TIN TỨC
  • Truyện
  • Che mưa | Truyện ngắn dự thi của Cao Dung

Che mưa | Truyện ngắn dự thi của Cao Dung

Người đăng : vctphcm
Ngày đăng: 2023-04-02 14:49:46
mail facebook google pos stwis
1198 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

Hôm nay Sài Gòn lại mưa, những cơn mưa bất chợt kiểu này thường hay diễn ra ở nơi đây. Tôi nhìn thấy có một người lái chiếc xe máy lướt ngang qua mình, trên người anh ta là chiếc áo mưa được thiết kế hơi lạ, không cầu kì họa tiết như những loại thông thường hay thấy mà nó lại trong suốt.

Sau đó tôi cố tình đi dạo qua các nơi bán áo mưa và nhìn thấy người ta treo những cái áo trong suốt như vậy để che chắn cho những ai không muốn lỡ đường vì bị ướt. Những hình ảnh trước mặt tự nhiên khiến tôi có chút cảm xúc nhớ về thời thơ bé đã qua.

Năm đó, tôi cũng cỡ tuổi cô công chúa nhỏ của mình như hiện giờ. Còn nhớ những mảng màu kí ức lúc rõ lúc mờ về một tuổi thơ cơ cực nhưng không thiếu bao kỉ niệm hạnh phúc. Thời đó nhà tôi nghèo, nghèo đến mức không có lấy một dây mồng tơi nào cho trái để rụng. Hàng ngày tôi ăn cơm với những loại cá, tép còn thừa sau khi mẹ tôi đi chài về. Ở vùng quê miền Tây thì đi chài hay đi đóng đáy là một trong những việc dễ sống nhất, dễ kiếm ăn nhất. Mỗi khi kéo lên được mớ cá mớ tép thì mẹ tôi sẽ đem những con nào mạnh khỏe, to bự ra chợ bán, chỉ để lại những con nhỏ xíu hoặc đã ngáp ngáp chết cho nhà ăn. Rất ít khi tôi được ăn thịt, nhất là thịt heo quay thì gần như không biết mặt mũi mùi vị ấy ra sao - món mà tôi nghe người ta đồn đại là ngon lắm.

Tuy nhà nghèo khó nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mình bất hạnh hay tự ti về cái nghèo của gia đình. Cha mẹ luôn cố gắng để tôi không thiệt thòi với chúng bạn. Một phần may mắn là tôi không có tính đua đòi từ nhỏ, chỉ cần người ta có cây viết thì tôi cũng có một cây. Người ta có bộ sách mới đi học thì tôi cũng được ngửi mùi giấy thơm. Tôi cảm thấy hài lòng lắm về cái nghèo nhưng không quá khổ của hoàn cảnh mình lúc bấy giờ.

Vào mùa mưa tôi cũng phải đi học, chưa ngày nào tôi nghỉ học trừ khi bị bệnh quá nặng. Mưa gió hay nắng nóng cỡ nào mà nhà trường không thông báo cho nghỉ thì nhất định tôi sẽ có mặt ở lớp trước ít nhất 5 phút. Cha tôi là người đi từ chiến trường về nên lúc nào cũng nề nếp và khá nguyên tắc. Là người trụ cột của gia đình, ông luôn phải lo trước tính sau và tiết kiệm chi phí nhiều nhất có thể. Cha luôn dặn rằng nhà mình còn thiếu thốn nên cái gì không cần thiết thì đừng mua, đồng tiền làm ra khổ cực nên không được hoang phí vào những vật xa xỉ. Thời đó, với trí óc của một đứa trẻ chỉ vài tuổi thì tôi nào biết hai chữ “xa xỉ” nghĩa là gì đâu, gật gật đầu ra vẻ hiểu chuyện là điều tốt nhất tôi có thể làm.

Và với lập luận của cha tôi thì việc mua áo mưa cũng là một điều không cần thiết!

