TIN TỨC

Hoàng Lan - Truyện ngắn Trần Thế Tuyển

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2023-09-19 22:09:10
mail facebook google pos stwis
1428 lượt xem

 

Không nói chuyện không thể biết chị là người Việt. Mỗi sáng, tôi mở cửa mang rác ra vệ đường, nơi có thùng rác công cộng đều gặp chị. Là hàng xóm, nhà chị sát vách nhà con gái chúng tôi, nên tôi thấy chị cũng thường xuyên đổ rác. Mấy hôm đầu gặp nhau chỉ gật đầu nhoẻn miệng cười. Sau, tôi mạnh dạn nói vài câu tiếng Anh giao tiếp. Chị đáp lại bằng tiếng Việt. Một âm điệu Nam Bộ mà tôi cứ ngỡ mình đã gặp ở đâu.  

Nhà văn Trần Thế Tuyển

 

-  Chị là người Việt Nam hả? Thế mà bấy lâu tôi không biết.  

Bằng giọng phụ nữ nhỏ nhẹ, chị đáp: 

- Ngược lại, tôi biết rõ về anh. Anh sang chơi với gia đình con gái lần nào tôi cũng biết. Đặc biệt, tôi còn biết anh là nhà báo. Có một thời làm phóng viên chiến trường. 

Tôi ngạc nhiên hỏi: 

- Sao chị biết rõ tung tích tôi thế? Từ từ rồi anh sẽ biết mà.

 

Tháng 7 là tháng mùa đông nước Úc. Thời tiết hằng ngày bình quân dưới 10oC. Hôm nay bầu trời thấp, không có nắng, gió nhiều, lạnh đến thấu xương. Một cơn gió lạnh ùa tới, tôi chào chị chạy vội vào nhà.

 

Tối hôm ấy, cơm nước xong, tôi hỏi chuyện con gái về người hàng xóm này. Lúc đầu con cũng không nhận ra cô ấy là người Việt. Cô ấy ở một mình, ít giao tiếp nên không nhận ra. Nhưng, đợt trước bố sang có mang theo tờ báo Xuân Sài Gòn Giải phóng. Đi làm về, bước xuống xe con mở tờ báo ra coi thì cô ấy cũng vừa đi đâu về.  

Cô ấy nói tiếng Việt: 

- Sao cháu có báo Sài Gòn Giải phóng? 

- Xem xong có thể cho cô mượn được không? 

Và, tất nhiên con nhường cho cô ấy. Bố cháu mới mang sang. Cô xem trước nhé? Cô ấy nhận tờ báo từ tay con. Rõ ràng nét mặt cô ấy thật vui.

Vẫn giọng con gái tôi:

- Hôm sau cô ấy bấm chuông gửi lại tờ báo. 

Giọng cô thật vui:

-  Báo Xuân hay quá. Có bài viết về đơn vị cô thời chiến tranh đó. 

Con gái tôi lật tờ báo: 

- Bài nào, bài nào hả cô?

Cô hàng xóm tay run run lật từng trang báo. Đến bài “Cuộc hội ngộ mùa xuân” thì dừng lại. Bài này, cháu à. Cháu có biết tác giả Trần Nguyên  hiện giờ ở đâu không? Đến lượt con gái tôi ngạc nhiên. Trần Nguyên  là bút danh của bố cháu và cũng chính là tên cháu đó. Khi nào bố cháu sang đây, mời cô qua nhà cháu chơi nhé? 

Nghe con gái kể vậy, tôi lấy tờ báo xuân đã cũ đọc lại bài báo mà tôi đã viết cách đây vài năm. Chưa bao giờ đọc lại bài viết của mình mà tôi chăm chú từng chi tiết đến thế.

- Có phải là Lan C4 đó không? Người ta nói với tôi em đã dại dột vượt biên theo người yêu và bỏ xác giữa đại dương rồi kia mà? 

