Bài Viết
Bỗng nhiên, Bụt hiện lên, vuốt râu cười ha hả hỏi: “Làm sao con khóc?”.
Thời buổi này, hẳn chẳng còn mấy trẻ em nghe đến tên ông Ba Bị - một “Ông Kẹ” xa xưa chuyên được các phụ huynh đem ra để dọa các nhóc tỳ mỗi lần chúng khóc quấy về đêm.
Trước ngày đi công tác vùng biển, chàng vừa đi thực tế ở Tây Nguyên ra. Nàng phụng phịu: “Những chuyến đi hấp dẫn anh hơn cả em”. Chàng cười xòa, lôi trong ba lô một hộp cà phê chính hiệu của vùng đất bazan: “Em uống hết là anh về”.
Trong bộ đồ pizama nâu tươm tất, thường mặc kể từ ngày nghỉ hưu, ông Sáu nức nủm chuẩn bị đón khách quý từ bên kia đại dương. Bây giờ trở về cuộc sống nông dân nơi đồng đất quê nhà, ông thấy thả thơi ngày tháng về già. Ai ngờ lại có khách xa nửa vòng trái đất tìm đến. Có chút rộn rạo trong tâm tưởng, nhưng ông vẫn giữ nét sinh hoạt thường nhật mỗi ngày. Đó cũng là nếp sống của người già chốn quê, ưa làm lụng cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay. Khách đã vượt nửa vòng trái đất, thân tình đến thăm, mình cũng lấy cái thân tình vốn có của người Việt mà tiếp đón. Có sao đón vậy. Thực lòng. Không khách sáo, làm mày làm mặt.
Thằng Tí từ đâu chạy về vồ vập hỏi. Vừa nói nó vừa cười cười ra vẻ như kiểu mọi chuyện trên đời nó đều biết tất. Tí là em của Huy.
Có phải căn phòng này được chủ nhân xây dựng cho bộ ba bán vé số Mận, Lắm, Năm ở hay chỉ là một sự tình cờ, mà sao họ gắn bó thân thiết nhau như ruột thịt.
Quá hẹn mà vẫn chưa thấy Sơn đến. Nóng ruột, ông Lĩnh với tay định tìm điện thoại. Nhưng điện thoại không có.
Cuộc đời nó gắn liền với chữ “thọt” sao! Ông thọt! Nó thọt! Giờ đến cậu bé cũng thọt! Thọt là tình trạng không ai mong muốn.
Tạ Tuyến Tính – giám đốc công ty cổ phần viễn thông Xuyên Vũ nở nụ cười tươi như hoa đào đón gió đông trước cánh nhà báo đang chờ trước văn phòng Ban tổ chức giải thưởng Sáng Tạo Lớn.
Xin cho mây che đủ phận người
Xin cho tôi một sáng trời vui