Bài Viết
K trở về sau một ngày chiến đấu mệt nhừ với công việc và với cả tiếng nói không cam chịu phát ra từ bên trong mình.
Với bản năng của một con chó trung thành, nhìn thấy chủ, Phèn mừng rỡ lết lết người đến gần chân ông Thành, cố gắng sủa từng tiếng yếu ớt.
Hắn cho xe chạy theo Khánh Linh, cô gái có cái trán dô bướng bĩnh giơ tay chỉ về phía trước nói với hắn “ông cứ chạy thẳng đường Điện Biên Phủ này chừng nào thấy cái tháp nước bên tay phải thì quẹo vô con hẻm bên dưới tới quán cà phê cóc là nhà ông nội tôi, tôi có việc tới sau”. Nói xong cô gái rồ ga chạy thẳng bỏ mặc hắn với gương mặt ngơ ngác. Không biết nghĩ gì hắn tặc lưỡi đôi mắt có chút lưu luyến nhìn theo cô gái.
Thật biết ơn về những gì ngài mang tới, những ngày tháng trôi qua như một cuốn phim đầy kịch tính, những bài học về sự hạnh phúc và sự thương yêu chính mình.
Bỗng nhiên, Bụt hiện lên, vuốt râu cười ha hả hỏi: “Làm sao con khóc?”.
Thời buổi này, hẳn chẳng còn mấy trẻ em nghe đến tên ông Ba Bị - một “Ông Kẹ” xa xưa chuyên được các phụ huynh đem ra để dọa các nhóc tỳ mỗi lần chúng khóc quấy về đêm.
Trước ngày đi công tác vùng biển, chàng vừa đi thực tế ở Tây Nguyên ra. Nàng phụng phịu: “Những chuyến đi hấp dẫn anh hơn cả em”. Chàng cười xòa, lôi trong ba lô một hộp cà phê chính hiệu của vùng đất bazan: “Em uống hết là anh về”.
Trong bộ đồ pizama nâu tươm tất, thường mặc kể từ ngày nghỉ hưu, ông Sáu nức nủm chuẩn bị đón khách quý từ bên kia đại dương. Bây giờ trở về cuộc sống nông dân nơi đồng đất quê nhà, ông thấy thả thơi ngày tháng về già. Ai ngờ lại có khách xa nửa vòng trái đất tìm đến. Có chút rộn rạo trong tâm tưởng, nhưng ông vẫn giữ nét sinh hoạt thường nhật mỗi ngày. Đó cũng là nếp sống của người già chốn quê, ưa làm lụng cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay. Khách đã vượt nửa vòng trái đất, thân tình đến thăm, mình cũng lấy cái thân tình vốn có của người Việt mà tiếp đón. Có sao đón vậy. Thực lòng. Không khách sáo, làm mày làm mặt.
Thằng Tí từ đâu chạy về vồ vập hỏi. Vừa nói nó vừa cười cười ra vẻ như kiểu mọi chuyện trên đời nó đều biết tất. Tí là em của Huy.
Có phải căn phòng này được chủ nhân xây dựng cho bộ ba bán vé số Mận, Lắm, Năm ở hay chỉ là một sự tình cờ, mà sao họ gắn bó thân thiết nhau như ruột thịt.