 

Chuyện như thế này. Cuối năm 1979, khi ấy cuộc chiến đấu trên biên giới Tây Nam đang diễn ra khốc liệt. Bọn tàn quân Pôn Pốt còn có cả trung đoàn, sư đoàn tiếp tục quấy nhiễu tàn sát đồng bào ta khu vực biên giới. Là phóng viên chiến trường, tôi theo các đơn vị của sư đoàn 5 phối hợp với lực lượng thanh niên xung phong chiến đấu dọc biên giới từ Lộc Ninh đến khu mỏ vẹt giáp tỉnh Long An. Một lần, chúng tôi bị địch tập kích bất ngờ trên quốc lộ 13 cách cửa khẩu Hoa Lư không xa. Đang lúc lâm trận, người bị thương, có cả người hy sinh thì từ đâu có một đội thanh niên xung phong tới ứng cứu. Phần lớn là nữ. Họ còn rất trẻ chừng trên dưới 20 tuổi. Tôi bị sức ép trái bom hất tung rồi ném sang vệ đường. Tôi không hay biết gì. Khi tỉnh lại tôi thấy mình nằm trong vòng tay ấm áp của người con gái. Mê mệt thế tôi vẫn nhận ra hơi thở thật ấm và thơm một loài hoa rừng. Vài sợi tóc con gái vương trên mặt tôi. Cô gái reo lên khi tôi tỉnh lại. Đoạn cô cùng đồng đội pha sữa cho tôi uống. Trận địa tang hoang, nhiều người bị thương cần cấp cứu. Cô gái đặt tôi nằm trên vệ cỏ. Anh nằm nghỉ chút nhé. Em phải đi cấp cứu các anh khác. Tôi không muốn rời vòng tay và hơi thở ấm áp, mang mùi hoa rừng của cô gái. Nhưng cô gái đã đứng dậy, khoác lại balo và túi cứu thương. 

- Em, đồng chí tên là gì nhỉ? 

Cô gái biến vào khói bom, nói vọng lại: 

- Em là Lan - Nguyễn Hoàng Lan C4 Tổng đội 2...

 

Suốt chiến dịch ấy, tôi theo bộ đội hành quân truy kích địch trong rừng sâu. Bận thì thôi, rảnh nhắm mắt lại tôi đã thấy gương mặt bầu bĩnh, những sợi lông tơ trên má cô gái. Và đặc biệt hơi thở mang hương rừng cứ phảng phất đâu đây...

 

Hết đợt công tác tôi trở về thành phố dự Liên hoan mừng công do Bộ Tư lệnh Quân khu phối hợp với Tổng đội thanh niên xung phong Thành phố tổ chức. Tôi hy vọng sẽ gặp Lan hoặc ít nhất đồng đội của cô để hỏi thăm vị ân nhân của mình. Nhưng hoàn toàn không có tin tức gì. Một chỉ huy Tổng đội 2 nói với tôi, có nghe về Nguyễn Hoàng Lan C4 nhưng chiến dịch diễn biến quá nhanh, không biết giờ này cô ấy ở đâu. 

Ít ngày sau, tôi được phân công trở lại mặt trận đường 13. Tôi hy vọng sẽ gặp lại Lan. Song, vẫn biệt vô âm tín. Cho đến một ngày, bất ngờ, trên tuyến đê cắm chông biên giới, tôi gặp đại đội trưởng đại đội 4 Tổng đội 2. Cô gái đại đội trưởng còn rất trẻ báo tin, Lan  phục vụ chiến đấu rất dũng cảm. Nhưng vừa bị thương phải chuyển về tuyến sau. Tôi thầm nghĩ, vậy là mình có cơ hội gặp Lan rồi. Sau đợt công tác này, về thành phố, tôi sẽ đến bệnh viện thanh niên xung phong. Chắc chắn Lan còn điều trị ở đó.

 

Kết thúc chiến dịch, về lại Thành phố, việc đầu tiên tôi đi tìm Lan. Bệnh viện thanh niên xung phong nằm ở ngoại ô Thành phố. Phần lớn bệnh nhân gửi trong nhà dân hoặc mắc võng nghỉ dưới tán cây ngoài vườn. Bác sĩ bệnh viện trưởng cũng là nữ, có khuôn mặt bầu bĩnh, phúc hậu như Hoàng Lan. Anh đến muộn rồi. Cô Hoàng Lan mới xuất viện ngày hôm qua.                                                                                                      

- Bác sĩ có biết Hoàng Lan hiện giờ ở đâu không? Tôi không biết. 