Vậy nên khi mùa mưa đến, cha tôi sẽ mua một tấm ni lông lớn trong suốt, sau đó cắt ra làm hai. Một tấm cho tôi mang đi học, một tấm để lại ở nhà cho mẹ tôi đi chợ. Vào những ngày mưa lớn, đường rất trơn vì ở quê thời đó chưa trải đường nhựa mà chỉ toàn là đất thịt. Sau mấy lần tôi tự đi học rồi về nhà với bộ quần áo lấm lem bùn đất khiến mẹ ngán ngẩm lắc đầu khi giặt, cha tôi đã quyết định sẽ cầm tấm ni lông kia mà đưa tôi đi cho an tâm. Vậy là cứ hôm nào trời mưa lớn thì tôi sẽ không phải đi học một mình, cha sẽ cầm tấm ni lông kia căng ra, giơ cao che đầu, hai cha con cứ vậy mà đi từng bước dưới mưa. Cha đi trước còn tôi thì nắm lấy vạt áo của cha mà bước theo sau. Lâu lâu tôi ngoáy đầu nhìn hai bên lỗ trống của tấm ni lông để nhìn đường, hoặc cũng có khi là chào hỏi chúng bạn đang đi học cùng hướng đến trường. Đương nhiên, trên đầu của tụi nó cũng là những tấm ni lông che mưa như của hai cha con tôi. Lúc đó tôi mới nhận ra hình như ở quê, che mưa bằng tấm ni lông mới là mốt, là “hot trend” ở thời ấy!

Có những mùa mưa xối xả, tầm tã đến mức tấm ni lông che mưa mới dùng có mấy ngày đã nhăn nheo thật xấu xí. Cha tôi là người rất kỹ tính và gọn gàng nên cha hay tự tay xếp tấm ni lông kia sau khi phơi khô. Mỗi lần xếp là cha lại cố gắng vuốt cho nó thẳng ra nhưng đành bất lực, bởi những giọt mưa không hề khoan nhượng mà ra sức rơi xuống tấm ni lông cha cầm mỗi ngày. Và cho dù tấm ni lông ấy luôn được bảo quản cẩn thận thì chỉ dùng được tầm hai tuần là đã rách, lại phải thay mới cho tôi đi học. Mỗi lần trời mưa lớn là tôi biết mình sắp được cha dẫn đi học bằng cách đội tấm ni lông. Tuy nhiên, không thể phủ nhận là dù cho cha có che chắn hay tấm ni lông kia có tốt đến cỡ nào thì hai cha con tôi vẫn bị ướt bởi mưa tạt hai bên.

Thông thường khi tôi đến lớp, hai ống quần đều có thể vắt ra nước, tôi ngồi co ro và bắt đầu tập trung học. Cứ vậy, tôi trưởng thành qua những cơn mưa cùng mấy tấm ni lông nhựa mà cha cắt ra cho mình. Cũng có khi tôi nhìn lũ bạn nhà khá giả hơn mà hơi chạnh lòng, tụi nó không bị ướt nhiều như tôi vào mùa mưa. Rồi một hôm tôi lấy hết can đảm hỏi cha mình: “Cha ơi, sao con Quỳnh nó không bị ướt? Ngày nào con cũng ướt…”.

Cha tôi cười, vỗ nhẹ đầu tôi một cái, nói: “Đầu con không ướt là được, mấy phần kia ướt cho nó mát. Không sao!”.

Tôi lúc đó nghe xong liền cười vui, ngẫm nghĩ một lát thì lại càng thấy lời cha nói đúng. Mình cũng chỉ cần giữ cho cái đầu khô ráo thôi mà, chân tay ướt rồi cũng khô, cũng vẫn học tốt được. Thế là đã thông thoáng tư tưởng, tôi tiếp tục chạy nhảy vui vẻ xung quanh nhà mà không kịp để ý nét mặt thoáng buồn của cha. Mãi sau này khi tôi lớn hơn, đã lập gia đình và có con thì bản thân mới hiểu những câu hỏi ngô nghê của trẻ nhỏ lại có thể khiến người lớn mất ăn mất ngủ thế nào.

Nếu trẻ con biết suy nghĩ như người lớn thì chắc người lớn sẽ bớt suy nghĩ hơn, cũng chính vì sự vô lo và vô tư bằng những câu hỏi không cố tình nhưng lại dễ chạm đến những nơi sâu thẳm mà người lớn luôn cố tình giấu, cố gắng kìm.

Kéttt…

“Này cô kia, trời mưa mà không chạy đi, đứng ngẩn ngơ cái gì giữa đường vậy hả?!” - Tiếng một ông chú cỡ tuổi cha tôi đang la lớn sau lưng, nhìn lại thì ra là đèn đỏ đã chuyển qua xanh từ bao giờ!

