Bài Viết
“Anh như táo rụng sân đình…
Em như gái dở đi rình của chua… í a…”
Nước mắt chị rớt xuống má hồi nào không biết. Chị thầm biết ơn Khang đã thấu hiểu nỗi lòng của mình.
Hắn gằm mặt, lặng lẽ lết đi. Trong bầu ánh sáng bàng bạc, thứ ánh sáng nửa vời, giao thoa giữa ngày sắp rạng, đêm chưa tàn, khi mà vầng trăng vốn tròn vành vạnh ở trên cao kia giờ chỉ còn là một vệt sáng mờ nhạt nhẽo, méo xẹo, chơ vơ trên nền trời, không còn đủ phát sáng nữa, trông hắn bây giờ giống hệt một con cóc khổng lồ, chồm chỗm trên mặt đường nhựa láng ướt sương đêm. Gió từ mạn sông Đồng Nai tràn lên từng đợt, từng đợt lạnh giá. Xa xa, đã có tiếng động cơ xe cộ vọng đến ầm ì, thỉnh thoảng, vài tia sáng đèn pha quét vụn bầu trời.
Khi quay lại một lần nữa, trong những bọt sóng trắng xóa, dường như Luân còn thấy cả Thanh. Không, phải là Minh Thanh. Cậu thích gọi tên cô với cả tên đệm.
Ca Phin coi trời bằng vung, đó là nhận xét của dân làng Trong, chẳng biết là khen hay chê, nhưng dù khen hay chê, cũng nói lên ít nhiều tính cách dị biệt của hắn.
Chiếc bóng nhỏ thó kéo một vệt dài dưới nắng chiều lồng trong những sợi khói trắng mảnh dẻ bay thẳng lên trời càng làm thằng bé mỏng manh hơn lúc nào hết.
Trên đồng ruộng, những người dân của ngôi làng dưới núi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng bước chân người gấp gáp rồi dừng lại trước một cánh cửa im ỉm bên vệ đường. Con đường mập mờ dưới ánh trăng sắp tàn lẩn quất trong màn sương lạnh buốt, lúc này chiếc đồng hồ dạ quang trên tay người đàn ông điểm một giờ hai mươi phút. Như có chút ngập ngừng, do dự trước khi tiếng gõ cửa vang lên.
Nhỏ Xíu nhập viện. Té. Gãy tay. Không có người nhà, nó tự ký giấy đồng ý mổ, phó mặc cho trời. Kệ, cứ mổ đã, xong tính tiếp.
“Đây là ga Lưu Xá, tại nơi này đã có rất nhiều bộ đội và thanh niên xung phong hy sinh, họ đã hóa vào non sông, đất nước”.