Bài Viết
NXB Hội Nhà văn vừa xuất bản Tập truyện ngắn Dòng sông nổi giận của Nhà văn Vũ Đảm.
Đây là lần đầu tiên Sua đi khỏi bản của mình. Lần đầu tiên Sua biết cảm giác say xe là thế nào. Nó nhộn nhạo, váng vất, mệt mỏi, nhưng không bằng nỗi đau đang mỗi lúc dềnh lên trong lòng. Sua nhớ ba đứa con đến cồn cào. Nhất là thằng Thào, đứa vẫn còn bám mẹ. Nó gầy yếu nhất trong ba anh em, đêm phải rúc vào nách mẹ mới chịu ngủ. Rồi mai, những ngày tiếp theo, ai là người ru nó ngủ. Ai đốt lửa bếp cho mấy đứa con sau cái vách nứa xiêu vẹo ấy. Bằng bấy nhiêu nỗi cứ cào ruột Sua, như ai cầm hai đầu gai mây mà kéo.
Họ bàn chuyện bán nhà, căn nhà mặt tiền tận 16 tỷ, ngu dại gì không đoàn kết để chia 5 xẻ 7 căn nhà từ đường đó.
Trong căn phòng ẩm thấp, tối thui, đơn lạnh. Hai anh em thằng Long, con Liên nằm cong mình, co quắp như hai con tôm. Hai anh em hơn nhau chỉ một tuổi, Long 9 còn Liên 8 tuổi.
Có một dạo tôi hay ngắm sông. Sông trôi sau nhà tôi, in ẩn bao hàng bần, hàng dừa, chở chuyên tàu ghe, lục bình, rác rưởi... chở chuyên cả thời gian và tuổi tác của tôi đi qua chiếc cầu ván nhỏ bắt ra sông.
Một cô mèo tam thể đang ngồi trên bờ tường liếm lông, lưng nó mãi chưa vào nếp gì cả.
Gác chân lên cửa sổ tôi đọc tiếp cuốn truyện dài tập hôm nọ chưa hết nhưng mở thêm trang mới trên giá sách, với lên, cuốn sổ màu đen rơi ra. Tôi tò mò, lật trang đầu tiên.
Lão Vàng. Già khú đế. Tóc đuôi ngựa phất phơ. Trông như nghệ sĩ lãng tử thời những năm tám mươi dập dìu sương gió.
Đang tuần tra trên phố thì Hà nhận được tin báo: “Có một vụ trộm xảy ra ở căn hộ số 321 đường số Tám”. Cô lập tức định hình vị trí căn nhà đó, nhưng phải mất 20 phút sau, Hà mới tới nơi. Vượt qua được hàng hàng lớp lớp người trên phố đêm nay là việc không dễ dàng.
Tháng 5, triệu cơn nắng chảy tràn xuống cánh đồng miền Trung. Đất nứt nẻ chân chim.