TIN TỨC

Thương phố ngày đau… – Tản văn của Thanh Tuân

Người đăng : staff
Ngày đăng: 2021-08-07 09:45:34
mail facebook google pos stwis
1568 lượt xem

Những ngày dịch bệnh lan tràn là những ngày Phố đau. Ngày đầu ủ bệnh, ngày vài chục tới vài chục ca dương tính, phố bắt đầu thấy mình mẩy đau nhức. Xe cộ đi lại thưa hơn, người cũng bớt ra đường hơn, đèn điện vẫn còn sáng nhưng tiếng nhạc dường như vắng. Đó là những ngày phố đau âm ỉ. Những nỗi đau không hiện hình thường là những nỗi đau dai dẳng. Để rồi một ngày kia nỗi đau ấy không còn là âm ỉ nữa mà là sự bùng phát dữ dội, ngày ấy phố oằn mình trong nỗi thương mang. Khắp cả cơ thể Phố, chỗ nào cũng trở thành tâm điểm của dịch. Phố bệnh thật rồi…

Xe cộ không còn ra đường như mọi khi. Tiếng nhạc và ánh đèn không còn đủ sức gợi cảm để mời mọc con người tụ tập. Và, con người ta có thương nhau, nhớ nhau cũng đứng xa mà nhìn. Ánh mắt khắc khoải và nụ cười như có nước đằng sau lớp khẩu trang dày và bí hiểm. Con người ta buộc phải ngờ vực nhau trong cơn hoang mang tột độ. Buộc phải né tránh nhau trong cơn thèm khát yêu thương. Và, buộc phải tàn nhẫn với chính mình và người thân kể cả một khi con người ta lìa trần vẫn không một ai đưa tiễn.

Phố khóc. Nỗi đau đến tận cùng rồi con người ta sẽ rơi vào câm lặng. Phố lặng thinh. Đó là những ngày phong thành. Ngày Phố giãn cách, có lẽ là những ngày đớn đau nhất. Con đường không người thấy xa vời vợi. Những đại lộ không còn ních chật những xe và người ngay cả giờ tan tầm. Đại lộ trở nên thênh thang trong nỗi cô độc. Những con hẻm trở nên sâu hun hút về đêm. Cây cột đèn ngày nào có đôi trai gái hẹn thề bây giờ cũng trơ trọi phả ánh nhờ nhợ vàng.

Ngày Phố giãn cách, những hàng quán muôn màu sắc ngày nào giờ chỉ còn màu tiếc nuối đằng sau cánh cửa khép hờ. Ghế đá công viên không còn tiếng cười của lũ trẻ, không còn ánh mắt những cụ già tập dưỡng sinh liếc nhau tình tứ và cả không còn những chiếc xe kem kèm theo vài chùm bóng bay. Vài chiếc lá vàng đậu buồn thiu một nỗi buồn cách li vô tận.

Ngày Phố giãn cách, vỉa hè như rộng thêm ra. Hương cà phê mỗi sớm mai không còn thoang thoảng, khói thuốc cũng chẳng còn bâng khuâng xoáy thành vòng tròn hư ảo trước khi tan vào không trung. Và, cũng chẳng còn tiếng bấm máy lách tách của một nhiếp ảnh gia nào đó đang len lén chụp vội gương mặt của cụ già bán vé số ven đường.

Phố giãn cách, đêm trở về đêm đúng nghĩa. Phố thinh lặng trong màu u tối. Phố thèm lắm tiếng rao hàng đêm khuya khoắt: Ai… tàu hủ… bánh đậu xanh…, Ai… hủ tiếu hông… Ôi… cái âm điệu ru hời bất tận đã ru phố qua mấy trăm năm từ khi phố có tuổi giờ rơi đâu mất. Phố chìm trong quay quắt nhớ nhung. Phố thèm lắm những lời rao âu yếm ấy. Thèm như thèm một ánh mắt người tình sau bao ngày ngóng đợi. Phố rầu rĩ úa nhàu trong nỗi quặn thắt từng cơn. Những hàng me, hàng phượng vĩ và xà cừ mới ngày nào còn lơi lả trong niềm hân hoan đón hè với tiếng ve ca thán mùa li biệt, giờ cũng ca vẫn bài ca mùa cũ ấy nhưng nghe sao bồn chồn quá. Phượng thèm một cành tay nào đó vin hái. Me thèm một cái tựa lưng nào đó của một bóng yêu kiều nghiêng vành nón lá. Giờ tất cả đều nghe xa lắc trong niềm nhớ nhung vô định.

