Bài Viết
Và nỗi đau lớn nhất, chỉ vài nét chấm phá thôi, nhưng đã cho thấy cái gai góc quyết liệt trong tiếng thơ mang nỗi “bất cam” gánh ghì số phận riêng - chung kiếp người: “Sự thật có lúc là quái vật/khi nó ẩn mình dưới lớp ngụy tạo…Sự thật/ lương tâm cắn xé tả tơi/ ác thú khi đã no nê/ con rắn mái gầm phùng mang/ phun vào ánh ngày chất độc”
Gió vẫn thổi suốt chiều dài trận mạc
Người nhẹ nhàng nằm lại lúc vượt sông
Người vĩnh biệt sau một cơn sốt rét
Bởi yêu chồng từ lúc mới bén duyên
Như tình biển yêu thuyền thương nhớ
Chùm thơ về mùa xuân của nhà thơ Dương Xuân Linh không chỉ là những bài thơ về mùa Xuân truyền thống, mà còn là những bức tranh đa chiều, phong phú, đan xen giữa không gian quê hương và thế giới, giữa những xúc cảm cá nhân và những giá trị văn hóa lớn lao.
Chủ thể trữ tình trong “Thời nắng xanh” xuất hiện là một người con với tấm lòng thương thảo, mộc mạc, đơn sơ gắn liền với nỗi bồn chồn thầm lặng. Nhàu nhĩ màu thời gian ăn ngấm trong tâm thức những mùa qua…