TIN TỨC

Điên điển đợi ai | Tản văn của Lệ Hồng

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2023-07-02 16:45:48
mail facebook google pos stwis
1273 lượt xem

LỆ HỒNG

Ước vọng cuối cùng của má tôi là được một lần về quê ngoại. Nghe mà buồn lạ! Vì sao mãi đến bây giờ má mới nói ra niềm mong ước ấy. Có vẻ trong mắt má, các con đã trưởng thành, chẳng còn gì lo lắng. Có vẻ đến lúc má đòi được một lần khi tuổi tác đã leo dần lên dốc.

Chính thức thì đây cũng là lần đầu chúng tôi rồng rắn rước má về quê. Như cô Thắm về làng! Một lần ‘xuất giá tòng phu’ nàng đã không quay trở lại, chốn cũ đò xưa nặng niềm thương nhớ ngọt bùi.

Tôi không phải má để cảm nhận sự rung rẩy bồi hồi của người con xa xứ, cũng chưa cảm được mối quan hệ họ hàng mình không giao tiếp bao năm qua. Vài người thân yêu nhất của má, tôi biết đã xa rồi.

 Thế mà, tất cả như vẫn còn đây! Cây ô môi má trèo lên mắc ba chành trốn khi ông ngoại vác roi rượt đuổi. Má kể ngọn roi chưa từng chạm vào người lần nào.  Ông hù cho má bớt nhoi, má bù lỗ bằng cách hái trái ô môi quăng xuống. Ông chỉ việc lụm về chặt ra ngâm rượu. Nghe đồn rượu ô môi bổ ngửa, chất ngọt chát từ mấy khoanh thịt nhỏ tròn nâu làm tăng vị nồng say dịu. Sẵn ai đau lưng đái buốt ngày làm một chun nhỏ cũng được giấc êm tới sáng.

Quê nhà! Đường tìm về tuổi thơ má lại tràn đầy phấn khích trong chúng tôi. Thì ra mình cũng có quê! một chốn nhớ về, lạ lẫm chợt thân thương. Điều đó thay đổi khá nhiều cảm xúc ướt át với mảnh tình quê tôi vừa có được.

Song! Hình ảnh mừng vui quấn lấy nhau cười toe toét, âm thanh ngỡ ngàng rộn rã góc sân chợt ngưng động. Má bươn bả lướt ra sau vườn, nơi hàng cây điên điển nghiêng nhành ra mép nước. Chầm chậm ngồi xuống, chân gần chạm vào bùn, má cứ để thế. Chúng tôi khẽ bước theo, vây quanh gọi, má ơi.

Một khoảng không nào đó đôi mắt ấy đã lạc vào, xa ngái. Giọt nước khô cằn khẽ khàng lăn, cứ trôi tuột dài không cách gì ngăn được. Chúng tôi ngưng thở.

Tiếng nói từ hoang thẳm dội về, nghe như lời tự thú, cô gái đã phụ tình chàng trai. Mối tình với người bác sĩ ấy! Thầm lặng, sâu đậm, nhưng êm nhẹ như cánh hoa vàng nghiêng xoay. Họ hẹn hò ngay bên mép sông rất xa nơi họ ở. Núp dưới tàn cây điên điển, gió sông Hậu thổi rườn rượt mát cả nỗi nhớ nhung. Lời hẹn vàng vọt theo cánh hoa li ti bềnh bồng trong gió, niềm hy vọng monh manh chòng chành đôi trái tim yêu.

 Khi biết nàng phải sang sông theo chồng, bỏ anh lại dưới nhành điên điển. Anh muốn cùng nàng làm cuộc đào thoát thật xa. Tuổi thơ tắm nước sông Hậu ngọt ngào, ăn canh chua cá bông lau bông điên điển, chạy nhảy theo cánh bướm trong nắng chiều loang loáng, cô ý tá miệt vườn sao có thể bỏ lại tất cả!

Ôm cuộc tình đó cho đến ngày nàng trở lại, tôi không chắc mình có đủ lời thi ca nào. Để biết rằng! yêu thật sự một người là vượt qua cả không gian thời gian, dù hình bóng đó lất lây trong ký ức. Tôi tin nàng vẫn canh cánh bên lòng cả tuổi xuân hoa mộng, khi niềm hạnh phúc từng trôi qua đời thật nhọc nhằn đớn đau.

Má đã cố níu giữ cho riêng mình một mảnh tình thơ không hồi kết.

Một đời yêu! Má dành cho cuộc hôn nhân hai gia đình hẹn ước, di nguyện buộc ràng thắt nghẽn trái tim thơ.

Một đời si! Má dành cho cánh hoa vàng bảng lãng. Dẫu biết chẳng thể gặp lại người xưa, dẫu đã cố chôn vùi kỷ niệm. Đến một ngày, tiềm thức yêu thương chợt quay về lối cũ, má một mình ngồi nhớ cố hương trong rạn vỡ u hoài. Chúng tôi lặng lẽ trong từng giọt nhớ bẽ bàng.  Mã đã từng yêu!

Thế nhưng, tình yêu đẹp có thể mất đi? Hay ta nén nó vào tâm tưởng. Nếu may mắn, hạnh phúc đương thời trổ hoa như một bản tình ca khoe sắc, tình yêu xưa sẽ bạc màu dĩ vãng. Còn không may, hình ảnh đắm chìm thả nổi theo những cơn sóng ngầm trôi dạt, rồi chực chờ quật ngã cuộc đời không như ý.

Má đã vững vàng vượt qua sóng dữ. Một trái tim mỏng manh như vẻ ngoài đôi khi được dệt nên bằng sợi tơ mẫu tử, lóng lánh óng ả như sương mà dạn dày năm tháng. Không lời ca thán, không để nước mắt rơi bởi hoa rơi, chúng tôi đã quá vô tình!

Nỗi nghẹn ngào vay mượn từ cuộc đời không tình yêu cứ dâng nấc bóp nghẽn tim tôi. Tuy chúng tôi đã chưa hề bước qua lối mòn đó dù chỉ một lần.

Cứ như má sợ! Dấu ấn xưa rực đỏ như trời chiều bàng bạc cuối tây, sợ ánh hoàng hôn tím phủ lên cuộc đời các con mình. Má đã dạy chúng tôi sống không hề là tấm gương soi đã ố vàng. Nó là của má, chỉ riêng má thôi.

Tôi đi dọc triền sông, chân không dò dẫm mạch nước quê mình. Hương vị tôi chưa từng được nếm. Tôi vốc nước sông vàng phù sa ấp vào mặt, nghẹn mà ấm nóng.

Gió trưa êm dịu, màu sông quê trải thảm hoa vàng điên điển, hình ảnh này như địa đàng ru nồng giấc ngủ trưa hè. Tôi và chiếc võng, Má cười đong đưa.

Bỗng thấy mình may mắn vì được chọn lựa, bỗng thấy đời vui vì đã góp mặt trong thời khắc này. V,, bỗng thấy mình hạnh phúc vì là con Má.

Nguồn: Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh

Bài viết liên quan

Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Hương sắc mùa thu trên đèo Khau Phạ – Bút ký Phan Anh
Ngược quốc lộ 32, giữa nắng thu vàng óng ả, chúng tôi đến với xứ sở vùng cao Mù Cang Chải của núi ngàn Tây Bắc, theo tiếng bản địa của người H’Mông Mù Cang Chải có nghĩa là vùng đất gỗ khô. Nơi ấy có những đỉnh núi mờ sương cùng với vực sâu thăm thẳm. Những núi đá cao ngất quanh năm được mây sương bao phủ ấy cũng từng được nhiều người ví von tựa như nơi “đất trời gặp gỡ” và nổi tiếng với con đèo Khau Phạ, một con đèo cũng từng được liệt vào hàng trứ danh ở Việt Nam, nằm trong nhóm “tứ đại đỉnh đèo” (bốn con đèo hùng vĩ nhất, cao nhất, dài nhất, nguy hiểm nhất: đèo Mã Pí Lèng - tỉnh Tuyên Quang, đèo Ô Quy Hồ, Đèo Khau Phạ - tỉnh Lào Cai và đèo Pha Đin - nằm giữa hai tỉnh Sơn La và Điện Biên).
Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm
Cả một trời thương - Tản văn Vừ Thị Mai Hương
Đến Hà Giang, bạn sẽ thấy. Hà Giang đẹp trong veo như nắng sớm bản Phùng, hiên ngang kiên cường như đá núi Đồng Văn và dịu dàng như ánh chiều rơi trên dòng Nho Quế. Hà Giang, như một nàng tiên bí ẩn mà cả đời bạn sẽ không bao giờ hiểu được hết, sẽ không bao giờ đi được đến tận cùng.
Xem thêm
Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh
“Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh” – bài phiếm đàm của Phạm Minh Mẫn, từ một truyền thuyết quen thuộc, đã mở ra nhiều liên tưởng bất ngờ.
Xem thêm
Khát vọng hòa bình – Ký của Nguyễn Minh Ngọc
Từ một nữ sinh Châu Sa giàu nghị lực đến vị Bộ trưởng Ngoại giao của Chính phủ Cách mạng lâm thời, rồi Phó Chủ tịch nước, cuộc đời bà là bản hùng ca về trí tuệ, bản lĩnh và khát vọng hòa bình của dân tộc Việt Nam.
Xem thêm
Văn hóa công trình
Nguồn: Báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 34 (3417) ra thứ bảy ngày 23/8/2025.
Xem thêm
Tổ quốc trên hết
Tùy bút của Đại tá, nhà thơ TRẦN THẾ TUYỂN
Xem thêm
Xứ nhãn du ký – Bài viết của Phan Anh
Theo con đường trên mặt đê phía tả ngạn sông Hồng chúng tôi xuôi về phố Hiến để đến với vùng đất nổi tiếng một thời của xứ đàng ngoài mà từng được người đời truyền tụng là tiểu Tràng An và đi liền cùng với câu ca “Thứ nhất Kinh kỳ, thứ nhì Phố Hiến”.
Xem thêm
Bữa cơm ân tình giữa lòng thủ đô
Trong khuôn khổ chuyến đi về thủ đô tham dự Kỉ niệm 8 năm thành lập và sơ kết 6 tháng đầu năm 2025 của CỘNG ĐỒNG TÌNH NGUYỆN VIỆT NAM, rất nhiều sự kiện đã diễn ra và đều vô cùng ý nghĩa, trong đó có sự kiện Hoàng Xuân được ăn bữa cơm thân mật cùng với Giáo sư, Anh hùng Lao động, Nhà khoa học Nguyễn Anh Trí.
Xem thêm
Đêm thơ “tứ thuỷ” – Ký của Trần Thế Tuyển
Đại tá, nhà thơ Trần Thế Tuyển vừa gửi qua Zalo cho Văn chương TP.HCM bài viết nóng hổi về Đêm thơ “Tứ Thuỷ” diễn ra ở Tuy Hoà tối 17/8/2025.
Xem thêm
Nhớ mãi Bác cả Trọng
Vẫn biết đó là quy luật muôn đời của tạo hoá, nhưng khi nghe tin “Bác cả Trọng” – Đại tá, nhà báo Phạm Đình Trọng, nguyên Trưởng Ban đại diện phía Nam Báo Quân đội nhân dân về với tổ tiên, chúng tôi không khỏi bàng hoàng…
Xem thêm
Cầu siêu giữa đại ngàn
Bài viết dưới đây của Đại tá nhà văn Trần Thế Tuyển ghi lại những cảm xúc sâu lắng của một người lính già tại lễ cầu siêu đặc biệt giữa đại ngàn Trường Sơn, nơi hội tụ nghĩa tình đồng đội và lòng tri ân sâu sắc.
Xem thêm