Bài Viết
Nghe mọi người nói hàng sao này tuổi thọ chắc phải gần 2 thế kỷ, tổ tiên xưa xây đình thần cho làng cùng lúc với hàng cây sao ra đời.
Tôi cục cựa, mở hé mắt len lén nhìn ông già đang xì xụp húp miếng cháo đựng trong cái gáo dừa màu đen xỉn. Yên ắng. Chỉ có tiếng rì rầm của nước sông đang chảy, tiếng vạc sành xào xạc ăn đêm. Bình tĩnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên chiếc ghe mục nát của ông già. Đầu xây xẩm, cả người như tê liệt, tôi không nhớ vì sao mình lại nằm ở đây. Đêm, trăng tròn sáng, khi tôi đang chơi trốn tìm thì có gì đó đập vào gáy mình. Rồi tối om, không nhớ gì nữa. Tôi khẽ cựa mình, đau nhức âm ỉ kéo dài từ gáy tới toàn thân. Ông già đã húp xong gáo cháo, đang cúi đầu xuống nước vục uống. Một chiếc thuyền chở khóm bành bành chạy qua, chiếc ghe khẽ tròng trành.
Đặt lon bia xuống đất, Hoa đưa tay quệt nhẹ ngang miệng. Vài giọt bia còn đọng lại nơi khóe mép, ướt lan sang mặt cô. Cảm giác rít rít, dính dính của men bia ngày nào cũng làm Hoa cảm thấy khó chịu. Nhưng không uống không được.
Những hình ảnh trước mặt tự nhiên khiến tôi có chút cảm xúc nhớ về thời thơ bé đã qua.
Thời gian chợt như trêu ghẹo, đùa cợt với chúng ta.
Thành quả vĩ đại của nhân loại có phải là bóc trần ý nghĩ của con người hay không? Đi đến tận cùng ý nghĩ của con người là thành công hay thất bại?
Sau khi vua Nhân Tông mất, một trong những việc đầu tiên triều đình làm là tìm đến thiền sư.
Nhớ lần Hiếu tổng kết, Phương mơ hồ cảm thấy có gì đó bất an.
Đàn ông Việt Nam vừa được ăn lại vừa được chửi.
Ký ức chắt lọc từ giọt nước mắt mặn sánh truyền sang hình nhân đất sét vô tri, trao cho nó một mảnh ký ức chứa đầy những nhớ nhung, hoài niệm.