TIN TỨC

Người lạc giữa “vòng tròn số phận”

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2021-10-01 06:21:45
mail facebook google pos stwis
1992 lượt xem

BẢO TRUNG

Đọc hết tập thơ Giả dụ của Nhật Quỳnh, độc giả có cảm giác được đồng hành cùng tác giả trên chuyến tàu lướt qua những sân-ga-định-mệnh. Có một đích đến hồ như vô định, vô hướng trong tâm tưởng của khách lữ hành.Trên chuyến tàu đó, có một người thơ nặng mang theo khối hành lý chất chứa ám ảnh, khổ đau lẫn hạnh phúc; những dự cảm mơ hồ, phù du chơi vơi theo điệu buồn dang dở như một định phận của kiếp người.
 

Nhà thơ Nhật Quỳnh

Đi qua những mất mát, thơ Nhật Quỳnh đã thủy tinh hóa từng nỗi đau, để chiêm ngắm, đối thoại, thức tỉnh, vỗ về một trái tim từng rạn vỡ bởi thú đau thương. Tôi hình dung một Nhật Quỳnh đổ bóng mình dọc những hàng ghế trống không lúc con tàu rời sân ga. Không còn ai đón đợi mình, chị lặng lẽ viết lời tình tự gửi theo từng cơn gió hững hờ bay đi. Những câu thơ xô lệch cấu trúc ngữ pháp, ngữ âm, thanh điệu, tràn bờ cảm xúc, tạo những ám ảnh, ám dụ trong tâm tưởng: Tôi sợ một ngày kia! / nỗi buồn sẽ chẳng thể nguôi ngoai…/ khi người yêu/ đem tình tôi ra giữa chợ đời rao bán/…Ôi tình yêu như rơm rạ / sưởi ấm mà cũng làm rát bỏng đời nhau! (Sợ)

Bao dấu chấm hỏi ùa về trong thao thức của Nhật Quỳnh. Bàn tay mỏng manh của chị cố vươn ra ngoài cõi mênh mông để mong nắm một bàn tay nồng ấm, một bờ vai để nương dựa mỗi lúc ngã lòng giữa từng cơn ấm lạnh của nhân thế. Hy vọng để rồi đón về sự vô vọng khi thăm thẳm mắt đêm đổ về vây bủa: Ngơ ngác tiếng cười dõi ánh mắt quen/ thương làm sao trái tim nhỏ bé / đập không vỡ hết nỗi buồn vô cớ/ khắc khoải lòng rỗng mắt những đêm sâu / sẽ chẳng bao giờ anh biết được đâu/ em yêu anh tại sao nhiều đến vậy! (Sẽ chẳng bao giờ anh biết). Tuyệt vọng nhưng không hề vô vọng. Tấm chân tình ấy vẫn rộng mở, đợi chờ, tiếp tục vun xới những tàn tro, đổ nát, để ươm hạt mầm hy vọng. Mong một ngày tình yêu về lại, để người chờ mong không còn bơ vơ trước ngõ hẹn thề: Anh không về nên mùa thu qua ngõ/ lời yêu thương theo gió tan nhanh/ chỉ đóa cúc còn tin lời hò hẹn/ đêm chong đèn ngồi đợi mặt trời lên. (Anh không về)

Mỗi câu thơ viết ra là để tự ru mình, ru người. Nhưng suy cho cùng cũng là một cách mượn lời ru… để thức.

Nhật Quỳnh sẻ chia tiếng thở dài của người chị hơn mười năm đằng đẵng chờ một bước chân quen, một tiếng gõ cửa tìm về: Chị đợi gì /bước chân quen?/ bàn tay quen?.../ chị chạm cửa thiên đường/mang theo tiếng thở dài! (Thở dài). Rồi lại thấy bóng mình trong vời vợi lời ru của mẹ: Tháng Ba rét ngọt cánh chuồn / bếp xâu từng sợi khói luồn ngõ sau/ áo toan sứt chỉ bạc màu/ mẹ toan vá lại nỗi đau thuở nào/ tôi thành một khúc ca dao/ níu chân mẹ lại cầu ao bên này/ phong phanh áo mỏng vai gầy/ gió lùa buốt cả gót lầy cuối đông/ người đem theo lá diêu bông/ mẹ tôi khản tiếng chiều suông gọi đò/ heo may lất phất sương mù/ mẹ ngồi bên lở…lời ru bên bồi. (Lời ru cho người). Đây là một trong những bài thơ lục bát hay của Nhật Quỳnh, để lại nhiều âm ba trong lòng độc giả.

Tôi cứ thắc mắc với cái tên của nhà thơ: Nhật Quỳnh. Sao không là Dạ Quỳnh- đóa quỳnh nở về đêm dâng hương thầm, thuận tòng theo nhịp dạ hành của vũ trụ? Nhật Quỳnh - hoa quỳnh nở dưới ánh dương- một bản thể tự bóc trần mọi cảm xúc mà không cần một lớp phấn hương phù huyễn nào. Tên người thơ và tác phẩm dường như phong vận vào phận số.

Lật giở từng trang viết- trang đời của chị, ta được chạm tay lên từng ngọn cỏ từng ngày xanh lại sau bao lầm lỗi, hóa thân cùng ảo ảnh nụ cười, chạnh lòng nghe thoáng nỗi buồn rơi nghiêng, bơ vơ trước những ngác ngơ của phố cũ, thềm xưa…

… Thi tứ, thi ảnh của toàn tập thơ của Nhật Quỳnh khiến chúng ta liên hệ đến cảm thức đồng điệu với thi sỹ người Mexico Octavio Paz khi ông dự phóng những suy niệm: “…Thơ len vào giữa có và không. Thơ nói những gì tôi im lặng. Thơ im lặng những gì tôi nói. Thơ mơ nhưng gì tôi quên”.

B.T.

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Người chiến sĩ Điện Biên Nguyễn Thiện Thuật - Mùa hoa ban đẹp mãi
Đối với mỗi người Việt Nam chúng ta hôm nay, cái tên Điện Biên Phủ đã như một dấu mốc luôn hiện lên sừng sững mỗi khi nhắc đến. Ai cũng rưng rưng xúc động bởi máu xương của cha anh, của nhân dân đã đổ xuống để làm nên chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ là không thể đo đếm hết được.
Xem thêm
Những trang văn phảng phất mùi thuốc súng
Bài tham luận của nhà văn Đỗ Viết Nghiệm
Xem thêm
Di cảo thơ Chế Lan Viên: Khi thơ là thuốc, là lời kinh kệ
Chế Lan Viên là người mà sự nghĩ ngợi vận vào thơ như thể thơ cũng là thuốc, thơ chẩn ra được cái bệnh đau của kiếp người, và “Có vào nỗi đau mới có ích cho người”.
Xem thêm
Cảm hứng sinh thái trong thơ Đặng Bá Tiến
 Là một nhà báo, nhà thơ mấy chục năm gắn bó với vùng đất Đắk Lắk, Đặng Bá Tiến đã sáng tác thành công về thiên nhiên, con người và văn hoá Tây Nguyên với nhiều tác phẩm: Lời chân thành với cỏ (Thơ, 2009), Rừng cổ tích (Trường ca, 2012), Hồn cẩm hương (Thơ, 2017), Linh hồn tiếng hú (Thơ, 2020). Anh là một trong những gương mặt tiêu biểu của thơ ca Tây Nguyên đương đại, một nhà thơ “thứ thiệt”[1] có bản sắc riêng, thể hiện phong cách nghệ thuật độc đáo. Nổi bật trong sáng tác của anh là những tác phẩm viết về rừng, về sinh thái văn hoá và nhân văn.      
Xem thêm
Sức bền của ngòi bút
Nguồn: Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số 116, ngày 21/3/2024
Xem thêm
Nguyễn Bính ở phương Nam
Nguyễn Bính (1918-1966), tên thật là Nguyễn Trọng Bính (có lúc tên Nguyễn Bính Thuyết), quê ở Nam Định nhưng sống khắp ba miền đất nước. Ông có phong cách một nhà thơ lãng tử, sáng tác về chủ đề tình cảm làng quê và tình yêu, tổ quốc. Thơ tình cảm mộc mạc của ông được rất nhiều người thuộc. Tác phẩm gồm 26 thi tập trong đó có : + 1 kịch thơ : Bóng giai nhân (1942): + 3 truyện thơ : Truyện Tỳ Bà (1942); Trong bóng cờ bay (1957); Tiếng trống đêm xuân (1958): + 1 vở chèo : Người lái đò sông Vỹ (1964) và rất nhiều bài thơ nổi tiếng của ông được nhạc sĩ phổ thành ca khúc : Tiểu đoàn 307 (Nguyễn Hữu Trí phổ nhạc, Quốc Hương ca);  Cô hái mơ (Phạm Duy); Ghen (Trọng Khương), Cô lái đò (Nguyễn Đình Phúc); Chân quê (Minh Quang). Hiện nay, nhiều thành phố có những con đường mang tên ông. Nhà thơ Nguyễn Bính nhận được giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật (2000) cùng với Hoài Thanh, Bùi Đức Ái, Nguyễn Quang Sáng, …
Xem thêm
“Đánh thức mình bằng chân lý vô ngôn”
Tôi biết Nguyễn Minh Thuận (nguyên Tỉnh ủy viên, Giám đốc Sở Tư pháp Đắk Lắk) làm thơ đã lâu, dễ hơn ba chục năm trước, thỉnh thoảng anh vẫn đọc cho tôi nghe và rải rác anh cho đăng trên facebook Trương Thị Hiền - vợ anh (TS, giảng viên Trường Đại học Tây Nguyên).
Xem thêm
Đọc “Thơ mười năm” của Hoàng Đình Quang
Bài viết của nhà thơ Trần Quang Khánh
Xem thêm
Hoàng hôn chín – chín mọng yêu thương
Về tập thơ in chung của Võ Miên Trường và Triệu Kim Loan
Xem thêm
Thơ Phan Hoàng trong hành trình ngược lối – Tiểu luận của Mai Thị Liên Giang
Tập thơ “Chất vấn thói quen” của Phan Hoàng từng nhận được nhận Giải thưởng Hội Nhà văn TPHCM và Tặng thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 2012, sau đó tập thơ này được trao Giải thưởng Nghệ thuật Danube năm 2023 của Hungary. Ngoài ra tập trường ca “Bước gió truyền kỳ” của ông cũng được Ủy ban nhân dân TPHCM trao Giải thưởng Văn học Nghệ thuật TPHCM 5 năm lần thứ II. Để hiểu thêm về hành trình sáng tạo thi ca của nhà thơ Phan Hoàng, xin trân trọng giới thiệu bài viết của nhà lý luận phê bình văn học Mai Thị Liên Giang.
Xem thêm
Những giải mã thú vị, khoa học của một người đọc tri âm
Với kiến văn sâu rộng, sự nghiên cứu cẩn trọng mang tính học thuật cao, khai thác nhiều vấn đề tri thức lý luận mới mẻ; Trần Hoài Anh đã đem đến những trang viết tinh tế, khai mở nhiều điều lý thú và bổ ích.
Xem thêm
Hồn xuân trong thơ Hồ Chí Minh
Nhà thơ Trung Quốc Viên Ưng đã nhận định sâu sắc về Chủ tịch Hồ Chí Minh: “Một trí tuệ lớn, một dũng khí lớn, một tâm hồn lớn”.
Xem thêm
“Trung thực và quả cảm” trong sáng tác và phê bình văn học, nghệ thuật
Bài viết của nhà thơ Mai Nam Thắng trên Văn nghệ số 4/2024
Xem thêm
Nguyễn Quang Thiều với ‘Nhật ký người xem đồng hồ’
Bài viết của Nguyễn Văn Hòa về tập thơ Nhật ký người xem đồng hồ của Nguyễn Quang Thiều
Xem thêm
Nửa lo giá chợ nửa ngây vì trời
Nguồn: Báo Văn nghệ số 4, ra ngày 27/1/2024.
Xem thêm
Dòng kinh yêu thương
Tháng 8 năm 1969, chương trình Thi văn Về Nguồn góp tiếng trên Đài phát thanh Cần Thơ vừa tròn một tuổi. Nhân dịp nầy, cơ sở xuất bản về Nguồn ấn hành đặc san kỷ niệm. Đặc san tập họp sáng tác của bằng hữu khắp nơi, với các thể loại như thơ, truyện, kịch… và phần ghi nhận sinh hoạt văn học nghệ thuật ở miền Tây trong một năm qua. Trong đặc san này, chúng tôi in một sáng tác của nhà thơ Ngũ Lang (Nguyễn Thanh) viết ngày 24/8/1969, gởi về từ Vị Thanh (Chương Thiện), có tựa đề “Đưa em xuôi thuyền trên kinh Xà No” Hơn nửa thế kỷ trôi qua với bao nhiêu biến động, ngay cả tác giả bài thơ chắc cũng không còn nhớ. Xin được chép lại trọn bài thơ của anh đã đăng trong Đặc san kỷ niệm Đệ nhất chu niên Chương trình Thi văn Về Nguồn, phát hành vào tháng 8 năm 1969.
Xem thêm
Minh Anh, người đánh thức thế giới
từng chữ từng chữ/ rơi vào từng dòng từng dòng/ chúng chụp lấy những khoảnh khắc/ đẹp não nùng/ không thể rời khỏi con tim/ cách duy nhất để tự nó đừng nở rộ quá mức/ vượt khỏi ký ức của ta/ là hãy viết xuống (Sự kỳ lạ của nghệ thuật viết).
Xem thêm
Ta sẽ không như cốc trà nguội cuối ngày
Bài viết của Nguyên Bình về tập thơ Vọng thiên hà của Hoa Mai.
Xem thêm