Giấy ra viện chỉ ghi là về đơn vị cũ tiếp tục công tác.Thế là cuộc truy tìm ân nhân của tôi bất thành. Sau khi đuổi địch ra khỏi biên giới, bộ đội tình nguyện của ta vào sâu đất nước Campuchia giúp bạn xây dựng chính quyền và truy quét tàn quân. Các đơn vị thanh niên xung phongvẫn bám sát bộ đội cùng chiến đấu. Mùa hè năm 1980, từ sân bay Tân Sơn Nhất tôi “bám càng” máy bay vận tải quân sự lên nhận thương binh ở Xiêm Riệp. Vào đúng dịp đó có hội nghị thi đua mừng công của Mặt trận. Tôi chưa nguôi ước nguyện gặp lại Hoàng Lan. Thật trớ trêu, có tin về Hoàng Lan. Nhưng không phải tin vui mà là tin buồn. Cô gái đại đội trưởng C4 nay đã là Tổng đội phó buồn bã nói với tôi. Thật bất ngờ anh ạ. Chúng tôi không nghĩ đến tình huống ấy. Sau khi ra viện, người yêu của Hoàng Lan đã rủ cô ấy vượt biên. Và, nghe nói họ bị đắm tàu bỏ mạng giữa đại dương rồi. Tôi choáng váng. Cảm giác như đất dưới chân mình lún sụp. Hoàng Lan ơi, sao em không hy sinh ở mặt trận như nhiều đồng đội mà lại chết thảm thương, vô  nghĩa thế... Từ đó, đối với tôi, kỷ niệm về cô gái thanh niên xung phong “ân nhân” của mình chỉ còn trong ký ức. Nhân dịp kỷ niệm 40 năm chiến tranh biên giới Tây Nam, tôi đã viết bài báo kể lại sự kiện trên.

 

Trở lại thực tại, nghe con gái nói thế, tôi tìm cách tiếp cận người hàng xóm bí ẩn này. Một chiều, dù trời lạnh dưới 5oC tôi vẫn trùm kín người đứng đợi ở cửa người hàng xóm. Mãi lâu, chiếc xe hơi bốn chỗ màu đen dừng trước cửa. Người đàn bà hàng xóm nhận ra tôi. 

- Mời anh vào nhà uống nước ạ. 

- Không làm phiền chị chứ. 

- Dạ không có gì ạ. Mời anh vào nhà. 

Cánh cửa mở, tôi bước vào nhà. Trái với cái lạnh buốt xương bên ngoài, dưới ánh điện màu vàng, phòng khách ấm đến lạ. Một mùi nước hoa thoang thoảng. Bất giác tôi nghĩ đến hương rừng một thuở. Sau khi mời tôi ngồi xuống ghế sofa, chủ nhà vào phòng trong. Lúc sau xuất hiện trước mặt tôi một phụ nữ có dáng người thon gọn. Đặc biệt khuôn mặt phúc hậu và ánh mắt như thể tôi đã gặp ở đâu.                                                  

- Chắc anh Nguyên không nhận ra tôi phải không?

- Trái đất tròn, điều gì cũng có thể xảy ra và chúng ta lại gặp nhau. 

Chị là...Tôi chưa kịp hỏi hết câu thì người phụ nữ chủ nhà nói: 

- Em, em là Hoàng Lan C4 đây.

- Anh không nhận ra em thiệt sao? 

Bây giờ thì đến lượt tôi choáng váng. Tôi thấy đất dưới chân mình lún sụp như cách đây mấy chục năm tôi nghe tin Lan vượt biên và bỏ mạng giữa đại dương. Giọng tôi ấp úng: Tôi có nghe Lan và người yêu bị nạn giữa biển... Đúng thế anh ạ. Nhưng trời thương em cùng với con gái em lúc ấy còn trong bụng mẹ... Tôi cắt ngang: Còn anh ấy... Anh ấy đã bị sóng cuốn đi ngay đêm ấy rồi anh ạ. Chuyện dài lắm. Thư thả em sẽ kể cho anh nghe. Lan đổi cách xưng hô và tôi đã nhận ra cô gái thanh niên xung phong “ân nhân” của mình năm nào. Hoàng Lan mời tôi ly nước ấm rồi lấy trong túi xách mảnh giấy báo đã úa vàng. Anh nhận ra tác giả bài báo này chứ? Đó là bài viết của tôi sau lần gặp Lan tại mặt trận đường 13 năm nào. Bài báo đã in trên báo Quân khu. Em đã cắt bài báo này mang theo... lặng im. Cả hai cùng xúc động khi nghĩ về kỷ niệm xưa. Một lúc lâu phá vỡ sự im lặng, tôi lên tiếng: 

- Vậy con gái của Lan giờ ra sao? 

