TIN TỨC

Mùi hương thảo - Tản văn Quốc Tuấn

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2024-03-02 12:06:53
mail facebook google pos stwis
1760 lượt xem

Chị mười tám, hay hai lăm tuổi. Tôi cũng chẳng biết và không cần biết, chỉ cần trong tôi đã bận lòng trước vẻ đẹp thuần khiết của loài cúc lam đồng thảo ấy. Nơi đáy mắt thể hiện những đốm lửa vui, những  nét cong, nếp gấp mong manh nơi khóe miệng, bờ môi thể hiện sự phong phú nơi nhiệt tâm.

Ảnh minh họa

Chị đứng đó, cạnh dòng sông nơi bến nhà Rồng, làn tóc buông rơi lung linh, nước da trắng mịn như tuyết, phản ánh dưới mặt trước trong xanh, in hình đong dáng một “cô em bắc kì nho nhỏ” như rẻo mây hồng sa xuống bị hấp dẫn bởi những bọt sóng nhấp nhô. Phải chăng ngọn sóng bao la của niềm hạnh phúc vô biên đang chảy mãi trên bến sông kia và gợi về trong chị thời thiếu nữ mộng mơ với vẻ đẹp trang nhã kiêu sa.

Bầu trời Sài Gòn thật cao rộng quá, nắng vàng, mây trắng trên nền trời xanh ngăn ngắt. Gió thơm như tiếng hát, gió hát rì rào cuộc chuyện trò thì thầm bí ẩn của tự nhiên, mặt đường tràn ngập tiếng bước chân của vạn người xuôi kẻ ngược. Khoảnh khắc được đứng yên giữa không trung thật hiếm hoi, trong nhịp sống căng thẳng, bức bội của đô thị.

Chắc hẳn trong chị đang bật những tia vui khác ánh lên trong tâm linh, ngoài dòng chảy bề bộn của cuộc sống gia đình. Chị nhìn lên bầu trời và mỉm cười lặng lẽ! Mặt trời vừa ấm áp, những tia nắng vừa rơi xuống tóc mai, nhảy nhót quanh chị. Có lẽ, vẻ đẹp trắng trong trinh bạch của ngày mười tám đang thắm lại hai lần chăng! Sao ánh dương như bị thu hút bởi làn da tươi nguyên đó. Hay bờ môi hấp dẫn đỏ mọng run rẩy những đắm say. Để mặt trời huy hoàng đổ giọt ngọt ngào từ tiên thiên tưới ngời ngợi xuống một cơ thể trẻ trung, căng tràn nhựa sống. mắt chị cười đôi đồng tử lóng lánh một niềm vui lạ, ánh nhìn đó đã ôm ấp tôi trong ấm áp, ngọt ngào đánh thức mọi giác quan. Thoáng đâu đó trong đáy mắt một tia lửa thiêu đốt. Chị đã bắt đầu tận hưởng lại vẻ đẹp giản dị của cuộc sống nồng nhiệt và êm say. Chị đẹp như loài cáo trắng_linh hồn thần bí của rừng xanh đang bước nhẹ nhàng trên bờ cỏ dày nguyên sinh. Chị ngọt ngào và đáng thèm muốn biết bao!

Tôi theo chị qua hàng ngàn con phố, cảm thấy bối rối và buồn bã, có lẽ vì thương ai đó và có lẽ tiếc nuối vì một ngày đẹp trời đã không trọn vẹn. Một ngày dù có đẹp đến mấy mà không hoàn hảo thì cũng giống như tấm vải liệm, giống như cây đàn huýt du dương mà người chơi bỏ lỡ vài giai điệu. Chị đã sang sông…

Trời trở gió chiều, chùm hoa tử đinh hương khoe sắc mới, những tia nắng còn sót lại nhẹ nhàng như hơi thở chạm vào đôi môi đỏ mọng như hoa anh đào của chị, nhưng mọi thứ lại kém tươi đẹp trong lòng tôi. Hạnh phúc nhất thời chỉ gây ồn ào, tạm thời khuấy động một chút hoang dại trong lòng...

Giấc mộng nơi tâm trí đã bị gió đưa bay, vào cõi lay động bất tận của đất trời. Màn đêm nuốt những hạt nắng cuối cùng, ánh điện gieo thắp muôn hồng ngán tía. Vẻ đẹp của chị trong đêm như loài hoa cẩm tú cầu, phơn phớt tím, dịu êm ngọt ngào là là rơi những cánh mong manh xuống phố Nguyễn Huệ. Tiếng còi xe như vội vàng, gấp gáp hơn, nhưng nơi tôi tiếng đàn lòng cứ man mác như họa vào khúc luyến nhớ ban chiều.

