- Lý luận - Phê bình
- Trương Tuyết Mai – Tự mình bồi đắp cho mình
Trương Tuyết Mai – Tự mình bồi đắp cho mình
Tôi làm quen với giọng nói chị vào một đêm khuya vắng, và câu chuyện bắt đầu từ những bài thơ, từ sự yếu đuối đồng cảm, từ những mối tình chông chênh không thể đá vàng cũng không cam lòng trăng gió. Đã hơn năm năm, đã bao lần hẹn gặp, và rồi vẫn mãi là những lần hai chị em trang trải triền miên với nhau qua đường dây điện thoại. Hơn năm năm, cuộc sống trôi đi, thời gian không chờ đợi mà giọng nói ấy vẫn mềm nhung non dịu, những câu thơ vẫn vương hơi thở thanh tân thiếu nữ, và tôi đôi khi chợt thấy nao lòng, bùi ngùi tiếc cho một trái tim dường như đã không được trải tràn cho hạnh phúc ấm êm – chỉ là khói sương, chỉ là ảo vọng, chỉ là chắt chiu, chỉ là tự mình bồi đắp cho mình! Không sao hết phải không, mình yêu, trước hết cho mình – yêu theo cách riêng của mình, đủ để làm đẹp trái tim, đủ để ru ngủ, và đủ để… ứa nước mắt những khuya vắng thầm thỉ cùng tôi.
Chị ơi, em yêu chị quá đi, bởi em tìm gặp tâm hồn em nơi chị, một tâm hồn một trái tim luôn cho đi vô điều kiện, kêu hãnh giữa nát tan, bao dung trước mất mát và vẫn mềm mại ngay cả giây phút hứng chịu bất công…
Lênh đênh giữa muôn trùng khổ đau và đắng cay nhiều nỗi, suốt một đời lạc mất bền bờ neo đậu, gia tài của chị là những bài nhạc, và những câu thơ như thế này đây:
một bờ vai
cũng không thể có
biết tựa vào đâu
tựa vào bóng
bóng giống ta
xiêu đổ
tựa vào mơ
mơ đã vỡ
từ lâu
(Tựa vào bóng)
- giá như dù chỉ một lần
anh làm tim em rớm máu
giá như dù chỉ một lời
anh làm tim em úa nhàu
chạy trốn tình yêu với trái tim đau
chắc sẽ dễ dàng cho em biết mấy
(Chạy trốn)
- anh hì hục đào
một cái hố thật sâu
rồi đặt vào đó
tình yêu ta ngang trái
em hì hục đắp
nấm mồ cao lên mãi
để đôi tim ấm áp
dưới đất nâu
nhớ chôn theo
cả linh hồn ta nữa
bởi từ nay
sống, thác – nghĩa gì đâu!
(Vô đề 3)
Tôi thấy mình thật là… ích kỷ, thật là… chật hẹp, thơ chị mênh mang như vậy, ấm áp trước cuộc đời và nhân thế như vậy, mà tôi chỉ yêu chỉ nhớ những câu gần với tạng của tôi thôi; bởi trái tim đồng cảm cứ mách bảo với tôi rằng, đó là những câu thơ gan ruột nhất... Và tôi tin rắng cho dù tôi có bảo thủ hay lơ đểnh vụng thô như đã từng phơi bày trước chị, thì chị với tấm lòng nghệ sĩ rộng thênh sẽ mãi dành cho tôi những sẻ chia vô cùng vô tận, những sẻ chia chưa bao giờ chị nói bằng lời và tôi cũng với tâm hồn nghệ sĩ, cứ nhận rồi nhận mà mãi vẫn không nói với chị một lời nào, cứ vờ như không, như không…
Long An, 2/10/2013.