Tôi quay lại nở một nụ cười với chú ấy và bắt đầu rồ ga đi.

Về nhà, tôi thay đồ và tự pha cho mình một ly trà ấm. Bật điện thoại lên, hôm nay tôi muốn gọi về nhà. Sau 3 hồi chuông, đầu dây bên kia bắt máy: “Gì đó con? Nay về sớm vậy hả, cơm nước gì chưa?”.

Tôi hớp miếng trà rồi chậm rãi trả lời: “Cha hả, mẹ đâu cha?”.

Cha tôi la lên trong điện thoại: “Em ơi… Dung nó kiếm em nè…”.

Tôi nói tiếp trong giọng gấp gáp như sợ cha rời đi chuyền máy cho mẹ, sợ cha không kịp nghe mấy lời tôi sắp nói: “Cha… Khoan… Ở nhà mình, còn mấy cái tấm ni lông không cha?”.

Cha tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Ni lông? Là ni lông gì con? Để làm gì?”.

Tôi cảm thấy giọng mình hơi nghẹn dù đã nuốt mấy hớp trà trước đó để chuẩn bị tinh thần. Ngập ngừng tôi nói tiếp: “Dạ… Là mấy tấm mủ mà hồi nhỏ cha con mình hay trùm đầu đi lúc trời mưa đó!”.

Cha tôi cười lớn trong điện thoại, hỏi lại: “Mần chi? Mấy cái đó giờ ai mà xài. Giờ người ta mua áo mưa hết trơn rồi con ơi. Mà mấy cái đó dễ rách nữa, tao che cho mày chỗ nguyên còn khúc tao nó rách, ướt nhẹp hà con. Dở lắm, con mua áo mưa đi cho chắc!”.

Tôi vâng dạ rồi chuyển chủ đề đòi gặp mẹ. Hỏi thăm nhà mấy câu tôi tắt máy. Còn mấy hôm nữa là hết năm 2022, câu nói của cha cứ văng vẳng bên tai tôi: “Tao che cho mày chỗ nguyên, còn khúc tao nó rách…”.

Thì ra, có những việc đã diễn ra từ lâu nhưng mãi đến nhiều năm sau mình mới nhận biết được. Tôi đột nhiên cảm thấy lòng mình như ấm áp hơn giữa cái lạnh cuối mùa ở Sài thành. Có lẽ thời gian không làm mọi thứ phai nhòa, nó chỉ làm cho từng việc trở nên đậm đà hơn trong lòng của những người trưởng thành.

Tuổi nhỏ, tôi cần sự chở che còn về già tôi sẽ là người chở che.

Tấm ni lông ấy chính là minh chứng cho sự chở che của tuổi thơ mà tôi đã may mắn được nhận.

Thì ra… Che mưa đâu chỉ là che mưa.

Thì ra, che mưa còn là một sự hi sinh của người làm cha cho một đứa trẻ dù có lớn cũng chỉ là đứa con bé nhỏ của đấng sinh thành.

C.D

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Vùng đất hứa -Truyện Đông Sơn Lữ Khách
Vùng đất hứa – giấc mơ của biết bao người ở một phương trời xa xôi. Nhưng để chạm tới giấc mơ ấy, họ phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt, thậm chí cả máu và sinh mạng. Câu chuyện này được viết để nhắc rằng: Hạnh phúc thật sự không nằm nơi đất khách, mà ở chính quê hương, nơi có tình thân và vòng tay chờ đợi.
Xem thêm
Kịch bản hoàn hảo – Truyện Miên Tình
Đây rồi, cung điện Potala hiện ra như một huyền thoại hóa đá, đứng sững trên đỉnh núi Hồng Sơn, giống như một bài thơ viết bằng gió, bằng tuyết và bằng máu của thời gian. Mái ngói đỏ sậm, tường trắng ngà, tầng tầng lớp lớp như những lớp ký ức quyện vào nhau không thể bóc tách. Cô bước chậm từng bậc thang lên, mỗi bước như dấn thêm vào một thế giới không dành cho người vội vã, từng phút giây đều như chờ đợi giống như cô. Trái tim đập chậm lại, chẳng phải vì độ cao, mà vì một cảm giác vô danh của sự u buồn thánh thiện.
Xem thêm
Như là giấc mơ - Truyện ngắn Huỳnh Ngọc Lan
Nguyên nhà giáo, nhà văn Huỳnh Ngọc Lan sinh năm 1952 quê quán ở Huế nhưng sinh ra và lớn lên ở Vinh, bởi ba chị đi tập kết gặp mẹ chị ở Nghệ An. Thời kỳ Đế quốc Mỹ ném bom khốc liệt bất kể ngày đêm từ Vĩnh Linh đến Quảng Bình rồi Hà Tĩnh và Nghệ An. Lúc này chị đang theo học Trường đại học Tổng hợp Hà Nội, chuyên ngành hóa. Thật đau thương khôn xiết, khi Mẹ và ba người em của chị chết trong một trận bom vùi giữa đêm khuya; sau ngày đất nước thống nhất, chị theo ba về ở Huế quê nội.
Xem thêm
Dưới bóng núi – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Mùa mưa ở vùng biên như một lời thách thức của thiên nhiên. Những con đường mòn dẫn vào bản bỗng hóa thành dải bùn đặc quánh, trơn như mỡ. Mây sà xuống tận mặt người, núi rừng hùng vĩ, hoang dại, đẹp đến nghẹt thở nhưng cũng dữ dằn không kém. Con đường này Khương đã thuộc đến từng khúc cua, từng con dốc và anh biết chỉ cần lỡ tay là sẽ lao xuống vực sâu hun hút. Vượt qua những khó khăn ấy, bản Khe Nặm hiện ra như nốt nhạc bình yên giữa bản giao hưởng dữ dội của núi rừng.
Xem thêm
Bàn tay vịn - Truyện ngắn của Hội An
Truyện ngắn in ở số 153 tạp chí Văn nghệ TP. HCM
Xem thêm
Bố vợ - truyện cực ngắn của Lê Thanh Huệ
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 40 tháng 9 năm 2025.
Xem thêm
Chuông chùa Chân Giáo – Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Mùa đông năm ấy đến sớm. Mới cuối tháng mười âm lịch mà gió bấc đã rít lên từng đợt, khí lạnh xuyên da thịt. Gió quất nghiêng những ngọn cây bồ đề và gốc đại quanh chùa Chân Giáo. Không khí buốt giá và ảm đạm, sương đọng đầy trên cành khô, thấm cả vào đá, vào gạch, vào những pho tượng Phật im lặng như thời gian đã đông cứng lại, đóng khung vào những hình hài cụ thể.
Xem thêm
Giấc mơ hoa cúc vàng - Truyện ngắn của Tàn Tuyết
Tàn Tuyết tên thật là Đặng Tiểu Hoa, sinh năm 1953, là một nhà văn và phê bình văn học tiên phong của Trung Quốc. Những năm gần đây, Tàn Tuyết liên tục được đề cử trao giải Nobel văn học. Một số tác phẩm của bà đã được xuất bản ở Việt Nam như: Hoàng Nê phố, Bảng lảng trời xanh, Đào nguyên ngoài cõi thế, Những chuyện tình thế kỉ mới, Phố Ngũ Hương…
Xem thêm
Hoàng hôn trên bờ sông Main - Truyện ngắn của Trần Thủy
Tôi gặp em vào buổi chiều hôm ấy. Khi ánh mặt trời thoắt vàng như mật choàng ngập trên từng ngôi nhà rồi bất chợt lóng lánh màu hổ phách, đổ sang sắc rượu chát thành một vệt dài trầm mặc phủ kín đôi bờ sông Main.
Xem thêm