- Cháu có gia đình rồi anh ạ. Đang làm cho một ngân hàng ở Thành phố này...

 

Câu chuyện chưa đến hồi kết, điện thoại reo. Con gái mời bố về dùng cơm chiều. Hoàng Lan tiễn tôi ra cửa. Không còn bỡ ngỡ, cách xa như mới gặp, Lan nắm tay tôi thật lâu. Một cơn gió lạnh ào tới. Tôi nhận ra hơi thở ấm mang hương rừng ngày nào. Đúng như Lan nói, trái đất tròn, mọi sự đều có thể xảy ra./.

 

Sydney, tháng 7-2023

 

 T.T.T

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Nước sông Sa Lung chưng cất bầu rượu thơ
Nhà thơ Nguyễn Hữu Thắng lớn lên bên dòng sông Sa Lung xanh trong. Có phải dòng sông Sa Lung là dòng sông thơ ca của đất Rồng - Vĩnh Long?. Tuổi thơ anh vô tư ngụp lặn vẫy vùng bơi lội tắm mát trong dòng sông ấy, nên anh rất yêu thơ, tập tành sáng tác thơ và thành công thơ khá sớm.
Xem thêm
Cung ngà xưa – Tiếng vọng ký ức trong miền tiếp nhận hôm nay
Đặt trong bối cảnh văn hóa, “cung ngà” còn gợi đến truyền thống âm nhạc dân tộc, nơi tiếng đàn, tiếng sáo từng là phương tiện gắn kết cộng đồng. Người miền Trung – đặc biệt là Huế và xứ Quảng – vốn sống trong không gian khắc nghiệt, thường tìm đến âm nhạc như một nơi trú ngụ tinh thần. Vì vậy, bài thơ không chỉ là ký ức cá nhân, mà còn mang dấu vết của ký ức tập thể.
Xem thêm
“Công chúa Ngọc Anh – bể khổ kiếp nhân sinh”
Văn học lịch sử vốn được xem là mảng khó viết bởi vừa đảm bảo tính chính xác vừa phải tạo được tính hấp dẫn lôi cuốn. Người viết văn học lịch sử không thể xuyên tạc, tô vẽ hay làm méo mó đi nội dung câu chuyện. Chính vì khó viết nên văn học lịch sử luôn là đề tài thu hút nhiều người đọc, bởi đó là cơ hội để người đọc và người sáng tác chiêm nghiệm lại quá khứ, suy ngẫm về tương lai, trăn trở về những hưng thịnh của thời đại, là một dòng chảy làm tái sinh những giai thoại dựa trên sự kiện lịch sử. Người viết văn học lịch sử là người phục dựng lại những bí ẩn còn chìm sâu trong bức màn thời gian, làm sáng tỏ những giá trị nghệ thuật mang tính truyền thống hay tín ngưỡng.
Xem thêm
Nhẹ nhàng bài ca cuộc sống nơi “Những cơn mưa thu” của Thanh Tám
Thanh Tám, Hội viên Hội Văn học nghệ thuật Lai Châu là cây viết truyện ngắn khá quen thuộc với bạn đọc. Một số truyện ngắn của Thanh Tám đã được đăng tải trên các trang báo sang trọng Báo Văn nghệ, Trang báo điện tử Vanvn.vn của Hội Nhà văn Việt Nam. Một trong những truyện ngắn của em, tôi tin rằng nhiều người thiện cảm, đó là truyện ngắn Những cơn mưa thu. Một câu chuyện gọn gàng, xinh xắn, gợi trong lòng độc giả những ấm áp, yêu thương như giọng văn nhẹ nhàng, truyền cảm của tác giả vậy.
Xem thêm
Tượng đài một anh hùng
Trường ca Tiếng chim rừng và đất lửa Tây Ninh (NXB Quân đội nhân dân, 2025) của tác giả Châu La Việt đã kiến tạo thành công nhiều biểu tượng về cuộc kháng chiến chống Mỹ một cách hệ thống, đa dạng về cấu trúc, sâu sắc về ý nghĩa, giàu có về tín hiệu thẩm mỹ.
Xem thêm
Cô gái Quảng Trị với nồng cay tiêu Cùa
Đọc 14 bài bút ký của nữ nhà báo Đào Khoa Thư, trong tập bút ký “Mùa bình thường” in chung với nhà báo Đào Tâm Thanh, do Nxb Thuận Hóa ấn hành tháng 7 năm 2025, tôi thật sự khâm phục cách viết khoáng hoạt của cô gái trẻ. Không gian được đề cập là mảnh đất quê nhà thân thương và những đất nước mà cô đặt chân đến để học tập, công tác, giao lưu, trải nghiệm. Lời văn tươi mới tràn đầy cảm xúc, lối viết chân thực, cởi mở, ngắn gọn cho ta thấy bao điều mới mẻ. Đọc lần lượt từng bài bút ký, thật thích thú với bao điều hấp dẫn qua từng câu chuyện kể về cuộc sống đời thường và các sự kiện diễn ra rất bổ ích.
Xem thêm
Đọc thơ Phương Viên – Ba khúc tình, rụng và gặp gỡ
Bằng giọng văn tinh tế, giàu cảm xúc và với kiến văn sâu rộng, tác giả đã khẳng định: thơ Phương Viên là nơi “chữ rụng mà hồn nở hoa”, một giọng thơ biết lặng đi để người đọc còn nghe tiếng của yêu thương và hồi sinh. Văn chương TP. Hồ Chí Minh xin giới thiệu bài viết này tới bạn đọc.
Xem thêm
Hạt bụi lênh đênh – Từ đất Ý hóa kiếp thân thương dưới trời nam
Rơi ra từ căn phòng bài trí trang trọng của một tòa lâu đài cổ kính. “HẠT BỤI” kia đã chọn kiếp “LÊNH ĐÊNH” để rồi một ngày lưu dấu hồn trần nơi “quê người đất khách”. Hẳn là trong sự lựa chọn “nghịch thường” đó, hàm chứa một điều lớn lao địa cửu thiên trường nơi thân mệnh mong manh cánh chuồn. HẠT BỤI LÊNH ĐÊNH – ngay từ nhan đề… đã cho thấy sắc tính Á Đông thông dụng. Điều đặc biệt ở đây. Nó được viết bởi ELENA PUCILLO TRƯƠNG một nhà văn, một nhà Khoa học/ học giả Ngữ Văn của Tây Phương – Ý.
Xem thêm
Hoài niệm quê hương trong thơ Nguyễn Quang Thuyên
Nguyễn Quang Thuyên vốn là “dân xây dựng” - Giám đốc Vinaconex 3 Phú Thọ , quê Tam Nông, Phú Thọ. Ai từng gặp anh thời điểm hiện tại sẽ có thiện cảm bởi nụ cười có duyên, thân thiện. Ấy là Nguyễn Quang Thuyên của hôm nay, hay chí ít cũng là cảm nhận của tôi, rằng nhiều năm trước, gặp anh sẽ ngỡ anh khó tính, có sự bụi bặm phong trần của nghề nghiệp, có vẻ lạnh lùng và cảm giác khó gần. Anh là “dân ngoại đạo” nhưng đã 10 tập thơ được xuất bản. Tập thơ “Đưa em về quê nội”, NXB Hội Nhà văn 2024 của anh vừa đạt giải A của Hội Liên hiệp văn học nghệ thuật Phú Thọ (Giải thưởng hàng năm, năm 2024).
Xem thêm
Khoảng trống trong thơ đương đại
Sang giai đoạn thơ hiện đại, đặc biệt từ thời kỳ Đổi Mới (1986) đến nay, dưới ảnh hưởng của thơ tự do, thơ thị giác, thơ hậu hiện đại,… khoảng trống được vận dụng đa dạng hơn: là dấu hiệu cấu trúc, chiến lược gợi mở ý nghĩa, cũng là phương tiện giải cấu trúc câu chữ. Việc nhận diện, phân loại và giải thích cơ chế thẩm mỹ của khoảng trống vì vậy cần được đặt trong dòng chảy lịch sử rộng hơn – từ các quy phạm cổ điển đến những cách tân hiện đại – nhằm làm rõ lý do và cơ chế khiến “sự im lặng” trở thành tiếng nói quan trọng trong thơ.
