TIN TỨC

Nỗi đau không hồi kết

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-09-27 06:24:35
mail facebook google pos stwis
2147 lượt xem

BÀI DỰ THI BÚT KÝ “NHỮNG HY SINH THẦM LẶNG”

 ĐỖ HOÀNG TIỂN

“Ngẫm về cuộc đời mình còn một bữa cơm ngon, còn một gia đình để quây quần yêu thương đã là một hạnh phúc lớn. Để cùng học cách yêu con người hơn, yêu cuộc đời này lần nữa, cùng góp sức xây một đời sống tốt đẹp hơn”, bác sĩ Đỗ Hoàng Phong trải lòng

“Đang làm việc vui vẻ bình thường, nghe ai đó nhắc lại thời điểm lao vào chống dịch, người tôi bần thần, đầu óc không tập trung, cơ thể lành lạnh rã rời, mọi thứ ùa về như ác mộng, ám ảnh, đau thương, bất lực trước sự sống và cái chết của con người” - bác sĩ Đỗ Hoàng Phong, Trưởng khoa hồi sức cấp cứu Bệnh viện dã chiến điều trị COVID-19 quận 7 số 1, TP HCM nói.


Bệnh viện dã chiến điều trị COVID-19 quận 7 số 1, TP HCM- nơi bác sĩ Phong và đồng nghiệp lăn xả chống dịch

Gần tròn năm nơi tuyến đầu cứu người

Bác sĩ Phong nhớ lại: “Trong những trường hợp khẩn cấp đồng đội tôi chạy, như chưa hề biết đi là gì để kéo họ ra khỏi tay thần chết. Có những bệnh nhân chúng tôi cứu được, có những bệnh nhân chúng tôi bất lực. Đau thắt ruột, nhìn họ lịm dần lìa cõi trần. Rời xa gia đình, không có một người thân bên cạnh, chỉ có những người áo trắng của chúng tôi đưa họ về thế giới bên kia”. Ánh mắt bác sĩ nhìn xa xăm, nói như tâm sự: “Nghiệt ngã quá, tôi chứng kiến những mảnh đời chới với trong lúc lâm bệnh. Cơn đại dịch ùa qua, cuốn đi bao sinh linh trên mảnh đất thương yêu này. Mong nó đừng quay lại và cho nó đi vào quá khứ. Giờ tất cả chúng ta ngày ngày hướng về phía trước dần quen với cuộc sống bình thường mới, phấn đấu cho một cuộc sống xanh tươi, bù đắp những ngày đen tối phủ xuống loài người. Nghĩ đến đây đầu tôi bớt căng, tâm hồn có phần nhẹ đi và bắt tay vào việc trôi chảy hơn”.

Bệnh viện dã chiến điều trị COVID-19 quận 7 số 1, TP HCM, nơi bác sĩ Phong gắn bó suốt từ tháng 7-2021 mới thành lập, cho đến ngày giải thể tháng 6- 2022. Bác sĩ Phong nhớ như in những ngày không ngủ, xe cấp cứu ra vào sân bệnh viện liên tục, các nhân viên y tế không kịp nghỉ ngơi. Các bác sĩ làm việc gấp đôi gấp ba công suất để chăm sóc các bệnh nhân không may bị nhiễm. Bệnh viện dã chiến có 300 giường bệnh và hơn 70 giường hồi sức cấp cứu, biên chế có 21 bác sĩ, 30 điều dưỡng và một số anh chị em tình nguyện khác. chỉ trong mấy ngày đã gần kín chỗ. Bệnh nhân COVID-19 chuyển đến bệnh viện ngày càng nhiều, chỉ trong vòng hơn 4 tháng, bệnh viện tiếp nhận và điều trị cho hơn 2.000 lượt F0, bệnh viện quá tải.

Ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh, đôi khi chẳng kịp đếm theo kim giây. Có người ra đi ngay trong vòng tay của bác sĩ vì tình trạng bệnh diễn tiến quá nhanh. Đội ngũ bác sĩ, y tá, điều dưỡng ở bệnh viện có người mới tiêm được một mũi vắc-xin, có người 2 mũi, khả năng nhiễm bệnh là không thể tránh khỏi. Nhưng trận chiến này không ai có thể thay thế, nên tất cả họ phải ở tuyến đầu, phải là những người trực tiếp chăm sóc và điều trị bằng hết tất cả tâm sức và chuyên môn của người thầy thuốc. Rất nhiều nhân viên y tế của bệnh viện đã nhiễm bệnh vì họ luôn tiếp xúc với người nhiễm COVID-19, nhưng không vì vậy mà các đồng nghiệp chùn bước, vừa khỏi bệnh họ lại lao vào công việc ngay mà không hề do dự. Có người gần như kiệt sức trong bệnh viện bởi làm việc gần như không có ngày nghỉ, không về được với gia đình. Nếu có về cũng chỉ đứng ngoài nhìn vô và giữ khoảng cách trong giao tiếp, nén nỗi nhớ cha mẹ, chồng con, hay nhớ người yêu mà tập trung lo cho người bệnh.


Chăm sóc người bệnh tại Bệnh viện dã chiến

Gửi một lời yêu thương, động viên, tiếp sức

Tháng 7-2021, bệnh dịch ùa về, lan rộng, những ca bệnh mới cứ dần tăng. TP HCM đang thực hiện Chỉ thị 16 của Thủ tướng Chính phủ với tinh thần “Ai ở đâu ở yên đấy”, quê nhà của nhiều y bác sĩ ở các tỉnh miền Nam cũng đang thực hiện Chỉ thị 16. Mọi người đềi động viên nhau vượt qua thời khắc khó khăn này.

Thực hiện giãn cách xã hội theo Chỉ thị 16, có khi còn bị phong tỏa, nhưng nhiều người còn có gia đình, người thân, ở trong nhà xem tivi, điện thoại lướt Facebook… Còn những người chiến sĩ ở tuyến đầu đều không có được những phút giây yên ấm như vậy. Bác sĩ Phong thường tâm sự với bạn bè, anh em, người thân: Mỗi chúng ta nếu không góp được vật chất, thì hãy góp về tinh thần cho công cuộc chống dịch bằng cách: Gửi một lời yêu thương, động viên các chiến sĩ nơi tuyến đầu chống dịch với tất cả kênh mà mình có, như Facebook, zalo…xem đây là nghĩa cử của người hậu phương. Chúng ta được sống và khỏe mạnh, xã hội bình thường mới được như vầy xin ngàn lần cám ơn đội ngũ thầy thuốc, cám ơn những người tuyến đầu chống dịch, có những người đã hy sinh vì chúng ta…

Bác sĩ Phong cho biết niềm vui lớn nhất là khi điều trị thành công và cho xuất viện cụ bà 98 tuổi, mắc COVID-19 nặng. Bệnh nhân ngụ phường Tân Kiểng, quận 7, nhập viện ngày 11-8-2021, nhiều lần tiến triển nặng, tưởng không qua khỏi, nhưng đội ngũ y bác sĩ đã xử trí kịp thời, chăm sóc tích cực, giúp bệnh nhân vượt qua giai đoạn khó khăn nhất và bình phục trong niềm vui vỡ òa của cả bệnh viện và gia đình. “Anh em chúng tôi nhớ tên tuổi, nhớ gương mặt, nhớ thói quen và đồ đạc của bệnh nhân vì đã quá gần gũi ngày đêm chăm sóc, khi họ về, chúng tôi mừng đến rơi nước mắt. Ngược lại, một ca không qua khỏi thì chúng tôi buồn lắm, buồn sự bất lực của mình. Đồng nghiệp tôi đã bật khóc khi phải giải thích quá nhiều tin buồn cho người nhà những bệnh nhân không may mắn, thật sự không chịu nổi trước nỗi đau của gia đình họ mà bật khóc... Làm bác sĩ thấy sự sống cái chết là thường tình, nhưng lần đại dịch này nó chênh vênh, khủng khiếp quá. Có những ngày làm việc, tôi như đờ người ra, không biết mình nên bắt đầu từ đâu, có chục nhân viên y tế phải chăm sóc hơn 50-70 bệnh nhân nặng, công việc quấn lấy chúng tôi, đầu như căng vỡ vì một người làm nhiều việc: vừa lo điều trị, lo chăm sóc, lo ăn uống và cả chăm sóc vệ sinh cá nhân cho các bệnh nhân nặng. Có lần tôi ôm bình oxy chạy để tiếp thở cho bệnh nhân, chiếc điện thoại trong túi bị cấn bể một góc không hay, sau hồi tỉnh kiểm tra mới thấy”.