Phố đau. Những cánh chim sẻ, bồ câu lang thang sẽ không còn giật mình bay thoảng thốt. Không khí chẳng còn bàng hoàng trong ô nhiễm. Những cơn mưa bất chợt không còn trêu đùa cho đôi tình nhân chạy vội. Và, con người cũng chẳng còn xô lấn trong cuộc mưu sinh. Nhưng như thế thì phố còn gì là phố. Nếu con người ta chỉ đóng cửa an phận trong những con biệt thự, biệt phủ để tìm niềm an yên cho chính họ và gia đình thì những ánh mắt nơi vỉa hè sẽ thêm bần thần, hoang dại biết bao nhiêu. Nếu phố không còn xô lấn trong cuộc mưu sinh thì những mảnh đời bất hạnh lê la sẽ về đâu khi đèn đường vụt tắt. Phố buồn trong âm điệu buồn thương ca của mùa trời phẫn nộ. Biết làm sao khi còn đó những yêu thương nhưng phải xa cách nghìn trùng? Biết làm sao khi còn đó những khát khao và ước vọng nhưng phải dở dang mà không phải dở dang vì lòng người thôi không gắng sức? Thương phố…

Bảy ngày, chín ngày, mười bốn ngày, hai mốt ngày, hay còn lâu hơn nữa…  Bao giờ phố thôi đau? Bao giờ phố lại thay tiếng còi cứu thương bằng tiếng rao hàng ngọt lịm? Bao giờ phố thay những bóng áo trắng đi lại vội vàng bằng những bóng hồng lả lướt? Hay đến bao giờ những biển báo biển cấm sẽ nhường chỗ cho em bé đi lại lũn cũn bên cụ già móm mém cười? Đến bao giờ phố tìm lại mình nơi cửa mở toang với những hoa lệ, những sầm uất, những rộn ràng vui bất tận? Bao giờ?

Trong cơn đau phố vẫn mơ về một ngày bình thường mới. Ngày bình thường ấy phố sẽ chan thương nhớ lên tiếng cười trong veo của cậu bé đánh giày nơi hàng quá ven đường; phố sẽ sớt yêu thương vào để tiếng rao đêm dài hơn, ngọt hơn, và sâu bất tận; Phố sẽ sớt niềm hạnh phúc để em bé không còn co ro ngủ bên vỉa hè, trên xe ba gác hay trên ghế đá công viên trong đêm cô tịch… Rồi Phố sẽ dang những con đường ôm chặt lấy người và xe để phố thôi không còn đơn lạnh trong thinh vắng. Phố lại trỗi nhạc, Phố lại phơi màu trên những đèn đường biển hiệu… ngày đó phố sẽ thật lung linh, thật xênh xang trong khuôn mặt mới, bộ quần áo mới, sẽ hân hoan trong ngày khi thôi không còn giãn cách. Phố mơ trong niềm đau; phố hoài vọng; phố khắc khoải, niềm khắc khoải bình thường. Thương phố ngày phong thành…Thương phố những ngày đau…

T.T

Bài viết liên quan

Xem thêm
Sài Gòn ơi! Tôi hứa…
Gần một tháng rồi Sài Gòn oằn mình chống đỡ với nạn dịch covid. Các tòa nhà đóng kín, phố xá vắng vẻ, đìu hiu, quán hàng cửa đóng im lìm, lác đác còn lại những những của hàng nhu yếu phẩm và các quán xá phục vụ mang về. Tuy nhiên khách cũng thưa thớt vắng vẻ.
Xem thêm
Sài Gòn mùa thương
Em Hà Nội điện thoại vào quan tâm hỏi, những ngày Sài Gòn - TP Hồ Chí Minh giãn cách theo chỉ thị 16 có tâm sự gì, cảm xúc ra sao? Bỗng dưng cay mắt, bỗng dưng lạc một nhịp thở…
Xem thêm
Sài Gòn mưa - tình người như nước tràn đầy thương yêu
Tiếng mưa xối xả nghe đến thương con phố. Chen trong mưa tiếng còi xe cứu thương như xé đêm rẽ nước lao đi hối hả đau rát như vết cắt.
Xem thêm
Trăng Trung thu vẫn tỏa sáng ấm áp
Trung thu năm nay Sài Gòn - TP Hồ Chí Minh chắc buồn lắm
Xem thêm
Đại dịch và tình người
(Vanchuongthanhphohochiminh.vn) - Tiếng lao xao ngoài ngõ vọng vào. Tiếng í ới gọi nhau nặng nề, yếu ớt. Những âm thanh này đã không còn xa lạ với Nhật gần nửa tháng nay nhưng anh vẫn vội vàng mở cửa bước ra xem. Đó là những người sống cùng con hẻm trong khu phố của anh. Những người bạn sớm tối với gia đình anh trong mấy chục năm qua.
Xem thêm
Những người xây nền móng cảnh sát biển Việt Nam
Lực lượng CSB Việt Nam đã có và vẫn luôn có những sĩ quan trung thành và sẵn sàng quên mình vì biển đảo của Tổ Quốc.
Xem thêm
Du Tử Lê – Ai nhớ ngàn năm một ngón tay
Bài viết tác giả gửi đăng nhân 2 năm ngày nhà thơ Du Tử Lê rời cõi tạm.
Xem thêm
Sài Gòn thương khó - Sài Gòn hồi sinh
Trước đã yêu Sài Gòn/ Trong mất mát yêu hơn Sài Gòn
Xem thêm
Chạm vào đâu cũng thấy mình mắc nợ
Nếu cắt đứt quá khứ, ta chỉ còn là cái cây bật gốc, với một tương lai héo rũ, yếu ớt.
Xem thêm
Mùa thu rồi cũng trôi qua | Đoản văn | Bích Ngân
Viết, nha chị! Mùa thu ngun ngút rồi cũng trôi qua.
Xem thêm
Nhớ nhà văn Lê Văn Nghĩa
(Vanchuongthanhphohochiminh.vn) - Bạn là nhà văn, nhà báo nổi tiếng. Bạn mất vào thời điểm đại dịch bùng phát dữ dội phải cách ly, phong tỏa, bạn bè không thể tiễn bạn một đoạn đường…
Xem thêm
Những ký ức không thể nào quên| Lê Tú Lệ
Ông bà mình thường nói “Nghĩa tử là nghĩa tận”.
Xem thêm
Siêu lý của tình yêu - Bút ký của Nguyên Ngọc
Gần đây, Bảo tàng Quân đội đã công bố bức thư của Đặng Thùy Trâm gửi người yêu và cả trang nhật ký của Khương Thế Hưng, tức M. trong nhật ký của Trâm. Tôi biết cả hai người ấy gần như là từ đầu, cuộc chiến đấu anh hùng, tình yêu đẹp, buồn của họ, và từ lâu tôi cũng suy nghĩ nhiều về câu chuyện đau đớn này.
Xem thêm
Chiều mưa sông Sài Gòn và trăng 16 hạ ngươn
Mưa mùa Sài Gòn đã đến cái hẹn tới luc đỏng đảnh dỗi hờn “ông tha bà không tha” như triệu triệu năm miền đất phương Nam này...
Xem thêm
Cây học trò
Có lẽ rất lâu nữa tôi mới có dịp về lại chốn cũ, trường xưa Long Hựu, Vĩnh Bình ắp đầy kỉ niệm. Đời người khác nào đời cây luôn sẵn lòng, hết lòng dâng quả, tỏa hương ngọt ngào, thanh tao cho cuộc đời khi chữ tình bền sâu gốc rễ.
Xem thêm
Trên chuyến tàu về quê ăn Tết
Bản dịch của Trương Văn DânMệt mỏi! Chiếc xe lửa liên tục dằng xóc tạo nên những va đập trên lưng làm toàn thân tôi ê ẩm. Có lúc cơn mệt nhọc đã làm tôi thiếp đi trong một giấc ngủ ngắn, rồi giật mình thức giấc vì cái đầu lắc lư, đập lên thành toa, đau điếng.
Xem thêm
Tháng 12 xuôi về Tết hồn quê
(Vanchuongthanhphohochiminh.vn) – Chiều nay, giữa đất Sài Gòn hoa lệ. Tôi lang thang một mình trên phố, dường như năm nay Sài thành cũng mang hơi hướng của tiết trời miền Trung lẫn cả miền Bắc, một chút lành lạnh hanh hao, có chút mưa có chút khắc khoải bồng bềnh. Có lẽ thành phố vừa trải qua một trận ốm nên gió chướng cũng ùa về theo. Một cánh chim nhỏ khẽ bay ngang giữa bầu trời rộng, chợt thấy mình lạc lõng, chơi vơi giữa dòng đời xuôi ngược trong dòng xe hối hả, ồn ào của một mảnh đất như lạ nhưng lại từng quen. Xa xa những cánh hoa màu tim tím lờn vờn buông nghiêng trong gió rồi khẽ chạm xuống mặt đất một niềm riêng mang.
Xem thêm
Hoa bông súng phèn
(Vanchuongthanhphohochiminhvn) - Nhá nhem tối, khi đóng xong cửa chuồng heo và chốt ngang cửa chuồng gà là tôi chạy tót ngay qua nhà anh, hai anh em dẫn nhau đi xem ti vi. Trong xóm đã có nhiều nhà mua được tivi trắng đen, nhìn lác đác những “bờ cào” dựng ngược trời, lơ lửng nóc nhà mà ước ao thật thích.
Xem thêm
Huyền sử mẹ | Trầm Hương
Bài viết kỷ niệm 40 năm thành lập Hội Nhà văn TP.HCM của nhà văn Trầm Hương
Xem thêm