Xem thêm
Triệu Kim Loan – nỗi mình bộc bạch cùng trăng
Một bài viết chân thành, giàu rung cảm của Ngô Minh Oanh về tập thơ Chữ gọi mùa trăng của Triệu Kim Loan.
Xem thêm
Phan Nhật Tiến - Thời cầm bút nói về thời cầm súng
Bài viết của Trần Hóa về tập thơ mới của Phan Nhật Tiến
Xem thêm
Nắng xanh pha hương giọt mật đầy
Văn Chương TP.HCM xin giới thiệu bài của Tuấn Trần.
Xem thêm
Cảm nhận tác phẩm “Mật ngữ đen trắng”
Bài viết của nhà thơ Huỳnh Tấn Bảo từ Bà Rịa - Vũng Tàu
Xem thêm
Nặng tình qua những miền quê
Bài viết tạo được chân dung “lữ khách thi ca” Vũ Trọng Thái
Xem thêm
Thế giới nữ tính đằm thắm và điệu nhạc tình yêu trong thơ Võ Thị Như Mai
“Nhớ anh nhiều bao nhiêu / Như thế nào là nhiều…” – những câu thơ giản dị mà đằm thắm ấy chính là nhịp điệu riêng của Võ Thị Như Mai.
Xem thêm
Bùi Minh Vũ - Buông neo hồn thơ vào biển đảo
Sau 2 tập thơ Lão ngư Kỳ Tân (2014), Biển và quê hương (2020) Bùi Minh Vũ cho ra mắt tập thơ Buông neo của (NXB Hội Nhà văn, 2024) gồm 113 bài thơ viết về đề tài biển đảo. Cảm hứng chung của tập thơ là tình cảm mến yêu, cảm phục, trăn trở và gắn bó tâm hồn với với biển đảo, với Trường Sa, Hoàng Sa, với những người lính đảo và người dân bám biển. Những tập thơ trước, Bùi Minh Vũ viết từ cảm xúc của một công dân yêu nước hướng về biển đảo với sự ngưỡng vọng. Ở tập thơ này, sau những chuyến vượt sóng ra Trường Sa, thăm đảo chìm đảo nổi, nhà thơ đã “Buông neo” hồn thơ vào biển đảo của Tổ quốc. Bài đầu của tập thơ đã thể hiện điều đó: Sóng ngọt như hoa trái lững lờ thè chiếc lưỡi/Bình minh trườn qua con chữ/Bài thơ quyết liệt buông neo/Như cột mốc đứng thẳng (Buông neo).
Xem thêm
“Chữ gọi mùa trăng” – Những thao thức của người đàn bà yêu chữ
Tại buổi ra mắt tập thơ Chữ gọi mùa trăng (23/9/2025), nhà thơ Hương Thu không có mặt, nhưng sau đó đã gửi đến một bài viết nhiều cảm xúc.
Xem thêm
Nỗi buồn đẹp qua ca khúc “Bài Thánh ca buồn”
Bài Thánh ca buồn nhưng không buồn theo lẽ thường, nỗi buồn ấy đẹp và chẳng hề mong manh, rất có thể khi nghe câu này, nhiều người không đồng cảm. Vâng, đó cũng là lẽ bình thường vì tiếp nhận văn học lý giải chuyện cảm nhận tác phẩm văn học hoặc nghệ thuật còn phụ thuộc nhiều yếu tố, trong đó có yếu tố sở thích. Và, tôi yêu thích Bài Thánh ca buồn, cả lời thơ (ca từ) cùng nhạc điệu.
Xem thêm
Viết cho “Khúc nhen chiều”– vệt khói dĩ vãng đậm màu thực tại
Khúc nhen chiều không chỉ là tập thơ đẫm màu khói sương mà còn là cuộc “truy vấn” không ngừng của Vũ Xuân Hương với chính mình và đời sống.
Xem thêm