TIN TỨC
  • Truyện
  • Che mưa | Truyện ngắn dự thi của Cao Dung

Che mưa | Truyện ngắn dự thi của Cao Dung

Người đăng : vctphcm
Ngày đăng:
mail facebook google pos stwis
196 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

Hôm nay Sài Gòn lại mưa, những cơn mưa bất chợt kiểu này thường hay diễn ra ở nơi đây. Tôi nhìn thấy có một người lái chiếc xe máy lướt ngang qua mình, trên người anh ta là chiếc áo mưa được thiết kế hơi lạ, không cầu kì họa tiết như những loại thông thường hay thấy mà nó lại trong suốt.

Sau đó tôi cố tình đi dạo qua các nơi bán áo mưa và nhìn thấy người ta treo những cái áo trong suốt như vậy để che chắn cho những ai không muốn lỡ đường vì bị ướt. Những hình ảnh trước mặt tự nhiên khiến tôi có chút cảm xúc nhớ về thời thơ bé đã qua.

Năm đó, tôi cũng cỡ tuổi cô công chúa nhỏ của mình như hiện giờ. Còn nhớ những mảng màu kí ức lúc rõ lúc mờ về một tuổi thơ cơ cực nhưng không thiếu bao kỉ niệm hạnh phúc. Thời đó nhà tôi nghèo, nghèo đến mức không có lấy một dây mồng tơi nào cho trái để rụng. Hàng ngày tôi ăn cơm với những loại cá, tép còn thừa sau khi mẹ tôi đi chài về. Ở vùng quê miền Tây thì đi chài hay đi đóng đáy là một trong những việc dễ sống nhất, dễ kiếm ăn nhất. Mỗi khi kéo lên được mớ cá mớ tép thì mẹ tôi sẽ đem những con nào mạnh khỏe, to bự ra chợ bán, chỉ để lại những con nhỏ xíu hoặc đã ngáp ngáp chết cho nhà ăn. Rất ít khi tôi được ăn thịt, nhất là thịt heo quay thì gần như không biết mặt mũi mùi vị ấy ra sao - món mà tôi nghe người ta đồn đại là ngon lắm.

Tuy nhà nghèo khó nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mình bất hạnh hay tự ti về cái nghèo của gia đình. Cha mẹ luôn cố gắng để tôi không thiệt thòi với chúng bạn. Một phần may mắn là tôi không có tính đua đòi từ nhỏ, chỉ cần người ta có cây viết thì tôi cũng có một cây. Người ta có bộ sách mới đi học thì tôi cũng được ngửi mùi giấy thơm. Tôi cảm thấy hài lòng lắm về cái nghèo nhưng không quá khổ của hoàn cảnh mình lúc bấy giờ.

Vào mùa mưa tôi cũng phải đi học, chưa ngày nào tôi nghỉ học trừ khi bị bệnh quá nặng. Mưa gió hay nắng nóng cỡ nào mà nhà trường không thông báo cho nghỉ thì nhất định tôi sẽ có mặt ở lớp trước ít nhất 5 phút. Cha tôi là người đi từ chiến trường về nên lúc nào cũng nề nếp và khá nguyên tắc. Là người trụ cột của gia đình, ông luôn phải lo trước tính sau và tiết kiệm chi phí nhiều nhất có thể. Cha luôn dặn rằng nhà mình còn thiếu thốn nên cái gì không cần thiết thì đừng mua, đồng tiền làm ra khổ cực nên không được hoang phí vào những vật xa xỉ. Thời đó, với trí óc của một đứa trẻ chỉ vài tuổi thì tôi nào biết hai chữ “xa xỉ” nghĩa là gì đâu, gật gật đầu ra vẻ hiểu chuyện là điều tốt nhất tôi có thể làm.

Và với lập luận của cha tôi thì việc mua áo mưa cũng là một điều không cần thiết!

Vậy nên khi mùa mưa đến, cha tôi sẽ mua một tấm ni lông lớn trong suốt, sau đó cắt ra làm hai. Một tấm cho tôi mang đi học, một tấm để lại ở nhà cho mẹ tôi đi chợ. Vào những ngày mưa lớn, đường rất trơn vì ở quê thời đó chưa trải đường nhựa mà chỉ toàn là đất thịt. Sau mấy lần tôi tự đi học rồi về nhà với bộ quần áo lấm lem bùn đất khiến mẹ ngán ngẩm lắc đầu khi giặt, cha tôi đã quyết định sẽ cầm tấm ni lông kia mà đưa tôi đi cho an tâm. Vậy là cứ hôm nào trời mưa lớn thì tôi sẽ không phải đi học một mình, cha sẽ cầm tấm ni lông kia căng ra, giơ cao che đầu, hai cha con cứ vậy mà đi từng bước dưới mưa. Cha đi trước còn tôi thì nắm lấy vạt áo của cha mà bước theo sau. Lâu lâu tôi ngoáy đầu nhìn hai bên lỗ trống của tấm ni lông để nhìn đường, hoặc cũng có khi là chào hỏi chúng bạn đang đi học cùng hướng đến trường. Đương nhiên, trên đầu của tụi nó cũng là những tấm ni lông che mưa như của hai cha con tôi. Lúc đó tôi mới nhận ra hình như ở quê, che mưa bằng tấm ni lông mới là mốt, là “hot trend” ở thời ấy!

Có những mùa mưa xối xả, tầm tã đến mức tấm ni lông che mưa mới dùng có mấy ngày đã nhăn nheo thật xấu xí. Cha tôi là người rất kỹ tính và gọn gàng nên cha hay tự tay xếp tấm ni lông kia sau khi phơi khô. Mỗi lần xếp là cha lại cố gắng vuốt cho nó thẳng ra nhưng đành bất lực, bởi những giọt mưa không hề khoan nhượng mà ra sức rơi xuống tấm ni lông cha cầm mỗi ngày. Và cho dù tấm ni lông ấy luôn được bảo quản cẩn thận thì chỉ dùng được tầm hai tuần là đã rách, lại phải thay mới cho tôi đi học. Mỗi lần trời mưa lớn là tôi biết mình sắp được cha dẫn đi học bằng cách đội tấm ni lông. Tuy nhiên, không thể phủ nhận là dù cho cha có che chắn hay tấm ni lông kia có tốt đến cỡ nào thì hai cha con tôi vẫn bị ướt bởi mưa tạt hai bên.

Thông thường khi tôi đến lớp, hai ống quần đều có thể vắt ra nước, tôi ngồi co ro và bắt đầu tập trung học. Cứ vậy, tôi trưởng thành qua những cơn mưa cùng mấy tấm ni lông nhựa mà cha cắt ra cho mình. Cũng có khi tôi nhìn lũ bạn nhà khá giả hơn mà hơi chạnh lòng, tụi nó không bị ướt nhiều như tôi vào mùa mưa. Rồi một hôm tôi lấy hết can đảm hỏi cha mình: “Cha ơi, sao con Quỳnh nó không bị ướt? Ngày nào con cũng ướt…”.

Cha tôi cười, vỗ nhẹ đầu tôi một cái, nói: “Đầu con không ướt là được, mấy phần kia ướt cho nó mát. Không sao!”.

Tôi lúc đó nghe xong liền cười vui, ngẫm nghĩ một lát thì lại càng thấy lời cha nói đúng. Mình cũng chỉ cần giữ cho cái đầu khô ráo thôi mà, chân tay ướt rồi cũng khô, cũng vẫn học tốt được. Thế là đã thông thoáng tư tưởng, tôi tiếp tục chạy nhảy vui vẻ xung quanh nhà mà không kịp để ý nét mặt thoáng buồn của cha. Mãi sau này khi tôi lớn hơn, đã lập gia đình và có con thì bản thân mới hiểu những câu hỏi ngô nghê của trẻ nhỏ lại có thể khiến người lớn mất ăn mất ngủ thế nào.

Nếu trẻ con biết suy nghĩ như người lớn thì chắc người lớn sẽ bớt suy nghĩ hơn, cũng chính vì sự vô lo và vô tư bằng những câu hỏi không cố tình nhưng lại dễ chạm đến những nơi sâu thẳm mà người lớn luôn cố tình giấu, cố gắng kìm.

Kéttt…

“Này cô kia, trời mưa mà không chạy đi, đứng ngẩn ngơ cái gì giữa đường vậy hả?!” - Tiếng một ông chú cỡ tuổi cha tôi đang la lớn sau lưng, nhìn lại thì ra là đèn đỏ đã chuyển qua xanh từ bao giờ!

Tôi quay lại nở một nụ cười với chú ấy và bắt đầu rồ ga đi.

Về nhà, tôi thay đồ và tự pha cho mình một ly trà ấm. Bật điện thoại lên, hôm nay tôi muốn gọi về nhà. Sau 3 hồi chuông, đầu dây bên kia bắt máy: “Gì đó con? Nay về sớm vậy hả, cơm nước gì chưa?”.

Tôi hớp miếng trà rồi chậm rãi trả lời: “Cha hả, mẹ đâu cha?”.

Cha tôi la lên trong điện thoại: “Em ơi… Dung nó kiếm em nè…”.

Tôi nói tiếp trong giọng gấp gáp như sợ cha rời đi chuyền máy cho mẹ, sợ cha không kịp nghe mấy lời tôi sắp nói: “Cha… Khoan… Ở nhà mình, còn mấy cái tấm ni lông không cha?”.

Cha tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Ni lông? Là ni lông gì con? Để làm gì?”.

Tôi cảm thấy giọng mình hơi nghẹn dù đã nuốt mấy hớp trà trước đó để chuẩn bị tinh thần. Ngập ngừng tôi nói tiếp: “Dạ… Là mấy tấm mủ mà hồi nhỏ cha con mình hay trùm đầu đi lúc trời mưa đó!”.

Cha tôi cười lớn trong điện thoại, hỏi lại: “Mần chi? Mấy cái đó giờ ai mà xài. Giờ người ta mua áo mưa hết trơn rồi con ơi. Mà mấy cái đó dễ rách nữa, tao che cho mày chỗ nguyên còn khúc tao nó rách, ướt nhẹp hà con. Dở lắm, con mua áo mưa đi cho chắc!”.

Tôi vâng dạ rồi chuyển chủ đề đòi gặp mẹ. Hỏi thăm nhà mấy câu tôi tắt máy. Còn mấy hôm nữa là hết năm 2022, câu nói của cha cứ văng vẳng bên tai tôi: “Tao che cho mày chỗ nguyên, còn khúc tao nó rách…”.

Thì ra, có những việc đã diễn ra từ lâu nhưng mãi đến nhiều năm sau mình mới nhận biết được. Tôi đột nhiên cảm thấy lòng mình như ấm áp hơn giữa cái lạnh cuối mùa ở Sài thành. Có lẽ thời gian không làm mọi thứ phai nhòa, nó chỉ làm cho từng việc trở nên đậm đà hơn trong lòng của những người trưởng thành.

Tuổi nhỏ, tôi cần sự chở che còn về già tôi sẽ là người chở che.

Tấm ni lông ấy chính là minh chứng cho sự chở che của tuổi thơ mà tôi đã may mắn được nhận.

Thì ra… Che mưa đâu chỉ là che mưa.

Thì ra, che mưa còn là một sự hi sinh của người làm cha cho một đứa trẻ dù có lớn cũng chỉ là đứa con bé nhỏ của đấng sinh thành.

C.D

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Tiếng mõ trong ngõ cụt - Truyện ngắn Kim Uyên
Trước đây, vợ lão Nam thường tụng kinh gõ mõ hai lần trong tháng, vào sáng mồng một và ngày rằm. Đầu năm nay nhân ngày rằm tháng giêng mụ mời một thầy chùa về làm lễ lớn, sau ngày đó mụ Nhung chăm tụng kinh hơn. Việc này khiến mọi người trong khu ngõ cụt không hài lòng, đặc biệt là các nhà liền kề với nhà lão Nam vì tiếng gõ công cốc nổi lên lúc năm giờ sáng.
Xem thêm
Bài điếu văn của lão Tân - Truyện ngắn Kim Uyên
Lão Tân thấy nhà đám náo động thì đứng dậy thất thểu ra về. Vừa đi lão vừa suy nghĩ căng thẳng lắm, lão chưa biết viết thế nào để hoàn thành bài điếu văn về ông chủ tịch cho em trai đọc vào lúc di quan sáng mai.
Xem thêm
Chạm mặt voi rừng - Truyện ngắn của Hồng Chiến
Những cơn gió trong rừng già bao giờ cũng khác với cơn gió bình thường. Trước khi đưa bàn tay mát rượi mơn man lên làn da, mái tóc chúng ta, gió thể hiện vũ khúc của mình bằng tiếng reo ầm ĩ như có hằng trăm, hằng ngàn con nai cùng chạy, làm các cành cây nghiêng ngã, xô đập vào nhau rầm rầm.
Xem thêm
Hai người mẹ | Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Truyện hay về người mẹ Việt Nam
Xem thêm
Bắt cá trên cao nguyên - Truyện ngắn của Hồng Chiến
H’Lê làm lớp trưởng lớp 9A1, người dân tộc Êđê có nước da bánh mật, mặt trái xoan, tóc xoăn tự nhiên tạo nên một vẻ đẹp huyền bí. H’Lê học cùng lớp nhưng hơn Thanh một tuổi, người rắn chắc, khỏe mạnh ra dáng một thiếu nữ. Còn Thanh sinh ra, lớn lên ở ngoại ô thành phố, quanh năm nghe tiếng gầm của sóng biển.
Xem thêm
Bản năng kép - Truyện ngắn Phùng Phương Quý
Ta nắm tay đấm vào đầu để nhớ lại. Đuổi ngay cái dự án khu công nghiệp ra khỏi bộ nhớ. Mười phần trăm là cái gì. Mười lăm phần trăm cũng chả là cái gì. Lại hai mươi à? Cút xéo ngay cái phần trăm hoa hồng của chúng mày. Tao đếch cần! Tao thích bia hơi, thích tăng gô...
Xem thêm
Fukushima: Thảm họa vẫn còn tiếp diễn
Ba đang ngồi đọc lại những trang viết về cuộc trò chuyện của cha con mình từ bấy đến nay. Và ngẫm ngợi lại những gì đã xảy ra trong chuyến Đông Du định mệnh.
Xem thêm
Bóng chim tăm cá – Truyện ngắn Phùng Phương Qúy
Con đò cố lách qua đám lục bình rin rít, cố nhoi lên từng thước. Khói dầu máy phun mù mịt phía sau, khét lẹt. Hai Loan ngồi bên bao mì mót, lấm láp mủ, đất. Mái tóc rối bù, cần cổ vươn về cuối sông, sắp dài thành cổ cò. Vậy mà chiếc xuồng cũ của chồng không thấy xuất hiện.
Xem thêm
Người viết sử | Truyện ngắn của Nguyễn Trường
Nguồn: Văn nghệ số 35+36 (ngày 2/9/2023)
Xem thêm
Mộ tổ | Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Giải thưởng cuộc thi truyện ngắn của Tạp chí Sông Hương tổ chức năm 1994.
Xem thêm
Chè chốt Truyện ngắn của Lê Na  
Lần đầu tôi gặp em, một ngày chớm đông. Em mặc chiếc áo len cộc tay màu hoa mười giờ. Màu hoa ấm áp làm sao. Tôi như được trời cho duyên cớ ấy. Thỉnh thoảng hai cái xe đạp ngược chiều lại chạm nhau. Có lẽ chẳng bao giờ em để ý đến tôi, còn tôi thì ngóng đợi đến mỏi mòn. Dẫu chỉ lướt qua nhau, tôi vẫn bị hút hồn bởi đôi mắt ấy. Đôi mắt ngơ ngác, lung linh như được vẽ bằng sương mai. Màu áo len hắt ánh hồng lên má. Đâu có son phấn gì, một cô gái đậm chất quê. Bầu má mịn màng, non tơ. Tôi đã vô cớ nhớ em, một người dưng, giữa ngàn vạn người tôi gặp.
Xem thêm
Tình yêu cao thượng | Truyện ngắn của Nguyễn Thanh
Nguyễn Thanh, nguyên Tổng thơ ký Hội Văn nghệ Giải phóng TP. Cần Thơ
Xem thêm
Chờ đợi hóa thân | Truyện ngắn Đặng Chương Ngạn
Tác phẩm đăng Nhà văn & cuộc sống số 14
Xem thêm
Tu hú gọi bầy | Truyện ngắn Lệ Hồng
Truyện đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số 86 (ngày 10/8/23)
Xem thêm
Tâm “điếu văn” – Truyện ngắn Phùng Chí Cường
Sinh – Lão – Bệnh – Tử là quy luật của một đời người. Sinh thì có hạn nhưng tử thì bất kỳ không ai có thể định trước được. Có những người vừa mới cách đây không lâu vẫn còn cười phơ phớ, thế mà đùng cái lăn ra chết bất đắc kỳ tử.
Xem thêm
Thẻ nhà văn | Bích Ngân
Truyện đăng Tuổi Trẻ Cười
Xem thêm
Chó robot | Truyện ngắn Lê Thanh Huệ
Truyện đăng Văn nghệ quân đội
Xem thêm
Gấu Ngựa - Truyện ngắn của Hồng Chiến
Những chú Voọc có chiếc đuôi dài hơn thân mình, trắng muốt đưa hai tay bám lấy cành cây như người đánh đu, cất tiếng hú vang động cả bầu trời. Loài Voọc ở đây lạ lắm: mặt có lông màu trắng; đầu, lưng và tứ chi lông đen thui; vùng bụng lại có lông màu bạch kim. Chúng sống thành từng đàn năm bảy chục con, mỗi sáng sớm kéo nhau đi ăn, hoặc chiều về lại hò hét, gọi nhau inh ỏi. Chúng thích ăn lá cây khác với họ nhà khỉ chỉ thích ăn quả. Có lẽ bầy Voọc chưa bao giờ gặp người nên thấy H’Chi đi một mình chúng nhìn chằm chằm rồi đua nhau đuổi theo, quăng mình từ cành này sang cành khác như người làm xiếc.
Xem thêm
Thị trấn biết cười – Truyện ngắn của Tống Phước Bảo
Rừng nối đất. Cây nối gió. Mưa nối lạnh. Và cô đơn nối những con người chẳng biết cười gần với nhau.
Xem thêm
Cây mẫu đơn hoa đỏ – Truyện ngắn của Hồ Loan
Cơn ho sặc sụa của ông khiến bà bừng tỉnh. Cơn ho như thể lấy cả buồng phổi của ông ra ngoài. Đưa tay dụi vội hai mắt, bà lập cập tiến ngay lại, một tay vỗ lưng, một tay vuốt ngực cho ông:
Xem thêm