Tôi đưa chị về với giai điệu  “mùi hương nồng say”… Dù cuộc đời người trẻ có bận rộn đến đâu thì khoảnh khắc tạo nên chuỗi phản ứng cảm xúc đầu tiên trong lòng đời đó vẫn còn ẩn hạ lưu niên, để đôi khi bỗng nhiên lại sống động thức giấc, cho đời vui lên chút đỉnh. Tôi không phải là kẻ cố chấp tìm kiếm chiếc lá hương thảo, nhưng tôi trân trọng những kỷ niệm quý giá của đời thanh niên khi được nhẹ nhàng chạm vào bông hoa trà đang độ nở rộ hết cánh, những cánh hoa mềm mại, óng mượt dịu dàng.

Trong tôi chị đẹp như “Diễm xưa” với Trịnh Công Sơn, như “Thiếu nữ bên hoa huệ” với Tô Ngọc Vân. Người đẹp như tên tựa dòng sông xanh của trời thu thanh bình, yên ả. Sự hiện diện của một người trai đã làm cho mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Nơi lòng sông thu sa xuống một bóng hình của tình yêu trăng nước chưa thành thơ…Thưở ấy, tôi đã buộc lòng dừng chân để ngắm nhìn dòng nước, dẫu trong quả tim cảm dũng đang đầy hoài bão và mộng ước.

Đồng hồ điểm 0h20, chồng chị ra mở cửa, thoáng nhìn trong tối người đàn ông trạc bốn mươi lăm, vẻ mặt nghiêm ngắn, đăm chiêu, tựa băng lạnh đã tự ngàn năm. Lòng tôi bỗng lạnh đi, thoáng hiện trong tâm trí hình ảnh áp mặt vào cánh hoa nhung mịn màng để lần đầu tiên trái tim thanh niên trong sáng chưa một lần yêu, đã nói lên những lời đam mê như chưa từng được nói… nhưng nhức trong lòng nỗi buồn giận, xót thương.

Hoàng hôn buông dần trong tâm thức tôi. Mùa thu đã không khoan dung mặt trời, để tình yêu chẳng thể chín tới, vì có một làn ranh ngăn trở. Tôi đang ở độ chín muồi nhất, mãnh liệt nhất, còn cô ấy đã trở nên mặn mà, đằm thắm, đã qua cái thời đậm nhạt cuồng quyến mê say. Mùa thu đã héo đi đôi ba chiếc lá cuối cùng, có chiếc đã vàng úa và đơn độc rụng rơi. Sự gặp gỡ của tôi và chị ngày tựu trường, độ thu đang trở mình vỡ da. Có lẽ tất cả đã dự cảm cho một điệu nhạc buồn rung ngân dẫu tôi có cao độ đầy sáng tạo trong tình đời ngụp lặn, yêu sâu và tha thiết độ nào  thì cũng không thể nắm giữ được một trái tim đã nằm yên dưới đáy mồ hôn nhân một vợ một chồng.

Thời gian, sự thật, cuộc đời, những bản di chúc hứa hẹn huy hoàng về truyền thống, đạo đức, luân lý đã khiến chúng ta chỉ đứng đó trên đường biên được phép. Chị và tôi có thể xây dựng một điều bí mật không tên, như tấm ngân phiếu không tiền bảo chứng, sẽ trở thành giấy vụn khi đời sống tiếp tục thay đổi một cách hồn nhiên. Con đập của đức hạnh đã cản trở chị, để rồi bản năng phụ nữ theo kịch nghệ Á Đông đã bảo tồn được nó. Áp lực tột độ của những sức mạnh cảm ái tuôn trào dữ dội và đột ngột có lúc khiến chị muốn ngã nguyện vào ai. Thế nhưng khế ước làm mẹ đã giúp chị nhận ra cái vực thẳm khủng khiếp, đĩa nhật thực u ám hay chăng bầu không khí nửa âm u mộ địa trong cái thứ tình cảm bất chấp sự phi lý của nhân quả đó. Với tâm hồn tinh tế bẩm sinh, chị đã đưa ánh nhìn lảng tránh đôi mắt tôi để như một lời khước từ thỏa hiệp với sự “buông thả mình”.

Q.T

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Sương rơi trên lá non - Tản văn Hồng Loan
Có những đoạn đời, ta đi qua như kẻ mộng du giữa những vết xước của chính mình. Mỗi ngày trôi, ta tưởng mình vẫn sống, nhưng kỳ thực chỉ là đang lặp lại những hơi thở cũ, nhạt nhòa và vô nghĩa. Tổn thương không chỉ làm ta đau, nó khiến ta lãng quên, quên mất rằng mình từng có một tâm hồn trong trẻo, từng biết rung động trước điều nhỏ bé nhất trong đời.
Xem thêm
Người gieo hạt yêu thương – Tản văn Chu Thị Phương Thảo
Nhắc đến quãng đời học trò, tôi không thể quên hình ảnh cô giáo Trương Hoàng Oanh – người đã dìu dắt tôi suốt những năm cấp hai. Với tôi, cô không chỉ là một người thầy, mà còn là người mẹ thứ hai, người để lại trong lòng tôi những ký ức không thể phai mờ. Cho đến hôm nay, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy rõ ánh mắt hiền từ của cô, vẫn nghe giọng nói trầm ấm khi cô gọi tôi bằng cái tên thân thương: “Nhím” – cái tên gắn bó với tôi như một phần ký ức ngọt ngào của tuổi học trò.
Xem thêm
Những người con đất Quảng - Bút ký Phùng Chí Cường
Ngày 20 tháng 7 năm 1954 hiệp định Giơnevơ được ký kết, chấm dứt gần 100 năm người Pháp đặt ách đô hộ lên đất nước ta. Nhưng ngay sau khi chữ ký chưa ráo mực, thì đế quốc Mỹ đã nhảy vào miền Nam hất cẳng Pháp, đưa con bài Ngô Đình Diệm về Sài Gòn để lập ra chính quyền bù nhìn thân Mỹ, chúng rắp tâm chia cắt lâu dài đất nước ta. Năm đó, nhiều cán bộ miền Nam đã ra Bắc tập kết, để lại quê nhà, gia đình vợ con và những người thân, rồi họ cùng nhau mòn mỏi trông chờ ngày đoàn tụ. Tới ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam được hoàn toàn giải phóng, hai miền Nam - Bắc mới được sum họp một nhà. Vậy trong hơn 20 năm xa cách ấy những người ở lại miền Nam, dưới sự đàn áp điên cuồng của đế quốc Mỹ cùng bè lũ tay sai, họ đã phải sống ra sao? Chúng ta hãy đi tìm câu trả lời:
Xem thêm
Từ dòng Lam đến Vàm Cỏ Đông
Một đêm diễn đặc biệt tại Nhà Văn hóa Thanh niên, với tên gọi “Giai điệu từ những vần thơ”, trong chuỗi chương trình “Những ngày Văn học Nghệ thuật TP.HCM”...
Xem thêm
Nha Trang – Viên ngọc xanh, từ hoài niệm đến khát vọng – Bút ký Nguyễn Phú Thành
Thành phố Nha Trang, thuộc tỉnh Khánh Hoà được mệnh danh là “Viên Ngọc Xanh” của bờ biển Đông, không chỉ là điểm đến lý tưởng cho những ai yêu thích biển đảo mà còn là nơi lưu giữ những hoài niệm và khát vọng của xứ sở. Đồng thời, Nha Trang cũng hội tụ vẻ đẹp của lịch sử văn hóa và, du lịch biển làm nên vẻ đẹp hiếm có làm say đắm lòng người.
Xem thêm
Ở nơi tận cùng con nước – Bút ký Hồng Sương
Nắng tắt bên sông Long Xuyên, vỡ thành từng mảnh nhỏ trong làn hơi nước mỏng tang. Thành phố vào giờ tan tầm, người xe chen nhau, nhưng trong nhịp hối hả ấy, có điều gì thật đỗi dịu dàng, thân quen. Tôi ngồi bên bờ hồ, tay cầm ly nước, ngắm nhìn đám lục bình trôi trên mặt nước xiết. Xa xa, những chiếc ghe đánh cá lặng lẽ như những kiếp người trôi giữa dòng đời, bền bỉ đi tìm cái sống trong mênh mang nước bạc.
Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Không còn bao lâu nữa!
Tùy bút của Trần Đôn
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
Trời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Hương sắc mùa thu trên đèo Khau Phạ – Bút ký Phan Anh
Ngược quốc lộ 32, giữa nắng thu vàng óng ả, chúng tôi đến với xứ sở vùng cao Mù Cang Chải của núi ngàn Tây Bắc, theo tiếng bản địa của người H’Mông Mù Cang Chải có nghĩa là vùng đất gỗ khô. Nơi ấy có những đỉnh núi mờ sương cùng với vực sâu thăm thẳm. Những núi đá cao ngất quanh năm được mây sương bao phủ ấy cũng từng được nhiều người ví von tựa như nơi “đất trời gặp gỡ” và nổi tiếng với con đèo Khau Phạ, một con đèo cũng từng được liệt vào hàng trứ danh ở Việt Nam, nằm trong nhóm “tứ đại đỉnh đèo” (bốn con đèo hùng vĩ nhất, cao nhất, dài nhất, nguy hiểm nhất: đèo Mã Pí Lèng - tỉnh Tuyên Quang, đèo Ô Quy Hồ, Đèo Khau Phạ - tỉnh Lào Cai và đèo Pha Đin - nằm giữa hai tỉnh Sơn La và Điện Biên).
Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm