TIN TỨC

Những ngọn khói về trời – Nhắc nhau đừng quên những ngày gian khó

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-08-14 22:49:40
mail facebook google pos stwis
2045 lượt xem

LÊ NGUYỆT MINH

Tập trường ca Những ngọn khói về trời của nhà thơ, nhà báo Bùi Phan Thảo mới ra mắt bạn đọc, như nhắc nhớ mỗi người từng đi qua và sống sót trước sự tàn khốc của đại dịch COVID-19 đừng quên những ngày khó khăn và hãy biết trân trọng mỗi phút giây bình yên mà mình đang có.

Những ngọn khói về trời là một tập trường ca mới ra mắt của nhà thơ Bùi Phan Thảo. Ngay từ đầu tập thơ, nhà thơ đã giãi bày cùng độc giả những khắc khoải sâu xa trong lòng anh khi viết lên rất nhiều câu thơ nặng gánh suy tư. “Hầu như mỗi người trong chúng ta, ai cũng có câu chuyện của riêng mình về Covid-19. Kể ra để sẻ chia hay giữ lại để thẩm thấu đều là lựa chọn của mỗi người. Nhưng nỗi đau, ký ức buồn thì vẫn vẹn nguyên, không dễ phôi phai. Để nhắc nhớ rằng: Không gì tốt đẹp hơn đời sống. Không gì quý giá như mạng sống. Hãy sống với nhau cho thật đúng nghĩa làm người”.

Tôi thích nhất mấy câu thơ này trong Những ngọn khói về trời:

Vượt lằn ranh tử sinh

người về trong hạnh phúc

cúi mình hôn hoa nở

trước hiên nhà

Bốn câu thơ thôi nhưng gói trong đấy bao nhiêu chiều kích không gian và thời gian. Trong khoảng mênh mông nhưng nén chặt đến thắt lòng ấy, là biết bao nhiêu cảm xúc khi thì nén lại, lúc thì òa vỡ, sinh mệnh con người giữa những ngày đại dịch như ngọn đèn treo trước gió. Sống trong sợ hãi, lo âu, nhìn và chứng kiến bao nhiêu cuộc chia ly, bao nhiêu sự ra đi, rồi mình sẽ còn hay ở? Để rồi, nếu bạn may mắn được “trở về” bình an giữa can qua ấy, mới biết mái hiên nhà mình, hoa nở đẹp đến thế nào, bình yên và thiêng liêng thế nào. Khoảnh khắc ấy chính là khoảnh khắc của sự vĩnh cửu, của những vượt thoát qua bao nhiêu khổ đau để trở về.

Để viết được câu thơ ấy, hẳn đã có nhiều bài thơ lột tả sâu sắc nỗi nhớ, niềm đau không chỉ của nhà thơ mà của nhân sinh ngoài kia. Họ - với biết bao nhiêu phận đời, biết bao nhiêu công việc, biết bao nhiêu trở trăn, đã cùng nhau gồng lên với một Sài Gòn những ngày đại dịch đầy khắc khoải, không thể quên.

Anh Bùi Phan Thảo là một nhà báo, công tác nhiều năm tại báo Người lao động, một tờ báo lớn với ăm ắp tin bài, thời sự. Và trong nhà báo ấy, luôn có trái tim ấm áp, đầy thấu cảm của một nhà thơ. Ngoài công việc xử lý tin bài mỗi ngày, giữa giai đoạn Sài Gòn gồng mình lên vì đại dịch Covid-19, anh Bùi Phan Thảo còn dành rất nhiều nỗi niềm, tâm tư, như một sự “cúi xuống thật gần” nỗi đau của những nạn nhân ra đi vì Covid-19. Nhiều khi nhà báo ấy lại ngồi thần người ra vì những con số tử sinh, những ca dương tính vì Covid, từ vài trăm, vài ngàn, vài chục ngàn, trăm ngàn… cứ chất chồng như không dừng lại. Một nhà báo lúc ấy, thầm lặng nhưng miệt mài với công việc làm báo online tại nhà, đứng trên tầng cao nhìn xuống phố phường vắng lặng bóng dáng người đi trong bao ngày đại dịch. Và những câu thơ cũng ra đời từ những ngày như vậy.


Nhà thơ, nhà báo Bùi Phan Thảo. Anh là Hội viên hội Nhà văn Việt Nam, hội viên Hội Nhà báo Việt Nam, với bút lực dồi dào, ăm ắp suy tư trước đời sống... được thể hiện qua từng trang viết.

Trường ca Những ngọn khói về trời, được anh viết từ khi dịch mới chớm ở Sài Gòn cho tới khi dịch lên đỉnh điểm và khi dịch giãn dần, qua đi. Những bài thơ như sự nối tiếp qua nhiều giai đoạn của một thành phố lớn. Từ ngấp nghé âu lo, tới hồi hộp, nặng nề và sự trở về trong hồi sinh. Những cung bậc cảm xúc, yêu thương ấy được nhà thơ Bùi Phan Thảo khắc họa sâu sắc trong từng câu thơ:

Bán giấc mơ giàu sang cho người đời

tôi mơ gì cho mình ngoài giấc ngủ vùi

đôi chân rã rời đôi tay trơ ngón khô cong

ôm tôi vào nỗi nhớ quê đồng khô cỏ cháy

lũ ngập nhà trổ nóc mà kêu

hay như:

Tôi là một người bán vé số

Chắp tay cầu đại dịch qua đi

(Đêm trước ngày phong tỏa)

Rồi tới bài Nhân loại bàng hoàng, Bùi Phan Thảo như mở rộng trái tim mình hơn, sự thấu cảm như bay xa ra cả những vùng trời đâu chỉ trong đất nước mình:

Đến tháng 3-2020, SARS-CAOv-2 thành đại dịch toàn cầu

cả những đảo ngoài khơi xa trên Thái Bình Dương, Đại Tây Dương cũng không thoát khỏi bầy virus corona

những bệnh viện khắp nơi quá tải

những con số tử vong đầy lên mỗi ngày

(Nhân loại bàng hoàng)

Và rồi lại trở về với Sài Gòn, như muốn dang rộng vòng tay nhỏ bé của mình mà ôm lấy cả một thành phố phồn hoa đang cơn đau bệnh:

Sài Gòn đau trời đất cũng đau

những chùm ca bệnh dồn vào hẻm nhỏ

khăn tang trắng từ đầu con phố

nước mắt vòng quanh ra đến bờ kinh

(Sài Gòn một phần thân thể)

Giờ ngồi đọc lại thơ Bùi Phan Thảo, như một máy chiếu sắc nét từng ngõ phố, từng phận người chưa thể nguôi ngoai về một thành phố từng gánh thương đau vì dịch bệnh. Chúng ta, hẳn vẫn còn thảng thốt. Hai năm hoành hành của Covid-19 với những khốc liệt đến bàng hoàng.

Nhưng dù thế sự sống vẫn tiếp diễn, trong lụi tàn luôn có hồi sinh như một sự luân chuyển tất yếu của vạn vật, nhân sinh. Khổ đau hay mất mát, chỉ để ta trân trọng hơn từng phút giây được sống, để biết mình vẫn còn có một gia đình hay một công việc để đi về, dẫu có mất mát trước đó, thì hồi sinh vẫn luôn ở đây, đón chờ bạn.

Hoa đã nở vàng trên phố

trong gió tin vui đưa về

lá vẫn xanh

đời lại điểm danh

điểm mặt

không ai không điều gì có thể lãng quên

(Hồi sinh)

Bạn gọi Những ngọn khói về trời là gì? Là một tập thơ? Hay trường ca dằng dặc tâm tư? Với tôi, đó không chỉ là thơ, mà còn là một bộ phim quay chậm, mà ở đó, tác giả không phải là diễn viên, cũng không phải là đạo diễn, anh chính là một camera chân thật nhất, âm thầm nhưng không vắng bóng trên bất kể một biến chuyển, đổi thay nào trong suốt hai năm đại dịch ở Sài Gòn.