Bác sĩ Đỗ Hoàng Phong (trái) nói chuyện với người yêu tại khu thu dung số 1, Thủ Đức

Người yêu cũng ở tuyến đầu chống dịch

Người yêu của bác sĩ Phong là bác sĩ Nhi làm việc ở Bệnh viện quận 7 thông báo: “Em vừa ghi tên xung phong đi phục vụ Bệnh viện dã chiến Thu dung số 1 ở Thủ Đức”. Đây là nơi tiếp nhận và điều trị F0 các nơi trong thành phố đưa về. “Lo thật, nhưng mừng là người yêu tôi mạnh mẽ, có tinh thần vì người bệnh, cũng như tôi và mọi người chúng tôi phải có trách nhiệm làm những việc này, nên tôi luôn ủng hộ. Chỉ biết nói: “Em thật bảo trọng, giữ gìn sức khỏe, làm tròn nhiệm vụ và phải an toàn”. Cả hai chúng tôi ở hai trận tuyến, em thì ở Khu thu dung, tôi thì Bệnh viện dã chiến. Ngày ngày chỉ nhắn tin động viên nhau giữ gìn sức khỏe, nói cho nhau nghe về chuyên môn, hai đứa nhớ nhau chỉ biết vậy thôi. Có một lần tôi theo xe đưa F0 quận 7 lên Trung tâm thu dung của em, nhân tiện để được gặp người yêu sau bao ngày xa cách, nhung nhớ, nhưng chỉ được gặp trong sợi dây ngăn cách, ánh mắt thay lời yêu thương, hẹn ngày gặp lại”, bác sĩ Phong kể lại trong xúc động.                 

 Trong những ngày oằn mình chống dịch, những nhà hảo tâm gửi vào bệnh viện nhiều đồ ăn, thức uống, chăm sóc cho y bác sĩ tận tình. Các cấp lãnh đạo quận 7, lãnh đạo TP HCM động viên, khen ngợi. Ai cũng cảm nhận rõ sự nồng ấm của tình người. Và cũng từ đây nhìn lại, ai cũng thấy rõ mình đã trưởng thành, bản lĩnh hơn. Mừng và tự hào vì đã góp được một phần nhỏ công sức cho việc tạo nên một cuộc sống bình thường mới. “Đi qua những ngày khó khăn tôi thấy Đảng, Nhà nước mình thương dân vô cùng, quý dân vô cùng, quyết liệt vô cùng với tinh thần “chống dịch như chống giặc”. Đất nước mình, thành phố mình đoàn kết, nhân dân thương yêu nhau, đùm bọc, sẻ chia, đội ngũ y bác sĩ, những tình nguyện viên, bộ đội, công an…quyết tâm không lùi bước. Ta cũng thấy rõ hơn ánh sáng và bóng tối lòng dạ con người. Trong những tháng ngày đại dịch tàn nhẫn này, có những người may mắn bình an trở về, có những người mãi mãi thành làn khói bay đi. Những tháng ngày này nước mắt con người tuôn xuống nhiều lắm, khóc cho những khắc khoải, khóc cho những đau thương mất mát, ly biệt, khóc cho những bất lực của con người… Ngẫm về cuộc đời mình còn một bữa cơm ngon, còn một gia đình để quây quần yêu thương đã là một hạnh phúc lớn. Sau đêm dài thức dậy, chúng ta sẽ cùng học cách yêu con người hơn, yêu cuộc đời này lần nữa. Chúng ta sẽ luôn biết làm người tử tế, góp sức xây một đời sống tốt đẹp hơn”, bác sĩ Đỗ Hoàng Phong trải lòng.

