- Văn học dịch
- Các tác phẩm đoạt giải Nhất, Nhì ở hạng mục dịch văn học Việt – Trung
Các tác phẩm đoạt giải Nhất, Nhì ở hạng mục dịch văn học Việt – Trung
Ban Tổ chức Cuộc thi Dịch văn học Việt – Trung, Trung – Việt lần thứ I trân trọng giới thiệu các tác phẩm đoạt giải ở hạng mục dịch văn học Việt – Trung: Giải Nhất thuộc về thí sinh Cao Hiến Thụy (高献瑞, học viên cao học Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh) với bản dịch tác phẩm Tre Việt Nam của nhà thơ Nguyễn Duy; Giải Nhì thuộc về thí sinh Phùng Sơn San (冯山珊, sinh viên Đại học Nông nghiệp Vân Nam) với bản dịch tác phẩm Giai điệu thời gian của nhà thơ Trịnh Bích Ngân.

TRE VIỆT NAM
Nguyễn Duy
(SGK Ngữ văn 6 - tập 1)
Tre xanh
Xanh tự bao giờ?
Chuyện ngày xưa... đã có bờ tre xanh.
Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên luỹ nên thành tre ơi?
Ở đâu tre cũng xanh tươi
Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu.
Có gì đâu, có gì đâu
Mỡ màu ít chắt dồn lâu hoá nhiều
Rễ siêng không ngại đất nghèo
Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù
Vươn mình trong gió tre đu
Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành
Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh
Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm.
Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay ôm tay níu tre gần nhau thêm
Thương nhau tre không ở riêng
Luỹ thành từ đó mà nên hỡi người
Chẳng may thân gãy cành rơi
Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng
Nòi tre đâu chịu mọc cong
Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường
Lưng trần phơi nắng phơi sương
Có manh áo cộc tre nhường cho con.
Măng non là búp măng non
Đã mang dáng thẳng thân tròn của tre
Năm qua đi, tháng qua đi
Tre già măng mọc có gì lạ đâu.
Mai sau
Mai sau
Mai sau...
Đất xanh tre mãi xanh màu tre xanh.
1970-1972
.jpg)
.jpg)
GIAI ĐIỆU THỜI GIAN
(Sài Gòn Giải Phóng, 29/1/2023)
Tôi vẫn giữ thói quen nghe nhạc không lời khi đọc hay viết. Những khúc nhạc trăm năm vẫn tinh khôi những cung bậc. Tôi nghe nhạc cả khi không đọc, không viết, không tập trung làm việc gì cả, ngoài việc lắng nghe nỗi niềm riêng chung, vừa lạ vừa quen, vừa thân thiết, tri âm.
Dường như chỉ có thanh âm, giai điệu, những khoảng lặng cùng với một thế giới vô ngôn mới có thể cưỡng được dòng chảy âm thầm mà bạo liệt của thời gian.
Chiếc đồng hồ trước mắt tôi vẫn đều đều gõ nhịp. Tinh mơ vẫn nghe tiếng chim ríu rít trên khóm Sử quân tử trước nhà. Tinh mơ, những chùm hoa âm thầm tỏa hương suốt đêm vẫn phảng phất mùi dịu thơm. Và mỗi ban mai, cây khế trước nhà vẫn đâm chồi, ra hoa, chuẩn bị cho đợt trái mới và lá vàng, lá úa vẫn lác đác lìa cành.
Chốc chốc, tôi nghe tiếng rền của những máy bay đang bay trên đường đi của nó. Có những chuyến bay sắp đáp trên đường băng và cũng có những chuyến bay vừa rời khỏi đường băng. Những chuyến bay, đưa và đón. Những hội ngộ, hân hoan. Những chia cách, ngậm ngùi.
Thời gian nhiều khi là chiếc roi lạnh lùng quất túi bụi vào sự đủng đỉnh chây lười. Tíc tắc, tíc tắc… tiếng gõ đều đều ngỡ như bình thản. Âm thanh đó, lại thường gợi tôi liên tưởng đến cái mỏ sắc nhọn của loài chim gõ kiến, những cái mỏ bổ tới tấp vào thân cây với nhịp độ và tốc độ không thay đổi. Đời cây cũng như đời người, cứ bóc dần, bóc dần, từng mảnh. Và con người, dù là một tiểu vũ trụ chứa đầy khát vọng và cảm xúc, cũng chỉ là một sinh thể trong giới hạn mong manh của vũ trụ không cùng, không có cách gì thoát khỏi những chiếc mỏ sắc nhọn của thời gian…
Trong cái trục thời gian một chiều, cái thiện, cái đẹp nhiều khi tụt lại phía sau. Trong không gian đa chiều, cái thiện, cái đẹp vẫn là những vì tinh tú mà ánh sáng của nó có thể vượt qua bóng tối và thế lực của bóng tối.
Ban mai đang trôi qua thật nhanh và không cách gì níu được. Đàn chim đang ríu rít trên cành kia rồi sẽ bay đi, mà chắc gì chúng sẽ quay lại. Những dự định, mong ước, đợi chờ vẫn còn ở phía trước và đang lùi dần về phía của ngày hôm qua.
Nắng đang nhạt dần ngoài hiên. Nhiều lời hẹn, hẹn gặp gỡ, hẹn cà phê, hẹn nấu một bữa ngon và xúm xít cùng nhau, hẹn cùng nhau đón bình minh ở một nơi xa. Tất cả lời hẹn, dẫu hết sức chân thành, vẫn chưa thể thực hiện và vẫn chỉ là… những dự định. Mà những dự định, những ý tưởng, thường là đẹp.
Ngày mới, năm mới, những trang sách đọc dở. Nhiều quyển sách hay đang chờ được đọc chậm từng dòng. Nhiều ý tưởng chưa thoát ra khỏi tâm trí hay biến mất trong mớ hổ lốn chưa rõ hình thù. Trang bản thảo xóa đi nhiều hơn trang được lưu giữ. Những toại nguyện hiếm hoi sau biết bao thăng trầm thất bại. Những cuộc đời, những số phận, những ký ức đang trôi dần về phía hôm qua.
Ngày mới, năm mới, những yêu thương chưa kịp tỏ bày hay không dễ tỏ bày. Những bao dung tưởng không bao giờ là đủ lại vướng phải những chằng níu của giới hạn. Giới hạn của sự khác biệt. Giới hạn của những điều không thể tương đồng.
Ngày mới, năm mới, có hạnh phúc khiến tôi, khiến bạn có thêm sinh lực và vững vàng bước tiếp trên dặm đường dài.
Ngày mới, năm mới, có những nỗi đau không sao dứt được, cứ đeo đẳng. Có nỗi đau có thể vượt qua và có nỗi đau chỉ có thể chấp nhận và song hành cùng với nó.
Ngày mới, năm mới, thời gian vừa trôi đi vừa lưu lại với giai điệu da diết của nó mà mỗi trái tim nơi lồng ngực đều có thể cảm nhận và lắng nghe.