TIN TỨC

Vân Khanh: Tiếng thì thầm trong lời của lá

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-08-18 18:01:10
mail facebook google pos stwis
1068 lượt xem

NGUYỄN VŨ QUỲNH

Trước khi các bạn có trong tay tập thơ mới tinh còn thơm mùi mực này thì cách đây chưa lâu tôi đã có cuốn bản thảo tập thơ LỜI CỦA LÁ mà thi sĩ, Nghệ nhân ưu tú Vân Khanh gửi đọc, xem lại trước giờ chạy đến nhà in.

Đọc qua bản thảo tập thơ tôi thấy rằng Lời của lá trong kho tàng thi ca lần này của anh viết đời hơn, bay bổng hơn và yêu thương nhớ nhung hơn những tập thơ trước. Cái chất lãng mạn trong tác phẩm này hình như là thi vị của nghệ nhân với thi nhân qua những bài thơ tình của anh chất chứa hơn, thơm thảo hơn. Đặc biệt tập thơ Lời của lá, là những cảm nhận sâu sắc, triết lí nhân văn về tình yêu và những vùng đất anh đã đi và đến, kể cả nước Nhật xa xôi. Đọc thơ anh tôi thấy Vân Khanh đã bật lên cung bậc âm vang mới nhất là từ lúc anh bước chân vào ngôi đền văn chương thành phố và lâu đài nghệ nhân quốc gia.

Một chặng đường thơ của người từng trải, bôn ba cả cuộc đời với tiếng thơ trong cái nghĩa ân tình. Nghệ nhân ưu tú Vân Khanh đã diễn ngâm cả ngàn bài thơ của những người làm thơ nhiều thế hệ trên sóng phát thanh, truyền hình và trên các sân khấu từ trước những năm 1975 cho đến bây giờ. Mãi tới gần đây từ trong sâu thẳm của tiếng thơ Vân Khanh thì những tác phẩm thơ, những đứa con tinh thần của riêng anh mới ra đời. Có một điều riêng biệt, những bài thơ của các nhà thơ nhờ người nghệ sĩ tài năng chất giọng rất Huế này chuyển tải đến bạn nghe, xem trên đài và trên sân khấu, không va đập, không trà trộn vào thơ anh. Tinh hoa của họ không lẫn vào anh mà chỉ tạo đà thúc đẩy, tạo nên thơ anh có vóc dáng riêng biệt, một giọng thơ dành riêng cho mình trong các tác phẩm của thi sĩ  Vân Khanh:

Em - thảm cỏ mùa Thu vàng đắm đuối

Tôi run lòng không dám bước chân lên

Sợ nguyên trinh bàng bạc mộng ban đầu

Sợ mong manh chạm đôi hồn dễ vỡ

Ánh mắt huyền thu tôi vào duyên nợ

Nụ duyên thầm mênh mông tôi - trời mơ

                                         Thu Thảo

Ở cái tuổi chiều về, cận kề hoàng hôn rồi, viết những vần thơ như vậy thì tâm hồn và trí lực vẫn còn tươi trẻ lắm, nhan sắc lắm. Ánh mắt huyền thu tôi vào duyên nợ. Tinh tế lắm chứ, say mê đến đắm đuối mới có cái nhìn đẹp hút hồn đến như vậy. Phải chăng con người của tiếng thơ và thi nhân không lúc nào là không xao động đến cái đẹp, bởi vì tình yêu là muôn thở, tình yêu có tội lỗi gì đâu, cuộc đời đâu chỉ có một vài lần yêu mà còn yêu mãi mãi, bởi vì tình yêu là cuộc sống:

Tình yêu như sóng bôn ba

Lúc giận giữ lại hóa ra thành thần

Có gì đâu phải phân vân

Bạc đầu sóng lại tiếp lần sinh ra

                                          Vũng Tàu

Tình yêu trong thơ là một thứ ma lực, không nhà thơ nào không nói về yêu và trong thơ không yêu thì chỉ còn khô cứng và ngây dại. Nhà thơ Xuân Diệu đã viết: ”Yêu đi yêu nữa yêu thêm chẳng thừa”. Cho nên nhà thơ Vân Khanh đã mãi mê chiều đến quên cả hoàng hôn:

Ta mãi mê chiều quên hoàng hôn đã đến

Đời lạnh buồn đến ngàn vạn phôi pha

Em cứ thế thu chiều vào trong mắt

Ta tự do, tự nguyện một ngục tù

                                 Chiều trong mắt  em

Phải nói rằng thơ tình của thi sĩ Vân Khanh còn say đắm lắm, mà quên cả những ràng buộc cuộc sống xung quanh: “Ta tự do, tự nguyện một ngục tù” cái ngục tù tình yêu ấy, mãnh liệt và hấp dẫn đến lạ thường, làm cho thi sĩ: “Mãi mê chiều quên hoàng hôn đã đến’. Phải chăng cái chiều trong Lời của lá Không phải chiều của không gian mà là chiều của thời gian con người khi sắp đến gần cái cửa hoàng hôn quên tuổi tác vì yêu cuộc sống, yêu con người:

Chiều vô tận hồn ta thành thương nhớ

Ảo tưởng nào thoáng hiện một nguyên sơ

Mà ngày xưa ta cố ý bất ngờ

Chơi vơi em giữa dậy thì lấn bấn

Chiều biển lặng nghe đời ta lỡ vận

Lắm giang hồ mà còn nợ bể dâu

                                             Chiều biển lặng

Viết như vậy là thi vị và tâm đắc như con tằm rút ruột nhả những sợi tơ bền đẹp. Nhà thơ đã đi qua một thời trai trẻ, đi qua nhân tình thế thái, đi qua những mối tình đẹp đẽ đến tận bây giờ: “Tiếng mây bay chạm tóc trắng ngang đầu”. Khi đứng trước biển lặng chiều nay lại ước gì trở về thời tuổi trẻ để vùng vẫy bốn phương. Lắm giang hồ mà còn nợ bể dâu. Như vậy đã đi xa vẫn tiếc một thời trai trẻ…

Như ở phần trên đã nói, mỗi bước chân trong cuộc hành trình trên mọi miền đất nước, những tỉnh thành anh đã đi qua, kể cả khi đi ra nước ngoài, anh luôn để lại những cảm xúc thi ca dìu dặt mà lắng lại trong suy tư:

Mai này dẫu có đi xa

Vũng Tàu với biển cùng ta… viết chiều

                                                Vũng Tàu

Anh đã lượng hóa cây cầu Cần Thơ bây giờ đã thỏa lòng thèm khát mấy trăm năm nay sững sững vắt ngang sông Hậu:

Vòm xuân giờ đã bắc qua

Đôi bờ thương nhớ để mà…Cần Thơ.

                                                   Cần Thơ

Có gì man mác như Thu

Mùa em đã chín tôi từ Hà Tiên

                                  Hà Tiên

Và từ xa xôi đất khách quê người anh nghĩ về núi non Tổ quốc:

Mê ngắm hoa Anh đào Kawazusakura rực rỡ sắc hồng

Thấy cảm cả nỗi lòng Phú Sĩ

Vì vẻ đẹp cho người mà chịu lạnh quanh năm

Tôi lại nghĩ về quê mẹ xa xăm

Nơi Pansipan đang nhìn qua Phú Sĩ

Chuyện ngày xưa hai núi cũng đau lòng

                                                Núi Phú Sĩ

Tác phẩm Lời của lá lần này của nhà thơ Vân Khanh, tôi cũng chỉ cảm nhận một phần nào đó thôi, nhưng đã thấy tác phẩm này đã vượt lên những thi phẩm trước. Anh đã dụng công xây dựng công trình thơ của mình từng bước phát triển đi lên tầng cao mới của anh. Thơ của Vân Khanh bây giờ như được anh gom góp ý tứ từ xa xưa dồn nén lại bây giờ mới bung ra những đúc kết yêu thương giản dị mà tao nhã trẻ trung. Chúc nghệ nhân ưu, đến thi nhân Vân Khanh từ hai con đường nhưng chung một hướng đi đến đích thành công trong cuộc đời văn chương. Chúc anh hạnh phúc.

Bây giờ nhà thơ, nghệ nhân ưu tú Vân Khanh đã về thế giớ bên kia, nơi cõi vĩnh hằng song tiếng thơ anh và những tác phẩm thơ anh vẫn ngân vang chất Huế dìu vợi đã thấm vào tâm trí những người yêu mến tiếng thơ và thơ anh một thứ tình yêu cao đẹp. Vĩnh biệt anh! Xin đọc lại mấy câu thơ trong bài Chiều trong mắt em mà tâm đắc.

Ta mãi mê chiều mà hoàng hôn đã đến

Đời lạnh buồn đến ngàn vạn phôi pha

Em cứ thế thu chiều vào trong mắt

Ta tự do tự nguyện một ngục tù.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Trăng Lạnh” và một trái tim ấm áp
“Trăng lạnh”, tập thơ mới nhất của nhà thơ Trần Thế Tuyển đến với tôi như một một món quà tặng của người anh “đồng đội”, như một sự chia sẻ cảm xúc của người yêu văn thơ, để cùng ngân nga lọc tìm những câu thơ đẹp, để có những khoảnh khắc lắng đọng chiêm nghiệm nhân gian thế sự, để càng trân quý hơn cuộc sống, tình yêu và sự thanh bình…
Xem thêm
“Những nẻo đường sáng tạo thơ ở một số thi sĩ Việt Nam nổi tiếng thời hiện đại”
Nhà phê bình văn học là người có tâm hồn giao cảm mãnh liệt với từng lời văn, con chữ và những giai điệu du dương của thơ ca. Họ đã có những cảm nghiệm sâu sắc giữa thơ văn và đời mình. Với họ, mỗi tác phẩm văn học không chỉ là một tư tưởng cần được khám phá mà còn là một thế giới sống động, nơi những dòng chữ biết thủ thỉ cùng tâm hồn.
Xem thêm
Bùi Việt Mỹ - Nhà thơ của bức họa ngoại thành thủ đô
Tôi nhớ đầu năm 1991, Bùi Việt Mỹ về làm Chánh văn phòng Hội Văn Nghệ Hà Nội. Lúc ấy nhà thơ Vũ Quần Phương làm Chủ tịch Hội. Sau đó, nhà thơ Vũ Quần Phương chuyển sang làm Tổng Biên tập báo Người Hà Nội, nhà văn Tô Hoài trở về làm Chủ tịch Hội, cho đến năm 1996, khi nhà thơ Bằng Việt đang công tác ở Ủy ban Thành phố được bầu làm Chủ tịch Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội. Văn nghệ Hà Nội có 9 hội chuyên ngành tới hiện giờ.
Xem thêm
Đi tìm đôi mắt theo suốt đời người
Nguồn: Tạp chí Văn nghệ TPHCM
Xem thêm
Nguyên Hùng với nghệ thuật lắp ghép, sắp đặt - hai trong một
Nguồn: Văn nghệ Công an số thứ Năm, ngày 17/10/2024
Xem thêm
Một cây bút nhạy bén, giàu tình
Nguồn: Thời báo Văn học Nghệ thuật
Xem thêm
Nhà thơ Nguyên Hùng với “Ký họa thơ” và “Trăm khúc hát một chữ duyên”
Phát biểu chia sẻ tại buổi ra mắt 2 tập sách Trăm khúc hát một chữ duyên và Ký họa thơ của Nguyên Hùng
Xem thêm
“Nắng dậy thì” Rọi lòng sâu thẳm
Nắng dậy thì là tập thơ thứ 4 trên hành trình sáng tạo của nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh. Ở tập thơ này, Nguyễn Ngọc Hạnh thể hiện nỗi buồn thẳm sâu của một tâm hồn nhạy cảm, tha thiết yêu thương và đầy niềm trắc ẩn, như nhà thơ tâm sự: “Cho đến tập thơ này, nỗi buồn vẫn là nguồn mạch thơ tôi” (Thay lời mở). Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh biểu hiện nỗi buồn gắn với một vùng quê cụ thể, với tình thân, bạn bè, người yêu, với dòng sông, bến nước, con đò, chợ quê hay cánh đồng làng. Những kỷ niệm thân thương và đau thương cứ “cằn cựa” trong tâm hồn người thơ để có những vần thơ độc đáo, đồng vọng trong lòng người đọc.
Xem thêm