Bài Viết
Tôi thả hồn mình cho gió đêm cuốn lên thật cao, khi nhìn xuống, chỉ còn thấy một chuỗi dấu chân mèo trên thành cửa sổ.
Cây gỗ ca te gốc 3 người ôm không hết chỉ cách trạm kiểm lâm có 5 người canh chưa đến trăm bước chân mà tối hôm kia mất luôn cả gốc, kiểm lâm không biết thì cây sung trên núi cao thế này làm sao biết được.
Khi dư âm của mâm hồng tiến vua còn chưa phai nhạt thì vị tướng quân đầu triều bất ngờ dâng tấu xin cáo lão.
Nhưng, chúng đâu biết trên đồi cát kia, người đàn ông tóc dài hoang dã ngồi đợi chờ bông hoa nở chỉ để nghe bông hoa trả lời câu hỏi: Nàng có yêu ta không?
Từ bỏ xác phàm. Sống mà ra đi. Con cầu cho má vãng sanh miền Tây phương cực lạc.
Không biết bạn cảm nhận thế nào khi gọi “Má ơi”, nhưng với tôi, tiếng gọi này luôn như một chiếc hộp bí ẩn.
- Mình ơi, cho tôi xin tạ lỗi!
Chúng tôi nhui nhúc trong chiếc lồng chật. Chiếc đồng hồ trên tường tích tắc. Sự tuyệt vọng đang đè nặng, vắt kiệt mọi thứ.
“Em đợi suốt bao nhiêu năm! Sao giờ anh mới về! Bây giờ anh phải đón em cùng đi quê xa phụng dưỡng phò me!”
Nhà tôi lại có giỗ. Lần này là giỗ ông nội tôi. Mỗi năm nhà tôi có 4 cái giỗ bên ngoại và 3 cái bên nội. Người chủ trì lo toan đều là tôi.