Mái tranh nghèo của mẹ - Truyện ngắn Đặng Chương Ngạn
Truyện ngắn được Giải Nhì (không có giải nhất) Giải thưởng Quỹ nhà văn Lê Lựu 2018-2020
Xem thêm
Bay trong gió núi - Truyện ngắn Vừ Thị Mai Hương
Tôi nằm đây nghe tiếng lục lạc kêu. Thứ âm thanh đinh đinh đang đang mỗi buổi chiều người ta lùa đàn bò đi qua khiến cho linh hồn tôi cảm thấy thật rộn ràng, vui tươi và khoan khoái lạ kỳ. Cái cảm giác này trước đây chưa bao giờ tôi có được. Giờ thì, tôi đã cảm nhận thấy thật rõ ràng thứ âm thanh đó, cùng với hương vị nồng nồng âm ấm của đất, mùi chan chát mằn mặn của đá, mùi thơm thoang thoảng của cỏ voi, mùi ngòn ngọt chua chua của những bông hoa tam giác mạch ai đó làm vương hạt trên nấm mộ tôi.
Xem thêm
Người phụ nữ nhỏ nhất thế giới - Truyện ngắn của Clarice Lispector
Trong tận vùng sâu thẳm của châu Phi xích đạo, nhà thám hiểm người Pháp Marcel Pretre, một thợ săn và kẻ sành đời, đã bắt gặp một bộ tộc Pygmy nhỏ bé đến đáng ngạc nhiên.
Xem thêm
Chiếc bọc nhung - Truyện ngắn Võ Đào Phương Trâm
Đốp! Con heo đất vỡ toang, mớ tiền nằm xen lẫn những mảnh vỡ, lăn lóc trên nền nhà gạch tàu cũ kỹ, Khiêm nhanh tay mở mấy tờ giấy bạc, bung ra cho thẳng thóm. Những tờ giấy bạc nhăn nhúm, phai màu vì nhuốm mồ hôi và nằm xộc xệch trong cái túi quần khi Khiêm nhét vội.
Xem thêm
Hận thù và Yêu thương – Truyện ngắn Đông Sơn Lữ Khách
Có những vết thương chiến tranh tưởng chừng đã ngủ yên trong ký ức, nhưng chỉ cần một ký hiệu, một hình xăm, một cái tên… tất cả lại ùa về như ngày hôm qua. Thế nhưng, giữa bóng tối ấy, tình yêu của một chàng trai Việt và một cô gái Hàn đã thắp sáng hi vọng – hi vọng rằng hận thù rồi cũng sẽ nhường chỗ cho yêu thương.”
Xem thêm
Kịch hay – Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân
Vài tấm hình được quăng trên chiếc bàn kính, bên trong hiện rõ hình hai người dường như có cảm giác đang tựa vào nhau nhưng vẫn còn do dự vì bị sự ràng buộc bởi miệng lưỡi của người đời. Bóng chiều tà từ từ đổ xuống khung cửa sổ bằng kính của ngôi nhà sang trọng. Thứ ánh sáng cuối ngày có màu hồng đậm vẫn kịp hắt vào khiến đôi mắt người phụ nữ đột nhiên cũng ửng hồng và bắt đầu đong đầy hoàng hôn trong đó.
Xem thêm
Lời thề sinh tử - Truyện ngắn của Phạm Thanh Thúy
Thuôn không muốn lão Nhạc vào nhà. Lão Nhạc già lụ khụ, ăn mặc lôi thôi, dù con cái lão cũng chẳng đến nỗi nào.
Xem thêm
Người đến từ nghìn trùng – Truyện ngắn Chu Phương Thảo
Tôi sinh ra ở một làng chài nhỏ, nơi những triền cát trắng kéo dài đến tận chân trời, nơi gió và sóng chạm nhau cùng thì thầm những bản tình ca êm dịu. Tuổi thơ tôi trôi qua như một giấc mơ dịu ngọt, vắt qua những buổi chiều vàng nắng, theo tiếng cười hồn nhiên vang vọng bên những mái nhà thấp thoáng khói lam chiều. Cuộc sống tuy chật vật, nhưng lòng người nơi ấy rộng như biển cả, ấm như nắng sớm.
Xem thêm
Trôi trên sông trăng – Truyện ngắn Vừ Thị Mai Hương
Mưa sầm sập. Mưa ào ào. Ánh trăng loang loáng trong làn mưa, vỡ tan trong ánh chớp. Trong màn đêm tối đen mịt mùng, xung quanh chỉ vọng lại tiếng nước đổ ào ào từ trên núi xuống. Tiếng bước chân chạy uỳnh uỵch trong đêm.
Xem thêm
Phán chấu. Truyện ngắn của Nông Quốc Lập
Tiếng gọi cầu cứu của thằng Bun như xé toang khoảng không gian ra thành nhiều mảnh. “Cứu cái gì, cứu ai, cháy nhà à, giết người à, rắn cắn à…?” Tiếng những người làng hỏi nhau, những cặp mắt tròn xoe, ngơ ngác. Dù không biết chuyện gì xảy ra với nhà Bun, nhưng khi nghe tiếng gọi cứu thì ai cũng ra khỏi nhà hướng về nơi có tiếng gọi.
Xem thêm