Nguồn: https://duyendangvietnam.net.vn/

Bài viết liên quan

Xem thêm
Nguyễn Thành Phong – Nhà thơ tài hoa trữ tình, quan chiêm ngoại vi và nội hàm tự sự luận cảm của thơ Việt Nam thời kỳ đổi mới
Trữ tình và tự sự là những khái niệm của thơ, ngoại diên và nội hàm là những khái niệm của logic học. Ngoại vi là một phần của ngoại diên chỉ các đối tượng có phạm vi nhất định và chỉ định. Trong thơ, nó là các địa danh, hoặc các nhân vật trữ tình, các không thời gian xác định, tạo nguồn cảm hứng. Ngoại vi nhỏ hơn ngoại diên. Nội hàm là nội dung thuộc tính bên trong cả chủ quan và khách quan của sự vật, hiện tượng. Trữ tình nói bằng cảm xúc, gắn với bộc lộ chủ thể. Tự sự kể lại, tả lại khách thể. Phàm lệ mấy câu để bài viết này đỡ cảm thấy gượng ép, mong được đồng cảm.
Xem thêm
Hãy sống như những người đã chết - Một nhan đề độc đáo
Lúc đi học, thầy cô từng bảo nhan đề là tên của tác phẩm, còn có cách gọi khác là đầu đề, là cái tít chung của một văn bản. Nhan đề (đầu đề) thường do người viết đặt ra - như người bố, người mẹ đặt tên cho đứa con của mình; nhưng cũng có khi do người khác (cán bộ biên tập) đặt hộ, hoặc đổi tên đi cho hay, cho phù hợp với chủ đề của tác phẩm.
Xem thêm
Inrasara: Tác phẩm văn chương, từ tốt & hay đến lớn
Tại tọa đàm cùng tên do Hội Nhà văn TPHCM tổ chức, nhà thơ – nhà phê bình Inrasara đã mang đến những luận điểm sắc sảo, giàu trải nghiệm, mở ra cách nhìn mới về sự cộng hưởng giữa sáng tác và tiếp nhận, để văn chương thực sự chạm tới và ở lại lâu dài trong lòng người đọc.
Xem thêm
Văn học Đổi mới, một cách nhận diện
Cho đến nay, cụm từ “Văn học Đổi mới đã được sử dụng khá rộng rãi. Từ trong nhà trường đến ngoài xã hội, từ báo chí đến các các cơ quan truyền hình, đài phát thanh, trong các bài nói chuyện hay phát biểu của các nhà sáng tác, phê bình văn học, nó được xuất hiện một cách tự nhiên giống như một thuật ngữ đã được định hình.
Xem thêm
Phù sa tâm hồn qua “Ký ức bão!” của Lương Duy Cường
Những ngày đầu tháng Tám, tôi có chuyến đi miền Trung vào đúng dịp trời như rút ruột để nắng, đến nỗi chỉ cần thêm một giọt bỏng sẽ vỡ cả thinh không. Để mấy ngày sau trở về nhà, trong giấc mơ, quờ tay, tôi vẫn chạm vào bỏng rát. Người ta nói, trước những cơn thiên tai, nắng thường đi trước để dọn đường.
Xem thêm
Đói và sự thức tỉnh mình
Đọc ĐÓI của Đỗ Thành Đồng ngay trong phút thứ 59 và chuẩn bị bước qua con số 0. Nhìn lên góc giấy, hóa ra đây là trang thứ 59 LỤC BÁT ĐỜI. Có những sự tự nhiên, ngẫm cũng hay.
Xem thêm
Tác phẩm hay –Từ tiếp nhận và sáng tác
Có những câu hỏi tưởng chừng giản dị nhưng khiến người cầm bút trăn trở cả đời: Thế nào là một tác phẩm hay?
Xem thêm
Cảm thức quê hương, từ những tản văn đậm hồn quê
Ai đó từng nói: “Trong vũ trụ có nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt phẩm nhất đó là trái tim người mẹ”. Tình yêu của mẹ đẹp đẽ, thiêng liêng và bao la chẳng có bến bờ. Có mẹ, ta như có tất cả. Khi mẹ vắng xa cuộc sống sẽ đầy nỗi buồn thương, chán chường, tiếc nuối… Thời gian có chờ đợi ai bao giờ…
Xem thêm
Ký ức bóng mùa qua hay là cảm thức thời gian trong thơ Cao Ngọc Thắng
Cao Ngọc Thắng đã thực sự ám ảnh và thao thức về thời gian, không ngừng đi tìm thời gian đã mất để phục sinh những ký ức gần và ký ức xa trên hành trình tâm linh sự sống.
Xem thêm
Văn học các dân tộc thiểu số sau ngày đất nước thống nhất và hướng đi mới trong kỉ nguyên số
Văn học hiện đại các dân tộc thiểu số sau gần một thế kỉ hình thành và phát triển, đến nay đã có gần 1500 hội viên ở các loại hình nghệ thuật. Các thế hệ nhà văn dân tộc thiểu số đã đạt được những thành tựu và ghi dấu ấn độc đáo trong nền văn học nước nhà.
Xem thêm
Những câu chuyện hấp dẫn và cảm động
Giữa tháng 6 năm 2025 nghệ sĩ Hồ Thanh Thoan cho ra mắt tập Bút ký mang tựa đề:“Một thời đã qua” do NXB Thuận Hóa ấn hành, dày 224 trang, khổ 14,5 x 20cm. Với vốn sống từng trải, đảm nhiệm nhiều trọng trách chuyên môn khác nhau, có dịp đến nhiều vùng miền, bắt gặp những câu chuyện thú vị, người nghệ sỹ đa tài ấy lặng lẽ chép vào sổ tay, nay mới có dịp viết xong 20 câu chuyện về “người thật, việc thật” đầy hấp dẫn và cảm động. Đó là nghệ sĩ Hồ Thanh Thoan, Phó Chủ tịch chuyên trách Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị.
Xem thêm
GS.TS Trần Văn Khê tự truyện về cách học
GS.TS Trần Văn Khê, cây đại thụ của nền âm nhạc dân tộc Việt Nam, không chỉ được biết đến là người có công rất lớn trong việc đưa âm nhạc dân tộc Việt Nam ra thế giới, như nhà thơ Huy Cận đã từng nói về ông: “Chân đi tám hướng, mười phương/Tinh thần dân tộc một đường trước sau”. Là người Việt Nam vinh dự nhận hơn 14 giải thưởng, huy chương, bằng danh dự giá trị trong nước và thế giới. Mà GS.TS Trần Văn Khê còn là người có tấm gương sáng về tinh thần tự học, phương pháp học... đáng để chúng ta học hỏi.
Xem thêm
Thăm nơi neo đậu quê mình với thơ
Con người ta khi tuổi càng cao thì nỗi niềm về quê hương bản quán càng dâng đầy trong tiềm thức, nhất là người đó lại là người tha phương, sống nơi đất khách.
Xem thêm
Nhà thơ Hữu Thỉnh - Cây bút phê bình cự phách
Bài của PGSTS Vũ Nho đăng Văn nghệ Công An
Xem thêm
“Ngày Xanh” trong thơ Hồ Thế Hà hay là thơ của một thời hoa mộng
Bài của TS Hoang Thu Thủy về thơ PGS.TS Hồ Thế Hà
Xem thêm
“Trăm ngàn” – Hành trình truy nguyên bản thể giữa phế tích ký ức và nỗi cô đơn hiện sinh
Bài phản biện của nhà thơ Hương Thu xung quanh việc khen chê truyện ngắn Trăm Ngàn
Xem thêm
Bi kịch tiếp nối bi kịch
Bài viết về truyện KHÚC BIỆT LY MẦU TÍM – truyện ngắn của Trầm Hương
Xem thêm
Thơ Bùi Minh Vũ từ góc nhìn địa - văn hóa
Từ góc nhìn địa – văn hóa và mỹ học sinh thái, nhà phê bình văn học Hồ Thế Hà đã có bài viết công phu, thấm đẫm cảm xúc và tư duy học thuật về thơ Bùi Minh Vũ – đặc biệt là tập Những tiếng đàn hồng (NXB Hội Nhà văn, 2023).
Xem thêm
Nhà thơ Xuân Trường – mẫn cán và lãng tử
Nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm viết về “Hai vệt nắng chiều”, thơ Xuân Trường, NXB Hội Nhà Văn 2018
Xem thêm
Ánh sáng cuối chiều và ký ức người lính thi sĩ
Tập thơ Giọt nắng cuối chiều của Trần Ngọc Phượng là một tuyển lựa tâm huyết, ghi lại hành trình sống và cảm từ một đời người từng trải: từ trận mạc đến hậu chiến, từ ký ức cá nhân đến thế sự chung.
Xem thêm