩnh lặng ấy, ta nhận ra rằng, cuộc sống không cần phải quá phức tạp hay đầy ắp những sự kiện. Có những khoảnh khắc bình yên trong mưa cũng đủ để làm ta thấy hạnh phúc.

Tháng mười về cùng mưa, mang theo chút dư vị của mùa thu, chút hơi lạnh của mùa đông và chút ngọt ngào của những kỷ niệm. Mưa tháng mười không chỉ là một hiện tượng thời tiết, nó còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của những con người trưởng thành, đã trải qua biết bao thăng trầm. Trong cái không gian trầm mặc ấy, ta chợt nhận ra rằng, dù mưa có lạnh, có buồn đến đâu, nó cũng là một phần của hành trình ta đi qua, một phần của ký ức mà ta sẽ mang theo suốt đời.

Khi mưa tháng mười rơi, tôi thường tự hỏi mình: "Mưa sẽ kéo dài đến bao giờ?" Nhưng có lẽ câu trả lời không quan trọng. Điều quan trọng là, khi mưa rơi, ta có đủ can đảm để đối diện với những cảm xúc của mình, để bước qua những ngày tháng mưa gió, và để tiếp tục hành trình phía trước. Mưa tháng mười không phải là kết thúc, mà chỉ là một phần của vòng quay cuộc sống, nơi mọi thứ rồi sẽ trở lại đúng chỗ của nó.

Dù tháng mười mang đến những cơn mưa, nhưng cũng chính nó làm ta nhận ra giá trị của sự bình yên. Trong mỗi giọt mưa, ta thấy mình, thấy cuộc đời, và thấy những điều đẹp đẽ mà mình đã từng trải qua. Mưa tháng mười, với tất cả sự giản dị và thầm lặng, vẫn sẽ mãi là một dấu ấn không thể phai trong trái tim của những người yêu mùa thu.

N.V.N.T

Bài viết liên quan

Xem thêm
Lời thì thầm của biển – Tản văn của Như Nguyệt
Còn bạn thì sao? Bạn nghe điều gì từ lòng biển? Tôi tin dù bạn nghe được điều gì, hãy giữ lấy niềm tin ấy thật chặt, bởi vì mọi “lời thì thầm” đều có sức mạnh của riêng nó.
Xem thêm
Diễn viên Thương Tín đã về cõi lặng
Thông tin từ chị Bùi Kim Chi (vợ Thương Tín) cho biết, Thương Tín đã qua đời vào khuya nay tại nhà riêng Phủ Hoà, Phan Rang.
Xem thêm
Ký ức về bố – Bút ký Vũ Mạnh Định
Pleiku những ngày này mưa dầm dề do ảnh hưởng bão. Mưa trắng xóa cả bầu trời, gió hun hút qua hàng cây phủ kín cả phố núi. Tiếng mưa khiến lòng tôi chùng xuống, ký ức bất chợt ùa về. Mưa như tấm màn xám phủ trùm đất trời, có khi kéo dài cả tháng không dứt. Ngày ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu nỗi buồn của những cơn mưa, chỉ nhớ nó dai dẳng đến mức sáng hay chiều cũng nhập nhòe một màu xám đục. Nhưng chính sự dầm dề ấy lại trở thành lát cắt đặc biệt của tuổi thơ, để sau này, mỗi lần nghe mưa nơi khác, tôi ngỡ như vừa chạm vào những ngày Pleiku xưa cũ, ngày mưa dài đến mức thời gian như ngưng đọng.
Xem thêm
Một Việt Nam nhân hậu giữa bão lũ và nước mắt
Giữa màn đêm bị xé toang bởi gió, nước và tiếng kêu cứu, người ta lại nhìn thấy những điều kỳ diệu khác: tình người, sự hy sinh, lòng nhân hậu – những phẩm chất làm nên cốt cách vĩ đại của dân Việt.
Xem thêm
Hai vị đại tướng Nam Bộ qua bút ký của nhà văn Trần Thế Tuyển
Lịch sử QĐND VN có nhiều vị tướng huyền thoại. Trên mảnh đất Phương Nam - Nam Bộ cũng có những vị tướng như thế. Đặc điểm chung của các vị tướng Nam Bộ là sống hết mình: Hết mình vì đất nước, nhân dân; hết mình về đồng đội, bạn bè; sống chân thật, thuỷ chung …mà người đời thường gọi là “Ông Già Nam Bộ”.
Xem thêm
Sương rơi trên lá non - Tản văn Hồng Loan
Có những đoạn đời, ta đi qua như kẻ mộng du giữa những vết xước của chính mình. Mỗi ngày trôi, ta tưởng mình vẫn sống, nhưng kỳ thực chỉ là đang lặp lại những hơi thở cũ, nhạt nhòa và vô nghĩa. Tổn thương không chỉ làm ta đau, nó khiến ta lãng quên, quên mất rằng mình từng có một tâm hồn trong trẻo, từng biết rung động trước điều nhỏ bé nhất trong đời.
Xem thêm
Người gieo hạt yêu thương – Tản văn Chu Thị Phương Thảo
Nhắc đến quãng đời học trò, tôi không thể quên hình ảnh cô giáo Trương Hoàng Oanh – người đã dìu dắt tôi suốt những năm cấp hai. Với tôi, cô không chỉ là một người thầy, mà còn là người mẹ thứ hai, người để lại trong lòng tôi những ký ức không thể phai mờ. Cho đến hôm nay, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy rõ ánh mắt hiền từ của cô, vẫn nghe giọng nói trầm ấm khi cô gọi tôi bằng cái tên thân thương: “Nhím” – cái tên gắn bó với tôi như một phần ký ức ngọt ngào của tuổi học trò.
Xem thêm
Những người con đất Quảng - Bút ký Phùng Chí Cường
Ngày 20 tháng 7 năm 1954 hiệp định Giơnevơ được ký kết, chấm dứt gần 100 năm người Pháp đặt ách đô hộ lên đất nước ta. Nhưng ngay sau khi chữ ký chưa ráo mực, thì đế quốc Mỹ đã nhảy vào miền Nam hất cẳng Pháp, đưa con bài Ngô Đình Diệm về Sài Gòn để lập ra chính quyền bù nhìn thân Mỹ, chúng rắp tâm chia cắt lâu dài đất nước ta. Năm đó, nhiều cán bộ miền Nam đã ra Bắc tập kết, để lại quê nhà, gia đình vợ con và những người thân, rồi họ cùng nhau mòn mỏi trông chờ ngày đoàn tụ. Tới ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam được hoàn toàn giải phóng, hai miền Nam - Bắc mới được sum họp một nhà. Vậy trong hơn 20 năm xa cách ấy những người ở lại miền Nam, dưới sự đàn áp điên cuồng của đế quốc Mỹ cùng bè lũ tay sai, họ đã phải sống ra sao? Chúng ta hãy đi tìm câu trả lời:
Xem thêm
Từ dòng Lam đến Vàm Cỏ Đông
Một đêm diễn đặc biệt tại Nhà Văn hóa Thanh niên, với tên gọi “Giai điệu từ những vần thơ”, trong chuỗi chương trình “Những ngày Văn học Nghệ thuật TP.HCM”...
Xem thêm
Nha Trang – Viên ngọc xanh, từ hoài niệm đến khát vọng – Bút ký Nguyễn Phú Thành
Thành phố Nha Trang, thuộc tỉnh Khánh Hoà được mệnh danh là “Viên Ngọc Xanh” của bờ biển Đông, không chỉ là điểm đến lý tưởng cho những ai yêu thích biển đảo mà còn là nơi lưu giữ những hoài niệm và khát vọng của xứ sở. Đồng thời, Nha Trang cũng hội tụ vẻ đẹp của lịch sử văn hóa và, du lịch biển làm nên vẻ đẹp hiếm có làm say đắm lòng người.
Xem thêm
Ở nơi tận cùng con nước – Bút ký Hồng Sương
Nắng tắt bên sông Long Xuyên, vỡ thành từng mảnh nhỏ trong làn hơi nước mỏng tang. Thành phố vào giờ tan tầm, người xe chen nhau, nhưng trong nhịp hối hả ấy, có điều gì thật đỗi dịu dàng, thân quen. Tôi ngồi bên bờ hồ, tay cầm ly nước, ngắm nhìn đám lục bình trôi trên mặt nước xiết. Xa xa, những chiếc ghe đánh cá lặng lẽ như những kiếp người trôi giữa dòng đời, bền bỉ đi tìm cái sống trong mênh mang nước bạc.
Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Không còn bao lâu nữa!
Tùy bút của Trần Đôn
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
Trời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm