TIN TỨC

Thương phố ngày đau… – Tản văn của Thanh Tuân

Người đăng : staff
Ngày đăng: 2021-08-07 09:45:34
mail facebook google pos stwis
2270 lượt xem

Những ngày dịch bệnh lan tràn là những ngày Phố đau. Ngày đầu ủ bệnh, ngày vài chục tới vài chục ca dương tính, phố bắt đầu thấy mình mẩy đau nhức. Xe cộ đi lại thưa hơn, người cũng bớt ra đường hơn, đèn điện vẫn còn sáng nhưng tiếng nhạc dường như vắng. Đó là những ngày phố đau âm ỉ. Những nỗi đau không hiện hình thường là những nỗi đau dai dẳng. Để rồi một ngày kia nỗi đau ấy không còn là âm ỉ nữa mà là sự bùng phát dữ dội, ngày ấy phố oằn mình trong nỗi thương mang. Khắp cả cơ thể Phố, chỗ nào cũng trở thành tâm điểm của dịch. Phố bệnh thật rồi…

Xe cộ không còn ra đường như mọi khi. Tiếng nhạc và ánh đèn không còn đủ sức gợi cảm để mời mọc con người tụ tập. Và, con người ta có thương nhau, nhớ nhau cũng đứng xa mà nhìn. Ánh mắt khắc khoải và nụ cười như có nước đằng sau lớp khẩu trang dày và bí hiểm. Con người ta buộc phải ngờ vực nhau trong cơn hoang mang tột độ. Buộc phải né tránh nhau trong cơn thèm khát yêu thương. Và, buộc phải tàn nhẫn với chính mình và người thân kể cả một khi con người ta lìa trần vẫn không một ai đưa tiễn.

Phố khóc. Nỗi đau đến tận cùng rồi con người ta sẽ rơi vào câm lặng. Phố lặng thinh. Đó là những ngày phong thành. Ngày Phố giãn cách, có lẽ là những ngày đớn đau nhất. Con đường không người thấy xa vời vợi. Những đại lộ không còn ních chật những xe và người ngay cả giờ tan tầm. Đại lộ trở nên thênh thang trong nỗi cô độc. Những con hẻm trở nên sâu hun hút về đêm. Cây cột đèn ngày nào có đôi trai gái hẹn thề bây giờ cũng trơ trọi phả ánh nhờ nhợ vàng.

Ngày Phố giãn cách, những hàng quán muôn màu sắc ngày nào giờ chỉ còn màu tiếc nuối đằng sau cánh cửa khép hờ. Ghế đá công viên không còn tiếng cười của lũ trẻ, không còn ánh mắt những cụ già tập dưỡng sinh liếc nhau tình tứ và cả không còn những chiếc xe kem kèm theo vài chùm bóng bay. Vài chiếc lá vàng đậu buồn thiu một nỗi buồn cách li vô tận.

Ngày Phố giãn cách, vỉa hè như rộng thêm ra. Hương cà phê mỗi sớm mai không còn thoang thoảng, khói thuốc cũng chẳng còn bâng khuâng xoáy thành vòng tròn hư ảo trước khi tan vào không trung. Và, cũng chẳng còn tiếng bấm máy lách tách của một nhiếp ảnh gia nào đó đang len lén chụp vội gương mặt của cụ già bán vé số ven đường.

Phố giãn cách, đêm trở về đêm đúng nghĩa. Phố thinh lặng trong màu u tối. Phố thèm lắm tiếng rao hàng đêm khuya khoắt: Ai… tàu hủ… bánh đậu xanh…, Ai… hủ tiếu hông… Ôi… cái âm điệu ru hời bất tận đã ru phố qua mấy trăm năm từ khi phố có tuổi giờ rơi đâu mất. Phố chìm trong quay quắt nhớ nhung. Phố thèm lắm những lời rao âu yếm ấy. Thèm như thèm một ánh mắt người tình sau bao ngày ngóng đợi. Phố rầu rĩ úa nhàu trong nỗi quặn thắt từng cơn. Những hàng me, hàng phượng vĩ và xà cừ mới ngày nào còn lơi lả trong niềm hân hoan đón hè với tiếng ve ca thán mùa li biệt, giờ cũng ca vẫn bài ca mùa cũ ấy nhưng nghe sao bồn chồn quá. Phượng thèm một cành tay nào đó vin hái. Me thèm một cái tựa lưng nào đó của một bóng yêu kiều nghiêng vành nón lá. Giờ tất cả đều nghe xa lắc trong niềm nhớ nhung vô định.

Phố đau. Những cánh chim sẻ, bồ câu lang thang sẽ không còn giật mình bay thoảng thốt. Không khí chẳng còn bàng hoàng trong ô nhiễm. Những cơn mưa bất chợt không còn trêu đùa cho đôi tình nhân chạy vội. Và, con người cũng chẳng còn xô lấn trong cuộc mưu sinh. Nhưng như thế thì phố còn gì là phố. Nếu con người ta chỉ đóng cửa an phận trong những con biệt thự, biệt phủ để tìm niềm an yên cho chính họ và gia đình thì những ánh mắt nơi vỉa hè sẽ thêm bần thần, hoang dại biết bao nhiêu. Nếu phố không còn xô lấn trong cuộc mưu sinh thì những mảnh đời bất hạnh lê la sẽ về đâu khi đèn đường vụt tắt. Phố buồn trong âm điệu buồn thương ca của mùa trời phẫn nộ. Biết làm sao khi còn đó những yêu thương nhưng phải xa cách nghìn trùng? Biết làm sao khi còn đó những khát khao và ước vọng nhưng phải dở dang mà không phải dở dang vì lòng người thôi không gắng sức? Thương phố…

Bảy ngày, chín ngày, mười bốn ngày, hai mốt ngày, hay còn lâu hơn nữa…  Bao giờ phố thôi đau? Bao giờ phố lại thay tiếng còi cứu thương bằng tiếng rao hàng ngọt lịm? Bao giờ phố thay những bóng áo trắng đi lại vội vàng bằng những bóng hồng lả lướt? Hay đến bao giờ những biển báo biển cấm sẽ nhường chỗ cho em bé đi lại lũn cũn bên cụ già móm mém cười? Đến bao giờ phố tìm lại mình nơi cửa mở toang với những hoa lệ, những sầm uất, những rộn ràng vui bất tận? Bao giờ?

Trong cơn đau phố vẫn mơ về một ngày bình thường mới. Ngày bình thường ấy phố sẽ chan thương nhớ lên tiếng cười trong veo của cậu bé đánh giày nơi hàng quá ven đường; phố sẽ sớt yêu thương vào để tiếng rao đêm dài hơn, ngọt hơn, và sâu bất tận; Phố sẽ sớt niềm hạnh phúc để em bé không còn co ro ngủ bên vỉa hè, trên xe ba gác hay trên ghế đá công viên trong đêm cô tịch… Rồi Phố sẽ dang những con đường ôm chặt lấy người và xe để phố thôi không còn đơn lạnh trong thinh vắng. Phố lại trỗi nhạc, Phố lại phơi màu trên những đèn đường biển hiệu… ngày đó phố sẽ thật lung linh, thật xênh xang trong khuôn mặt mới, bộ quần áo mới, sẽ hân hoan trong ngày khi thôi không còn giãn cách. Phố mơ trong niềm đau; phố hoài vọng; phố khắc khoải, niềm khắc khoải bình thường. Thương phố ngày phong thành…Thương phố những ngày đau…

T.T

Bài viết liên quan

Xem thêm
Có một người thương binh như thế
Về Trung tướng nhà văn Nguyễn Mạnh Đẩu
Xem thêm
Chữa lành và những ngôi sao thức – Bút ký Thanh Huyền
… Đêm đã về khuya, gió biển vẫn mải mê hợp xướng với dàn đồng ca đại dương. Tôi vẫn tản bộ trên dải cát cùng với những nghĩ suy, chất vấn. Tôi không biết mình đang chữa lành ở dạng thể nào nhưng mong rằng khoảng trống nơi tim được lấp đầy... và chắc chắn tôi cũng là một trong những ngôi sao thức!
Xem thêm
Hoàng hôn trên đảo vắng – Tạp bút của Thúy Dung
“Hoàng hôn” là lúc mặt trời lặn, kết thúc một ngày gieo ánh sáng. Ai từng nghe bài “Đà Lạt hoàng hôn” của Minh Kỳ – Dạ Cầm, hẳn còn nhớ câu “Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ, màu lam tím, Đà Lạt sương phủ mờ”.
Xem thêm
Hồn sông, hồn quê trong thơ trong nhạc
Nguồn: Hồn sông, hồn quê trong thơ trong nhạc (Tạp chí Sông Lam) và Văn nghệ Công an số 715, ngày 11/7/2024.
Xem thêm
Những cống hiến, hy sinh của người lính đánh đổi để có hoà bình, phát triển kinh tế đất nước
Nguyện xứng đáng với lòng tin yêu của Đảng, nhân dân. Nâng cao cảnh giác, chủ động sẵn sàng đập tan mọi âm mưu, thủ đoạn phá hoại của kẻ thù, bảo vệ vững chắc môi trường hoà bình; đóng góp sức mình cùng cả nước giữ vững ổn định chính trị, phát triển kinh tế - xã hội, quốc phòng, an ninh…
Xem thêm
Nợ sách đèn
Ngày ấy, chúng tôi từ khi đầu tiên mới tập tễnh cặp sách vào lớp 1 bậc tiểu học đến khi tốt nghiệp đại học hoặc sau đại học, thế hệ học trò chúng tôi trải qua khá nhiều kỳ thi qui định. Học trò có thi đỗ mới được lên lớp.
Xem thêm
Thương một nhà văn cao tuổi
Nghe tin một nhà văn cao tuổi (85 tuổi) là Hội viên Hội Nhà văn TPHCM, cũng là người tôi quý mến bị bệnh ung thư và khó qua khỏi trong thời gian tới. Tôi lật đật chạy đến thăm ông dưới cái nắng hè oi bức.
Xem thêm
Chất lính - Bút ký của Lê Thanh Huệ
Nguồn: Báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 3262 – 3263.
Xem thêm
Beijing lá phong vàng (8) – Tùy văn Nguyễn Linh Khiếu
Kẻ yếu thua từng trận nhưng thắng toàn cuộc. Kẻ mạnh thắng từng trận nhưng thua toàn cuộc. Chủ thuyết Tàu là Salami.
Xem thêm
Cha tôi: Một ngón đàn tài tử đậm hồn thơ – Tạp bút Tương Như
Trong suốt cuộc đời, đôi khi phải chịu đựng cảnh mưa gió chìm nổi, tôi vẫn thường tự nghĩ mình là có lẽ là nơi hội tụ cơ duyên giữa ba dòng sông nghệ thuật: mỹ thuật, thi ca và âm nhạc.
Xem thêm
Duyên đá - Bút ký của Minh Đan
Mỗi ngày, mặt trời phía xa xa chưa kịp lấp ló, đã thấy ba tôi cần mẫn xách những xô nước mát trong trĩu nặng đôi bờ vai xương xẩu tưới lên những tia sống khỏe, mớm yêu cho từng khóm cây, chậu cảnh vườn nhà.
Xem thêm
Sức quyến rũ của sự chân thành
16 giờ ngày 14.4.2024, Nhà xuất bản Hội Nhà văn tổ chức buổi gặp gỡ giao lưu giữa tác giả - Tiến sĩ Lê Kiên Thành (con trai cố Tổng bí thư Lê Duẩn)
Xem thêm
Sông chảy bên đời – Tuỳ bút của Nguyễn Thị Thu Thủy
Một đời người đã đi qua biết bao dòng sông, bao nhiêu ngã rẽ, khúc cua; mỗi dòng sông đều để lại bao luyến lưu, vương vấn, để lại những kí ức luôn tươi xanh mỗi khi nhớ về. Sông vẫn cứ chảy như thời gian trôi đi mải miết vì vậy “không ai tắm hai lần trên một dòng sông”.
Xem thêm
Rặng Diên Vĩ - Tản văn của Quốc Tuấn
Gió vẫn thổi, mái tóc thơm tuột khỏi giây buộc, quấn quanh đầu như vòng hoa nâu thẫm, vô tình quất bỏng môi người. Mùi hương đó, quen quá. Mùi tóc mẹ, hương quê vị quán. Tựa như làn nước lung linh, hơi thở chị uyển chuyển theo nhịp điệu không gian. Đôi mắt và đôi môi vẫn mỉm cười nhưng đã có chút tiếc nuối. Chính nỗi buồn ẩn chứa trên khuôn dung đã khiến chị trở nên hấp dẫn, pha lẫn sự hồn nhiên, ngây thơ tạo nên một tổng thể đẹp đến khó tin.
Xem thêm
Trần Bảo Định - Thú thưởng ngoạn văn chương qua tác phẩm “Đọc thơ bạn”
Có thể nói Trần Bảo Định là một hiện tượng văn học Việt Nam hiện đại: Chỉ trong vòng khoảng hơn 10 năm trở lại đây, từ khi về hưu anh đã cho ra đời 6 tập thơ, hơn 10 tập tản văn, truyện ngắn và 3 tập tiểu luận phê bình trong khi phải chống chọi với căn bệnh ung thư quái ác...
Xem thêm
Canh cá rô đồng – Tản văn của Châu Duyên
Tôi biết về món canh cá rô đồng đã lâu theo lời kể của cô bạn đang ở thành phố mang tên Bác, toàn những tin nhắn như là: Ê! Trưa nay tớ đang ăn canh cá rô đồng nè.
Xem thêm
Sài Gòn như nhà, như mẹ, như quê… – Tản văn của Triệu Vẽ
Ở Sài Gòn, không có ranh giới trọng khinh giữa dân “Sài Gòn” hay dân “tỉnh lẻ”, dân “phố” hay dân “phèn”. Trong huyết quản sâu xa của người Sài Gòn có ruộng đồng, bờ bãi, con trâu, con gà.
Xem thêm
Ơi mùa hoa ban! – Bút ký của Nguyễn Huy Bang
Chiếc máy bay VJ 299 từ Tân Sơn Nhất (sau 2 giờ 5 phút) bay qua không phận 3 nước.
Xem thêm
Tháng Ba hoa gạo – Tản văn của Bằng Lăng Tím
Đào phai, mai vàng là sự kì diệu của tháng giêng. Chúa của các loài hoa tháng ba chính là hoa gạo. Xuân sắp sửa đi qua, hạ lấp ló ở đầu ngõ. Hoa gạo đẹp theo nét riêng và tùy vào thời tiết. Hôm nào trời quang hoa đỏ thắm, ngời sắc trong khoảng không. Ríu rít đàn chim, lao xao ong bướm. Hoa như đốm lửa thắp sáng cả bình minh. Hôm nào sương dày đặc, nhìn hoa như ánh lửa đêm đông, lập lòe mang đến sự ấm áp lạ thường.
Xem thêm