TIN TỨC

Thư viết cho người cõi âm

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2023-11-19 22:03:07
mail facebook google pos stwis
1558 lượt xem

 

                                      Việt Thắng

 

Tôi tính không kể chuyện này vì sợ rằng kể ra bạn đọc sẽ không tin; còn cho tôi là con người đầu óc “Liêu trai chí dị”. Suy đi nghĩ lại hôm nay tôi quyết định kể câu chuyện có thật mà như đùa. Chuyện như thế này:

Nghe tiếng chuông điện thọai reo, tôi bấm máy:

- A lô tôi nghe! Xin lỗi ai đầu dây đó ạ?

Nghe giọng nữ mềm mại õng ẹo:

- Em xin chào nhà văn, em có thể gặp anh nhờ chút việc được không?

Tôi phân vân:

- Xin lỗi gặp tôi có chuyện gì, mà gặp ở đâu?

Vẫn giọng nữ cười õng ẹo:

- Nhà em cách nhà anh có mấy cây số thôi mà, anh không biết em chứ em rành anh lắm. Ngưng lại giây lát cô ta tiếp - Bốn giờ chiều nay hẹn gặp anh ở quán cà phê...nha. Em chỉ nhờ anh một việc nhỏ so với khả năng của anh thôi mà.

Nhà Văn Việt Thắng

Đúng hẹn lững thững đi bộ ra quán cà phê mà cô ta hẹn rất gần nhà tôi đang ở. Chưa ngồi ấm chỗ, thấy một chiếc xe du lịch loại đắt tiền đỗ trước cửa quán. Một phụ nữ ăn mặc lòe loẹt õng ẹo đi vào, nhìn thấy tôi cô ta lại ngồi xuống ghế đối diện. Lúc này tôi mới nhìn kỹ: Trên lớp da mặt cô ta trét đầy kem, điểm đôi môi mỏng đỏ chót, đôi lông mày xăm cong dài như mảnh trăng lưỡi liềm, hai hàng lông mi giả dài cong vút không che nổi cặp mắt mờ mờ nửa trắng nửa đen. Ngắm nhìn hình dáng cô ta, tôi lại liên tưởng tới mấy cô đồng bóng. Khi đã ngồi yên vị, cô ta vào đề:

- Anh là nhà văn Việt Thắng như em thấy trong mạng chả khác với ngoài là mấy. Anh uống gì cứ kêu, ta vào đề luôn nha anh...

Tay đưa muỗng khuấy ly cà phê sữa đá, mắt cô ta nhìn tôi:

- Thế này anh ạ...Thằng chồng em làm giám đốc ăn nhậu vô độ, gái gú lung tung, bị sơ gan cổ chướng chết cách nay hơn hai năm; trong khi em mới ngấp nghé tuổi bốn mươi.

Ngưng lại uống một hơi hết nửa cốc cà phê sữa, ngước mắt lên nhìn tôi nét mặt cô ta sa sầm:

- Mà nó khốn nạn lắm anh ạ, chết đã rữa xác rồi mà hồn cứ theo phá em hoài. Hễ ban ngày có anh nào tán tỉnh em là y rằng đêm đến trong giấc mơ lão lại về hành hạ chửi bới em. Đã bao lần em đi thầy gọi hồn trục vong lão ra, mà chả thấy tác dụng gì; vẫn y nguyên bổn cũ soạn lại.

Ngưng lại lấy hơi, hớp thêm hớp cà phê nữa, mặt cô ta hầm hầm vì tức giận:

- Nghe người ta mách, em lần tới nhà một ông thầy tít trên núi nghe nói cao tay ấn lắm. Sau khi nghe em kể quá trình hồn ma theo phá em, ông thầy bắt quyết rồi phán:

- Hồn ma này còn nặng duyên nợ với cô lắm, chỉ còn cách cô về viết lá thư kể lể lòng thương nhớ của cô với chồng cũ và xin phép chồng hãy thương xót cô và cho cô được lấy chồng. Ông thầy còn dặn kỹ phải viết sao cho bi lụy để hồn ma cảm động thương xót mà không về phá cô nữa. Em có hỏi sao thầy không khấn vái nói giùm em luôn. Thầy bảo cái hồn ma này khó lắm phải chính tay cô viết; xong rồi hẹn ngày, tôi sẽ tới nhà cô cúng kiếng gọi hồn chồng cô về và đốt lá thư gửi xuống âm phủ thì họa may...

  Nghe tới đây tôi phì cười văng cả nước cà phê trong miệng, may mà tôi kịp ngoảnh qua chỗ khác chứ không thì mặt cô ta sẽ lãnh đủ.

Nhìn tôi cô ta trợn mắt lên:

- Em nói vậy nhà văn không tin hả?

Tôi cười ruồi:

- Tôi tin là cô có nằm mơ và đi thầy bà; nhưng cái này là cô quá duy tâm chứ làm gì có hồn ma nào mà ám cô ghê gớm vậy.

Cô ta nhướng mắt lên nhìn tôi:

- Khổ quá, anh có rơi vào hoàn cảnh của em đâu; mà anh thấu hiểu nỗi sợ hãi và khổ tâm của em. Thì anh cứ viết lá thư giúp em như lời ông thầy pháp phán, tiền công bao nhiêu thì em trả anh sòng phẳng mà.

Ngưng lại uống thêm hớp cà phê cô ta mở bóp (ví) đựng tiền, rút ra tờ bạc màu xanh 500 ngàn dúi vào tay tôi giọng dứt khoát:

- Để làm tin em xin đặt cọc trước 500 ngàn, miễn sao nhà văn cứ viết theo ý thầy pháp là được.

Tôi nói vì còn nhiều việc phải làm nên hẹn đúng ba ngày sẽ viết xong lá thư. Tiền công viết cô trả bao nhiêu là tùy tâm. Thấy chuyện lạ đời phần vì tính tò mò, tôi ra điều kiện cô cứ hẹn thầy pháp ba ngày xuống nhà; tôi sẽ đem lá thư qua cho cô tiện thể coi thầy pháp trục hồn ma.

Cô cười giả lả:

- Nếu được nhà văn qua nhà em thì vinh hạnh biết mấy.

 Đúng ngày hẹn, sáng tôi dậy sớm khăn gói chỉnh tề, cầm lá thư tới nhà cô ta. Ngôi nhà cô đang ở là căn biệt thự xây theo kiểu Thái; vườn rộng ước chừng ngàn mét vuông. Khu vườn có cả hồ bơi mi ni, tiểu cảnh hòn non bộ thác nước cùng nhiều loại cây cảnh và cây ăn trái. Tôi thầm nghĩ: “Giàu có thế này thảo nào lắm anh tán tỉnh là phải; chả biết họ yêu người hay yêu của”? Trong thời gian đợi ông thầy tới, tôi đưa lá thư cho cô ta đọc trước. Tôi được mời ngồi trên tràng kỷ bằng gỗ cẩm lai chạm khắc theo kiểu xưa tại phòng khách, được kê xích qua một bên bàn thờ. Ngồi nhâm nhi ly cà phê sữa đá mà cô ta đã pha sẵn. Lá thư tôi viết cỡ ba trang A 4, dĩ nhiên là tôi phải tưởng tượng ra nhiều thứ nhớ thương mây gió trong tình yêu, thực tế tôi cũng chả biết cô ta có thương nhớ chồng thật như những lời trong thư tôi viết hay không. Vừa nhâm nhi cà phê tôi đảo mắt ngắm trên bàn thờ kê ngay giữa phòng khách; đã được bày biện: Bức ảnh chân dung người chồng, bát hương, gà luộc, xôi oản, hoa quả...

     Đúng 9 giờ, ông thầy và một đệ tử là cậu con trai khoảng mười mấy tuổi, xách mấy túi đồ nghề bước ra khỏi xe hơi. Vào đến nhà thằng đệ tử nhanh nhảu lôi từ trong các túi đồ nghề ra: Hình nhân Tề Thiên Đại Thánh, cờ phướn, trống cái, trống con, chuông, mõ, thanh la, não bạt... chất lên chiếc chiếu hoa đã được trải sẵn trước bàn thờ để thầy hành sự. Sau vài lời thăm hỏi và uống vài ly trà, thầy mặc bộ đồ pháp sư màu vàng cùng đội lên chiếc mũ cũng màu vàng có in hình bát quái. Tay bắt ấn một tay thầy cầm cái chuông lắc keng keng, lời khấn vái cầu hồn vang lên: Úm ba la, úm ba la...và tiếp theo là hàng tràng tiếng Miên chả ra Miên, Tàu chả ra Tàu; có lẽ chỉ lão thầy pháp hiểu? Miệng đọc tay thầy múa may trên đầu và xung quanh người thằng nhỏ đang ngồi giữa chiếu; được trùm trên đầu vuông vải đỏ có thêu hình rồng phượng. Lúc thì thầy đánh phèn la, cầm phướng múa may, lúc thì cầm hình Tề Thiên... Trong tiếng trống, phèn la...tiếng la hét của ông thầy, bỗng thằng nhỏ ngồi đồng rùng mình ngáp dài...Thầy càng nhảy múa nhanh hơn, tay vơ vội chiếc khăn phất qua đầu đứa nhỏ như chụp hồn. Đứa nhỏ bỗng khóc hu hu xưng tên kể lể đã sống khổ sở thiếu thốn tiền bạc dưới âm phủ, ngày đêm thương nhớ người vợ trẻ. Cô vợ đang ngồi xếp bằng bên cạnh thằng nhỏ, giật mình ôm lấy thằng nhỏ khóc lóc kể lể nỗi nhớ thương hồn ma.

   Nhìn khuôn mặt và nghe giọng nói của thầy pháp, tôi chợt nhíu mày nhơ nhớ cái khuôn mặt này đã từng gặp ở đâu đó. Nhất là giọng nói...cố moi trí nhớ tôi, vui mừng vỗ vào trán...À...à... Thằng Hộ người cùng làng. Hồi tôi học cấp hai cậu ta đang học cấp một. Lúc tôi đi bộ đội Hộ còn đang học. Hòa bình trở về quê, nghe nói Hộ cũng bị đi lính và còn sống trở về. Không chịu nổi cảnh cực khổ và đói khát nơi quê nhà, tôi quay trở lại miền Nam lập nghiệp. Gần chục năm sau về quê nghe nói Hộ cũng dẫn cả gia đình vào một tỉnh phía nam giáp biên giới Căm Pu Chia sinh sống. Sau này nghe nói cậu ta đã có cơ ngơi và cuộc sống đàng hoàng lắm.

 Thầy pháp nhảy múa, đọc thần chú, tra khảo hồn ma...gần cả tiếng đồng hồ. Khi hồn ma đã bay ra khỏi xác thằng nhỏ ngồi đồng, cô vợ đầu tóc bù xù, nước mắt còn để lại những vết loang nổ trên khuôn mặt son phấn. Cô chủ và người nhà tất tả gom vàng bạc, nhà lầu, xe hơi… hàng mã cùng lá thư đưa cho thầy pháp. Thầy lại nổi phèn la: Úm ba la, úm ba la… ba hồn bảy vía… hãy về đây nhận phần quà và tấm lòng thương nhớ chồng của vợ đã thể hiện qua lá thư… Thầy ngồi đốt những thứ đó trong một cái thau lớn mà chủ nhà đã cho người để sẵn. Những lá bùa thầy đưa cho chủ nhà căn dặn kỹ càng phải dán những chỗ nào. Khi những đồ hàng mã cùng lá thư đã đốt xong, thày cởi áo ngoài, mồ hôi cứ chảy ròng ròng trên khuôn mặt, cả cái áo mặc trong cũng ướt đẫm. Người nhà dẫn thầy lại bàn nước chỗ tôi đang ngồi, kính cẩn dâng cho thầy một ly nước sâm đã pha sẵn. Thầy cầm cốc đưa lên miệng uống một hơi hết nửa cốc nước, thầy nhìn tôi như soi mói. Tôi nhìn thẳng vào mắt thầy hỏi nhỏ:

- Phải thầy là Hộ ở xóm...Hưng Yên không? Tôi là Thắng nè!

Thầy trố mắt nhìn tôi một hồi rồi thốt lên:

- Ôi! Hữu duyên, hữu duyên thật!

Thầy đứng dậy bắt tay tôi:

- Mấy chục năm rồi anh nhỉ, chiến tranh anh đi biền biền rồi ở trong này; em về quê sống không nổi cũng dạt vào vùng quê miền Đông Nam Bộ giáp biên giới Căm Pu Chia.

Tôi nhìn Hộ cười cười khen:

- Chú mày giỏi thế, biết cả nghề cúng kiếng trục ma nữa!?

Hộ mỉm cười, liếc mắt nhìn chủ nhà đang còn ngồi than vãn trước bàn thờ chồng, nói nhỏ:

- Hôm nay em cúng xong đám này còn phải đi đám khác vì có hẹn rồi. Khi nào rảnh rỗi em ghé nhà anh chơi; sẽ kể ngọn ngành những năm tháng phiêu bạt vào Nam. Vì cuộc sống em phải học làm nghề này, chứ thầy bà gì hả anh.

 

( Hình ảnh minh họa lấy trên mạng internet).

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Ký ức về bố – Bút ký Vũ Mạnh Định
Pleiku những ngày này mưa dầm dề do ảnh hưởng bão. Mưa trắng xóa cả bầu trời, gió hun hút qua hàng cây phủ kín cả phố núi. Tiếng mưa khiến lòng tôi chùng xuống, ký ức bất chợt ùa về. Mưa như tấm màn xám phủ trùm đất trời, có khi kéo dài cả tháng không dứt. Ngày ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu nỗi buồn của những cơn mưa, chỉ nhớ nó dai dẳng đến mức sáng hay chiều cũng nhập nhòe một màu xám đục. Nhưng chính sự dầm dề ấy lại trở thành lát cắt đặc biệt của tuổi thơ, để sau này, mỗi lần nghe mưa nơi khác, tôi ngỡ như vừa chạm vào những ngày Pleiku xưa cũ, ngày mưa dài đến mức thời gian như ngưng đọng.
Xem thêm
Một Việt Nam nhân hậu giữa bão lũ và nước mắt
Giữa màn đêm bị xé toang bởi gió, nước và tiếng kêu cứu, người ta lại nhìn thấy những điều kỳ diệu khác: tình người, sự hy sinh, lòng nhân hậu – những phẩm chất làm nên cốt cách vĩ đại của dân Việt.
Xem thêm
Hai vị đại tướng Nam Bộ qua bút ký của nhà văn Trần Thế Tuyển
Lịch sử QĐND VN có nhiều vị tướng huyền thoại. Trên mảnh đất Phương Nam - Nam Bộ cũng có những vị tướng như thế. Đặc điểm chung của các vị tướng Nam Bộ là sống hết mình: Hết mình vì đất nước, nhân dân; hết mình về đồng đội, bạn bè; sống chân thật, thuỷ chung …mà người đời thường gọi là “Ông Già Nam Bộ”.
Xem thêm
Sương rơi trên lá non - Tản văn Hồng Loan
Có những đoạn đời, ta đi qua như kẻ mộng du giữa những vết xước của chính mình. Mỗi ngày trôi, ta tưởng mình vẫn sống, nhưng kỳ thực chỉ là đang lặp lại những hơi thở cũ, nhạt nhòa và vô nghĩa. Tổn thương không chỉ làm ta đau, nó khiến ta lãng quên, quên mất rằng mình từng có một tâm hồn trong trẻo, từng biết rung động trước điều nhỏ bé nhất trong đời.
Xem thêm
Người gieo hạt yêu thương – Tản văn Chu Thị Phương Thảo