Bác sĩ Đỗ Hoàng Phong bộc bạch: “Là một bác sĩ, phải giúp đỡ người bệnh bằng chuyên môn và lòng nhân ái. Tôi cũng như biết bao nhân viên y tế, đồng nghiệp đã luôn nhận thức đúng điều này, nên chúng tôi gặp khó khăn không bỏ cuộc, không né tránh, sẵn sàng lao vào tâm dịch cứu người. Tất cả chúng tôi luôn động viên nhau phải phục vụ bệnh nhân tới cùng. Chúng tôi từng phút, từng giờ động viên nhau bằng ánh mắt, những tín hiệu bằng giơ tay, vì trên người khoác bộ đồ bảo hộ kín mít, mồ hôi vã ra, họng thì khát nước liên tục, nhưng nào có dám uống. Mỗi một bệnh nhân xuất viện về nhà, người bệnh mừng vui một thì bản thân, tập thể chúng tôi vui mười”.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Những người con đất Quảng - Bút ký Phùng Chí Cường
Ngày 20 tháng 7 năm 1954 hiệp định Giơnevơ được ký kết, chấm dứt gần 100 năm người Pháp đặt ách đô hộ lên đất nước ta. Nhưng ngay sau khi chữ ký chưa ráo mực, thì đế quốc Mỹ đã nhảy vào miền Nam hất cẳng Pháp, đưa con bài Ngô Đình Diệm về Sài Gòn để lập ra chính quyền bù nhìn thân Mỹ, chúng rắp tâm chia cắt lâu dài đất nước ta. Năm đó, nhiều cán bộ miền Nam đã ra Bắc tập kết, để lại quê nhà, gia đình vợ con và những người thân, rồi họ cùng nhau mòn mỏi trông chờ ngày đoàn tụ. Tới ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam được hoàn toàn giải phóng, hai miền Nam - Bắc mới được sum họp một nhà. Vậy trong hơn 20 năm xa cách ấy những người ở lại miền Nam, dưới sự đàn áp điên cuồng của đế quốc Mỹ cùng bè lũ tay sai, họ đã phải sống ra sao? Chúng ta hãy đi tìm câu trả lời:
Xem thêm
Từ dòng Lam đến Vàm Cỏ Đông
Một đêm diễn đặc biệt tại Nhà Văn hóa Thanh niên, với tên gọi “Giai điệu từ những vần thơ”, trong chuỗi chương trình “Những ngày Văn học Nghệ thuật TP.HCM”...
Xem thêm
Nha Trang – Viên ngọc xanh, từ hoài niệm đến khát vọng – Bút ký Nguyễn Phú Thành
Thành phố Nha Trang, thuộc tỉnh Khánh Hoà được mệnh danh là “Viên Ngọc Xanh” của bờ biển Đông, không chỉ là điểm đến lý tưởng cho những ai yêu thích biển đảo mà còn là nơi lưu giữ những hoài niệm và khát vọng của xứ sở. Đồng thời, Nha Trang cũng hội tụ vẻ đẹp của lịch sử văn hóa và, du lịch biển làm nên vẻ đẹp hiếm có làm say đắm lòng người.
Xem thêm
Ở nơi tận cùng con nước – Bút ký Hồng Sương
Nắng tắt bên sông Long Xuyên, vỡ thành từng mảnh nhỏ trong làn hơi nước mỏng tang. Thành phố vào giờ tan tầm, người xe chen nhau, nhưng trong nhịp hối hả ấy, có điều gì thật đỗi dịu dàng, thân quen. Tôi ngồi bên bờ hồ, tay cầm ly nước, ngắm nhìn đám lục bình trôi trên mặt nước xiết. Xa xa, những chiếc ghe đánh cá lặng lẽ như những kiếp người trôi giữa dòng đời, bền bỉ đi tìm cái sống trong mênh mang nước bạc.
Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Không còn bao lâu nữa!
Tùy bút của Trần Đôn
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
Trời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Hương sắc mùa thu trên đèo Khau Phạ – Bút ký Phan Anh
Ngược quốc lộ 32, giữa nắng thu vàng óng ả, chúng tôi đến với xứ sở vùng cao Mù Cang Chải của núi ngàn Tây Bắc, theo tiếng bản địa của người H’Mông Mù Cang Chải có nghĩa là vùng đất gỗ khô. Nơi ấy có những đỉnh núi mờ sương cùng với vực sâu thăm thẳm. Những núi đá cao ngất quanh năm được mây sương bao phủ ấy cũng từng được nhiều người ví von tựa như nơi “đất trời gặp gỡ” và nổi tiếng với con đèo Khau Phạ, một con đèo cũng từng được liệt vào hàng trứ danh ở Việt Nam, nằm trong nhóm “tứ đại đỉnh đèo” (bốn con đèo hùng vĩ nhất, cao nhất, dài nhất, nguy hiểm nhất: đèo Mã Pí Lèng - tỉnh Tuyên Quang, đèo Ô Quy Hồ, Đèo Khau Phạ - tỉnh Lào Cai và đèo Pha Đin - nằm giữa hai tỉnh Sơn La và Điện Biên).
Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm