TIN TỨC
  • Truyện
  • Chuyện của mắt | Thanh Túy

Chuyện của mắt | Thanh Túy

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-08-03 18:15:15
mail facebook google pos stwis
966 lượt xem

 CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

THANH TÚY

1. – Anh Huy làm chi mà ngồi thẫn thờ ra rứa? Nhớ bạn gái à?

Thằng Tí từ đâu chạy về vồ vập hỏi. Vừa nói nó vừa cười cười ra vẻ như kiểu mọi chuyện trên đời nó đều biết tất. Tí là em của Huy. Nó thua Huy 5 tuổi mà nhìn rất láu cá. Lúc nào nó cũng tranh giành mọi thứ với Huy và tỏ vẻ cụ non lắm. Huy vẫn ngồi lặng thinh không đáp. Bây chừ Huy không có tâm trạng để đấu võ mồm với thằng em mới tí tuổi đầu mà luôn học đòi làm người lớn. Thấy anh Hai vẫn lặng thinh, Tí lại trêu:

- Nói đúng tim đen rồi chớ chi nữa. Nhớ bạn gái cái mặt cứ đờ ra. Chưa đủ lớn mà bày đặt yêu với đương, không chịu học hành chi hết. Ai dà! Kiểu ni làm răng đỗ lớp 10 Quốc học không biết.

Nói xong Tí te cò chạy vào phòng riêng đóng cửa lại không để cho Huy kịp phản ứng. Nó sợ anh trả đũa nên chơi bài chuồn. Nhưng Huy vẫn ngồi thẫn thờ không thèm mở miệng hò hét hay chạy theo rượt đuổi như mọi khi. Ngồi ngoài nhà, Huy vẫn còn nghe tiếng cười khoái chí của nó vọng ra. Hai anh em nó là vậy, cứ oai oái suốt ngày. Chỉ có hôm nào Tí về nhà ngoại chơi, ngày đó căn nhà mới được yên. Bây giờ trong đầu Huy đang bận tâm đến chuyện khác. Nó bận suy nghĩ có nên nói chuyện với mẹ về việc đó không, nhưng lần lữa cả tuần nay nó vẫn chưa dám mở miệng. Sợ mẹ mắng thì ít mà lo mẹ buồn thì nhiều nên nó vẫn im lặng chưa biết quyết định thế nào. Ngồi bần thần mãi, Huy buông tiếng thở dài đứng dậy vào chuẩn bị sách vở cho tiết học chiều.

2.Sân trường ngày đông trở nên vắng lặng. Cái lạnh lẽo, ướt át bên ngoài đã giữ chân mấy đứa học trò tinh nghịch ở yên trong lớp. Với lại, sau kì nghỉ dài vì dịch bệnh, nhà trường cũng khuyến cáo học sinh không được ra sân chơi trong giờ giải lao. Mấy đứa hiếu động thì chọc ghẹo nhau rồi rượt đuổi trong lớp. Mấy đứa nhu mì hơn thì đem truyện tranh ra đọc hoặc thì thầm nhỏ to với bạn cùng bàn. Có đứa gạo học thì đem bài vở ra ôn. Trong đám hỗn loạn đó, Huy vẫn ngồi đờ ra không làm gì. Ý nghĩ nói hay không nói với mẹ vẫn luẩn quẩn trong đầu Huy như chiếc xe chạy lòng vòng vì chưa tìm được điểm đến.

- Ê, tí kiểm tra 15 phút Lí, bạn nhớ bày tớ với nghe – Nhỏ Tường ngồi cạnh bên hích nhẹ vào vai Huy khẽ nói.


Bao bọc – điêu khắc đá granite – Nguyễn Hữu Vẹn.

Tường là bạn cùng bàn với Huy từ hồi đầu năm học đến giờ. Cô bé người nhỏ nhắn có đôi mắt đen láy, to tròn như biết nói trông rất dễ thương. Tường học không giỏi, kém xa Huy nhất là môn Lí nhưng được cái cô đáng yêu vì khiếu nói chuyện khá duyên và sâu sắc.

Không thấy Huy trả lời, Tường lại hích nhẹ vào vai Huy thì thầm:

- Nì, làm chi mà như kẻ mất hồn rứa? Có chuyện chi kể tớ nghe coi?

Đột nhiên Huy thấy cần có người tâm sự để tìm lối thoát, chứ cứ để mãi trong lòng thế này chắc Huy không có tâm trạng nào mà học hành được. Còn hai tuần nữa là thi cuối kì phải giải quyết sớm thôi. Chắc chắn Tường sẽ gỡ rối được cho mình. Bụng nghĩ vậy nên Huy mở lời:

- Tớ hỏi bạn chuyện ni hấy?

- Ừ, nói lẹ đi, sốt ruột quá. Sắp vào học rồi tề.

- Có lẽ mắt tớ có vấn đề. Hơn tuần ni tớ nhìn bảng không rõ lắm. Nó nhòe nhòe. Có cảm giác mắt khô rát rất khó chịu.

- Hèn chi tớ thấy mấy ngày ni bạn chép bài chậm rì à. Lại còn nhìn vở của tớ nữa. Mọi khi chỉ toàn tớ nhìn bạn mà. Thấy là lạ nhưng tớ không nghĩ là mắt bạn không khỏe.

Rồi chưa kịp để Huy phản ứng, cô bạn cạnh bàn tiếp luôn:

- Rứa bạn chưa đi khám à? Răng không đi kiểm tra sớm đi?

- Tớ đang suy nghĩ liệu có nên nói với ba mẹ không?

- Răng bạn lạ rứa? Đau mắt thì cứ nói đau mắt. Mẹ biết đường còn chở đi khám cho kịp thời. Việc chi phải giấu giếm, suy nghĩ cho mệt xác. Đau thì cũng đã đau rồi. Bạn để lì rứa hắn lại đau nhiều hơn.

- Ừ, thì tớ cũng muốn nói nhưng sợ mẹ tớ buồn, ba tớ mắng. Huy tiếp:

- Như thằng Hùng bên lớp 9/1 đó. Chiều qua nghe nó kể mà thảm ghê. Nhìn bảng không thấy, nó phải xin cô giáo lên bàn đầu. Nhưng về nhà không dám kể với mẹ. Mãi đến hai tuần sau không chịu được mới dám nói. Nghe nó nói xong mẹ nó làm một tràng không kịp thở luôn.

Tường tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Rứa mẹ bạn ấy mắng à?

- “Mặc xác mi, tao không biết. Tao đã nói cả trăm lần mà không chịu nghe. Suốt ngày hết tivi đến điện thoại. Chừ hư mắt hư mũi. Nói không nghe chừ lo ráng chịu. Không khám không khiết chi hết. Con với cái, tưởng chuyện sướng hết à!”.

- Rứa chừ nó vẫn chưa được đi đo mắt à?

- Chưa. Mẹ nó rứa, ba nó cũng chửi không kém. Nghe nói nó sẽ rủ thằng Quỳnh cuối tuần đến tiệm mắt kính để đo.

- Rứa tiền mô ra? – Tường tò mò hỏi tiếp.

- Hình như là có con heo đất để dành hôm Tết vẫn chưa dùng đến.

Tường thở dài ra vẻ thông cảm:

- Tội nghiệp thằng Hùng quá hi. Mà ba mẹ nó cũng quá đáng thiệt. Đằng mô cũng lỡ rồi, ai lại bỏ mặc con rứa không biết.

Tường thở dài nói tiếp, tỏ vẻ hiểu biết:

- Mà ba mẹ cậu thì khác. Tớ chắc chắn rứa luôn. Mẹ cậu rất tâm lí. Cậu đừng quá lo lắng, tối ni về nhà tâm sự đi. Chứ để lâu là nguy hiểm. Độ nó tăng lên đó nghe.

Không để Huy trả lời, nhỏ nhanh nhảu kết luận:

- Cứ quyết định rứa đi. Chừ lấy giấy ra chuẩn bị kiểm tra.

3. Cơm tối xong, thằng Tí lẹ làng vào bàn học theo thói quen lệ thường. Nó ngồi ngay ngắn tập trung như học trò trong tiết học có thanh tra dự giờ. Nó lúc nào cũng thế. Bởi vậy mà mẹ Huy ưng ý lắm. Cho dù nó có quậy phá, chọc ghẹo mọi người thế nào cũng được tha bổng không trách phạt vì cái sự rất nghiêm túc khi đã vào giờ học. Nó là chúa đại diện cho những kẻ “giờ nào việc đó”. Nó luôn đứng hạng cao trong bảng danh sách học sinh xuất sắc của trường. Mẹ Huy, bà Tâm, người phụ nữ đẹp nhất nhà luôn lấy nó làm đề tài những khi có khách đến thăm.

Dọn bếp xong, bà Tâm lên nhà nghỉ ngơi. Bà ngạc nhiên khi thấy Huy vẫn còn ngồi đăm chiêu bên bàn khách.

- Răng chưa đi học bài hả con?

Huy đáp giọng buồn buồn:

- Dạ, con đi đây mẹ.

Nói vậy nhưng Huy vẫn không nhúc nhích. Mắt hết nhìn bà Tâm lại nhìn xuống nền nhà. Bà Tâm như chưa nhận thấy sự khác lạ của cậu con trai cả. Bà chăm chú nhìn vào chiếc tivi trước mặt. Thỉnh thoảng mắt lại hóng ra ngõ.

- Chà, ba Huy hôm ni về muộn dữ. Nghe ba điện hơn tiếng nữa mới thấu nơi.

Mắt Huy sáng lên:

- Rứa mẹ hả?

Không đợi bà Tâm trả lời, Huy lấy hết can đảm nói tiếp:

- Mẹ ơi, mấy bữa ni con thấy mắt khô, đau đau lắm mẹ ạ. Lỡ con có bị cận, mẹ có giận không mẹ?

Bà Tâm thoáng sững người rồi hỏi với giọng bình tĩnh:

- Đau lâu chưa con?

- Dạ, cũng lâu lâu. Có lẽ gần hai tuần rồi ạ!

Bà Tâm nhìn thật lâu vào đôi mắt của con trai rồi nhẹ nhàng:

- Sáng mai, mẹ chở con đi gặp bác sĩ. Bây chừ vào học rồi ngủ sớm.

Huy lí nhí “Dạ” và đứng dậy. Nó ngạc nhiên khi thấy mẹ không vặn vẹo hỏi han gì thêm. Mọi khi bà Tâm là người luôn nhắc nhở anh em nó về giờ giấc học hành, xem máy móc để giữ gìn mắt. Huy biết mẹ luôn tự hào với bạn bè khi hai anh em nó đến giờ vẫn không phải đeo kính như nhiều đứa trẻ đồng trang lứa khác. Chắc mẹ buồn lắm, chỉ là mẹ không nói mà thôi. Huy thở dài, đóng cửa phòng lại.

4.Trưa hôm sau, nhân lúc bà Tâm bận lúi húi trong bếp, thằng Tí sang nhà ngoại, Huy chui vào phòng tắm đứng ngắm nghía thật lâu. Cặp kính đen ốp lên gương mặt điển trai vốn có càng làm Huy thêm bảnh bao hơn. Nhưng điều đó không làm Huy thú vị hay hãnh diện tí nào. Huy nghe lòng se sắt, nặng trĩu. Nó đã cố giấu những giọt nước mắt khi nhìn mẹ tái mặt lúc bác sĩ báo nó phải mang cặp kính 3 độ. Trên đường về nhà, Huy không dám nói câu nào. Huy tự hứa từ nay nó sẽ không lờ đi những lời dặn dò của mẹ, sẽ tuân thủ những lời dặn của bác sĩ. Câu nói của mẹ trên đường từ phòng khám về vẫn văng vẳng trong đầu Huy:

- Huy à, ba mẹ sinh con ra, cho con một hình hài đầy đủ, một đôi mắt sáng tinh anh. Những thứ quý giá ấy bây chừ là của con. Chúng phục vụ cho cuộc sống của con. Con phải biết cân bằng giữa học hành và giải trí để giữ gìn cho thân thể luôn khỏe mạnh, cho đôi mắt luôn sáng long lanh. Làm được điều đó là món quà vô giá mà con dành tặng cho ba mẹ và cho chính bản thân con. Con phải ý thức được điều đó. Ba mẹ không thể ở bên cạnh để lo cho con mãi được.

Cuộc đời vẫn còn dài phía trước. Mọi thứ sẽ ổn. Huy sẽ không làm mẹ rơi nước mắt lần nào nữa. Một Huy mới mẻ sẽ bắt đầu từ đây. Nhất định thế! Huy hít thật sâu, bước ra khỏi phòng tắm.

Tạp Chí Văn Nghệ TP.HCM số 32-33

Bài viết liên quan

Xem thêm
Lứa đôi - Truyện ngắn Lê Thanh Huệ
Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Xem thêm
“Bến nước” cơ quan | Truyện ngắn Lại Văn Long
Tôi đang đứng trước gương trong nhà tắm rộng rãi, ốp đá Italia cầu kỳ với la bô, bồn cầu, bồn tắm nhập từ Nhật Bản có bộ điều khiển điện tử và máy nghe nhạc cực chuẩn, để tự vấn.
Xem thêm
Đòi nợ - Truyện ngắn Kim Uyên
Phàm ngồi kiểm đi kiểm lại mấy lượt vẫn thấy thiếu tiền. Ngày hôm nay gã bán hết ba mươi ba con vịt nướng, mười bảy con vịt luộc, hai thúng bún, hai kí măng khô cùng nhiều đồ gia vị. Hết hàng là có lãi, vậy mà không một đồng lời, thậm chí còn hụt vốn.
Xem thêm
Chạy - Truyện ngắn Ngô Thị Thu An
“Chạy đi đâu đó một thời gian đi”. Anh bạn thân là bác sĩ khuyên tôi. “Em cần có thời gian để hồi phục nhiều thứ. Cuộc sống bào mòn em quá mức. Không ai có thể giúp em tốt hơn chính em”. Chạy đi đâu? Chạy như thế nào? Trong sự mệt mỏi và ngừng trệ của cả thể xác và tinh thần, những lời khuyên cứ trượt qua tôi, lùng nhùng như trong một mớ sương mù dày đặc vào một buổi sáng lập đông.
Xem thêm
Đêm của âm nhạc
Trích tiểu thuyết “My Antonia” của Willa CatherWilla Sibert Cather (1873 – 1947) là một nhà văn người Mĩ nổi tiếng rộng rãi với những tiểu thuyết viết về vùng biên giới cao nguyên rộng lớn ở miền trung Bắc Mĩ. Bà được coi là một trong những người chép sử biên niên tài năng nhất về cuộc sống của những người tiên phong khai hoang của thế kỉ 20. Tác phẩm hay nhất của bà là My Ántonia (1918). Nguồn: online-literature.com
Xem thêm
Lỗ thủng nhân cách
“Con vua không biết làm vua/ Con sãi ở chùa hỗn chúa lấn ngôi”
Xem thêm
Nhạt - Truyện ngắn Phan Duy
Một xã hội ê chề hiện ra sờ sờ trước mặt như một thằng câm khát khao được nói dù biết chắc là không thể, biết bao cay tủi bổ vào cuộc đời này một cách vô cảm. Thật ra, bản thân nó cũng từng tự lọc mình ra khỏi cái nhiễu nhương sậm màu bi đát.
Xem thêm
Rừng chưa yên tĩnh – Truyện ngắn Trần Quang Lộc
Phong cảnh rừng núi yên bình thoáng đãng như ăn sâu vào máu huyết người dân tộc rồi. Đi đâu, ở đâu, làm chức vụ gì, cuối cùng cũng quay về với núi rừng, sống với núi rừng, chết với núi rừng. Xa núi rừng một buổi cứ thấy nhớ!
Xem thêm
Đưa con về quê
Truyện ngắn của LÊ THANH HUỆ
Xem thêm
Chàng hoàng tử và cánh buồm nâu
Truyện ngắn của Đặng Đình Cung
Xem thêm
Con mèo đốm đen – Truyện ngắn Khuê Việt Trường
Chị gặp nó vào một buổi sáng, đêm hôm qua thành phố có cơn bão rớt, mưa suốt đêm, gió cứ gào qua phố làm chị không ngủ được.
Xem thêm
Hương Bánh Lọt Ngọt - Truyện ngắn Thúy Dung
Cho đến khi gần đất xa trời, ông Tám vẫn nhớ như in cái mùi của món bánh lọt ngọt. Màu xanh của lá dứa, màu nâu của đường mía, màu trắng của nước cốt dừa, khi ăn, nó ngọt thanh, hơi béo, trơn tuột vào đầu lưỡi, dai dai, nhai sơ sơ, nuốt một cái, ngon gì đâu. Đặc biệt là hoàn cảnh ông thưởng thức món ăn lúc đó, một kỷ niệm sâu dậm không bao giờ phai.
Xem thêm
Cha và con – Truyện ngắn của Kim Uyên
 Lão không muốn kéo dài sự cô đơn trong ngôi nhà của mình nữa. Nhưng quyết định rời khỏi căn nhà thân yêu quả là quá khó khăn. Vợ lão chết đã mấy năm nay, vài người hàng xóm khuất xa, bạn bè nhạt nhòa tin tức – lão chỉ một mình!
Xem thêm
Đêm nay anh ở đâu? | Truyện ngắn của Hoài Hương
Tác phẩm đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh
Xem thêm
Đồng trăng – Truyện ngắn của T.Diên Lâm
Mặt trời nhả màu đỏ quạch lên mảnh đá đầu làng, tỏa màu huyết dụ, gã đưa tay nâng điếu tẩu cũ mèm, bám đầy những cợn bã thuốc lâu ngày không cọ rửa, làn khói vẩn đục cuộn trọn quanh mặt gã rồi tản lạc mờ dần, ánh mắt gã nhìn xa xăm, hiện qua làn khỏi mỏng, những mảng da sần sùi, thô nhám chi chít rổ, hằn một vết sẹo dài trông nặng đến khó nhìn.
Xem thêm
Con đò lặng lẽ - Truyện ngắn Lê Thị Việt Hà
Bao giờ cơn gió trở về, mùa mưa nặng hạt, những dòng mương ăm ắp phù sa, cho dòng sông thấp thoáng bóng con đò…
Xem thêm
Cá sấu báo thù – Truyện ngắn của Hồng Chiến
 Những cây gỗ hương cao lừng lững, đứng thành hàng như được xếp vào ô bàn cờ, trải dài trước mắt gần như vô tận. Ngửa mặt nhìn lên không thấy gì ngoài lá và cành cây. Dưới mặt đất chỉ có một con đường mòn dày đặc dấu chân trâu rừng đi giữa các hàng cây.
Xem thêm
Đứa con không về | Truyện ngắn của Bích Ngân
Người sung sướng nhất hẳn là nội tôi. Thoạt đầu bà không tin người đàn ông cao lớn, để ria, mang kính cận đang ôm chầm lấy bà lại chính là thằng Sang sún, người tròn như củ khoai đã rời bà lên tàu ra Bắc khi vừa lên tám.
Xem thêm
Cánh hoa mai | Truyện ngắn của Đặng Đình Cung
Một truyện ngắn thấm đẫm nhân văn về đề tài 30-4 và Thống nhất đất nước.
Xem thêm
Ký ức chiến tranh - Truyện ngắn Trần Thế Tuyển
Thế là lại lỡ một lần nữa. Cả tuần nay, Giang không ra sân được. Giang vào phòng thay đồ rồi vội bấm thang máy xuống phòng cấp cứu.
Xem thêm