Nhắc đến quãng đời học trò, tôi không thể quên hình ảnh cô giáo Trương Hoàng Oanh – người đã dìu dắt tôi suốt những năm cấp hai. Với tôi, cô không chỉ là một người thầy, mà còn là người mẹ thứ hai, người để lại trong lòng tôi những ký ức không thể phai mờ. Cho đến hôm nay, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy rõ ánh mắt hiền từ của cô, vẫn nghe giọng nói trầm ấm khi cô gọi tôi bằng cái tên thân thương: “Nhím” – cái tên gắn bó với tôi như một phần ký ức ngọt ngào của tuổi học trò.
Xem thêm
Những người con đất Quảng - Bút ký Phùng Chí Cường
Ngày 20 tháng 7 năm 1954 hiệp định Giơnevơ được ký kết, chấm dứt gần 100 năm người Pháp đặt ách đô hộ lên đất nước ta. Nhưng ngay sau khi chữ ký chưa ráo mực, thì đế quốc Mỹ đã nhảy vào miền Nam hất cẳng Pháp, đưa con bài Ngô Đình Diệm về Sài Gòn để lập ra chính quyền bù nhìn thân Mỹ, chúng rắp tâm chia cắt lâu dài đất nước ta. Năm đó, nhiều cán bộ miền Nam đã ra Bắc tập kết, để lại quê nhà, gia đình vợ con và những người thân, rồi họ cùng nhau mòn mỏi trông chờ ngày đoàn tụ. Tới ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam được hoàn toàn giải phóng, hai miền Nam - Bắc mới được sum họp một nhà. Vậy trong hơn 20 năm xa cách ấy những người ở lại miền Nam, dưới sự đàn áp điên cuồng của đế quốc Mỹ cùng bè lũ tay sai, họ đã phải sống ra sao? Chúng ta hãy đi tìm câu trả lời:
Xem thêm
Từ dòng Lam đến Vàm Cỏ Đông
Một đêm diễn đặc biệt tại Nhà Văn hóa Thanh niên, với tên gọi “Giai điệu từ những vần thơ”, trong chuỗi chương trình “Những ngày Văn học Nghệ thuật TP.HCM”...
Xem thêm
Nha Trang – Viên ngọc xanh, từ hoài niệm đến khát vọng – Bút ký Nguyễn Phú Thành
Thành phố Nha Trang, thuộc tỉnh Khánh Hoà được mệnh danh là “Viên Ngọc Xanh” của bờ biển Đông, không chỉ là điểm đến lý tưởng cho những ai yêu thích biển đảo mà còn là nơi lưu giữ những hoài niệm và khát vọng của xứ sở. Đồng thời, Nha Trang cũng hội tụ vẻ đẹp của lịch sử văn hóa và, du lịch biển làm nên vẻ đẹp hiếm có làm say đắm lòng người.
Xem thêm
Ở nơi tận cùng con nước – Bút ký Hồng Sương
Nắng tắt bên sông Long Xuyên, vỡ thành từng mảnh nhỏ trong làn hơi nước mỏng tang. Thành phố vào giờ tan tầm, người xe chen nhau, nhưng trong nhịp hối hả ấy, có điều gì thật đỗi dịu dàng, thân quen. Tôi ngồi bên bờ hồ, tay cầm ly nước, ngắm nhìn đám lục bình trôi trên mặt nước xiết. Xa xa, những chiếc ghe đánh cá lặng lẽ như những kiếp người trôi giữa dòng đời, bền bỉ đi tìm cái sống trong mênh mang nước bạc.
Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Không còn bao lâu nữa!
Tùy bút của Trần Đôn
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
Trời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm