TIN TỨC

Ngày Xuân tiễn biệt một người thơ

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-03-16 07:47:44
mail facebook google pos stwis
3655 lượt xem

Hướng tới buổi ra mắt sách THƠ TÌNH & NHỮNG BÀI ÁO TRẮNG

PHẠM TRUNG TÍN

6 giờ sáng nay, 19/2/2021 (mùng 8 tết năm Tân Sửu) lễ động và di quan nhà giáo, nhà báo, nhà thơ Đoàn Vị Thượng về Đài hoả thiêu Bình Hưng Hoà, để rồi bắt đầu một chuyến hành hương miên viễn về cõi vĩnh hằng.

Dự lễ tiễn đưa có rất nhiều thân bằng quyến thuộc, các đồng nghiệp nhà báo nhà thơ, bạn bè và anh chị em thân hữu. Sáng xuân se lạnh, khuôn mặt mọi người trầm mặc buồn thương, ai cũng như muốn sẻ chia nỗi niềm “tử biệt sinh ly”, tiễn đưa người quá cố. Xe tang từ đường Trần Kế Xương quẹo ra đường Nguyễn Công Hoan, rẽ trái vào đường Phan Đăn Lưu, trực chỉ hướng Đài hoả thiêu.

Tôi dừng lại, dõi mắt nhìn cho đến khi xe tang đưa người bạn thơ khuất dạng trong dòng người xe cuồn cuộn của thị thành.

Trong tâm trí tôi chợt như hiện ra những thước phim về kỷ niệm cùng Đoàn Vị Thượng và các anh em trong nhóm sinh hoạt thơ của hơn bốn mươi năm trước. Vào mùa xuân 1979, sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự tại Campuchia, tôi được chuyển ngành về thành phố và công tác tại Công ty Tạp phẩm, bộ Công nghiệp Nhẹ. Vốn có máu văn chương, đầu năm 1981 tôi tìm đến Nhà Văn hoá Thanh niên của Thành đoàn TP.HCM. Được tham gia nhóm sinh hoạt thơ của Nhà Văn hoá, thành viên của nhóm cũng không nhiều, khoảng gần 10 anh chị em như: Lưu Ngọc Vang, Hồ Thi Ca, Bùi Chí Vinh, Đoàn Vị Thượng, Phạm Sỹ Sáu và vài ba người mà lâu quá tôi đã quên tên. Anh Phạm Sỹ Sáu còn trong quân ngũ, nhưng mỗi lần anh về sinh hoạt, cả nhóm như sôi động bởi những câu thơ nóng hổi chất lính chiến trường. Thi thoảng chị Lê Thị Kim cũng dự sinh hoạt làm cả nhóm toàn nam giới như linh hoạt hẳn lên. Lúc đầu chúng tôi sinh hoạt vào tối thứ 3 hàng tuần, thời gian sau sinh hoạt vào sáng các chủ nhật. Trong các buổi sinh hoạt, anh Lưu Ngọc Vang (phụ trách nhóm) giới thiệu từng người đọc thơ, trao đổi những nội dung sáng tác... Chúng tôi cùng thống nhất sẽ in tập thơ chung vào dịp đầu xuân 1982.

Trong nhóm sinh hoạt, Đoàn Vị Thượng có lẽ trẻ tuổi nhất, dáng thư sinh, khuôn mặt hiền, giọng miền trung nhỏ nhẹ. Những bài thơ mà Thượng đọc thường ngắn gọn, súc tích, nhưng gây nhiều ấn tượng cho suy nghĩ của anh em. Anh em sinh hoạt chung tuy chưa thân thiết nhiều, nhưng cũng để lại nhiều kỷ niệm. Có lần, sau buổi sinh hoạt, tôi mời anh em về nhà số 61 Lý Chính Thắng, Quận 3. Vợ tôi mời anh em ăn chè Yên Đổ (Cạnh nhà tôi có quán bán chè rất ngon). Sau khi anh em về, vợ tôi (là người Sài Gòn) khen: các bạn anh vui vẻ, lịch sự, có anh gì (Đoàn Vị Thượng) dáng nho nhã thư sinh quá...

Cuối tháng 1/2021, Nhà thơ Phan Hoàng nhắn tin mời tôi tham dự buổi giới thiệu tập thơ của Đoàn Vị Thượng với chủ đề: ĐOÀN VỊ THƯƠNG VÀ BẠN BÈ. Tôi rất tiếc vì bận công tác của địa phương lên không dự được. Một tuần sau tôi đọc trang Facebook của nhà thơ Nguyên Hùng, có clip thăm Đoàn Vị Thượng, nhà thơ Đặng Nguyệt Anh đọc bài thơ của Thượng cho chính tác giả nghe, hình ảnh và giọng đọc rất truyền cảm, xúc động của chị làm cho Thượng cảm động lắm, vì đang trên giường bệnh “thập tử nhất sinh” mà có người chị đến đọc thơ động viên cổ vũ, tinh thần nghị lực của Thượng phấn chấn hẳn lên.

Sáng thứ Bảy ngày 30/1/2021, tôi lên thăm Thượng, tặng Thượng tập thơ ĐƯỜNG CHÂN TRỜI (có lời giới thiệu của nhà thơ Đặng Nguyệt Anh), Thượng nằm trên giường, đọc nhanh lời giới thiệu và nói: “Chúc mừng anh”.

Tôi hỏi thăm, động viên Thượng, cầm tay, bắt mạch, nhìn thần sắc (Trước đây tôi là quân y sơ cấp) tôi biết bạn mình yếu lắm rồi. Tôi xin số điện thoại của cô Giang (em gái Thượng) và dặn em ráng chăm sóc động viên anh trai.

Chiều mùng 5 tết, nhà thơ Đặng Nguyệt Anh báo tin Thượng đã trút hơi thở cuối cùng. Gần trưa mùng 6 tết, tôi đến viếng (đang trong cao điểm phòng chống dịch Covid) khách viếng không thể nán lại lâu, tôi thắp hương, chia buồn cùng Nhà thơ Từ Nguyên Thạch, anh trai Đoàn Vị Thượng và ghi vào sổ tang vài câu thương viếng:

   Nén tâm hương tiếc người quá cố
   Ngàn thu ai độ dịp tái hồi
   Nghiệp thơ lưu dấu tình tri ngộ
  “Nốt lặng buồn” khuất lấp bạn tôi.

Sáng nay, đi sau linh cữu, tôi nghe Nhà thơ Triệu Từ Truyền (nguyên chủ tịch Hội đồng thơ, Hội Nhà văn thành phố) nói với người thân của Thượng rằng: “Đoàn Vị Thượng được đánh giá là một nhà thơ tài hoa”.

Vâng, cuộc đời Đoàn Vị Thượng với hơn 60 năm trụ thế, hoàn thành xuất sắc chức nghiệp nhà giáo, nhà báo, nhà thơ, để lại bao dòng thơ lay động lòng bạn đọc đã khép lại, rời xa nhân thế, quên những tháng ngày bạo bệnh gian nan.

Người đời thường quan tâm một người sống thọ bao lâu, tôi thì quan trọng xem người đó đã sống như thế nào.

Đoàn Vị Thượng để lại cho đời một tiếng thơm.

Anh ra đi lặng yên như mặt trời cuối ngày xuống núi, vậy thôi.

Xin chúc bạn thanh thản rời cõi tạm, trút bỏ mọi phiền luỵ đời thường, mang theo cả nghiệp thơ về nơi miên viễn nhàn du.
 

Giờ Mão, ngày mùng 8 tết Tân Sửu 2021.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
ời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Hương sắc mùa thu trên đèo Khau Phạ – Bút ký Phan Anh
Ngược quốc lộ 32, giữa nắng thu vàng óng ả, chúng tôi đến với xứ sở vùng cao Mù Cang Chải của núi ngàn Tây Bắc, theo tiếng bản địa của người H’Mông Mù Cang Chải có nghĩa là vùng đất gỗ khô. Nơi ấy có những đỉnh núi mờ sương cùng với vực sâu thăm thẳm. Những núi đá cao ngất quanh năm được mây sương bao phủ ấy cũng từng được nhiều người ví von tựa như nơi “đất trời gặp gỡ” và nổi tiếng với con đèo Khau Phạ, một con đèo cũng từng được liệt vào hàng trứ danh ở Việt Nam, nằm trong nhóm “tứ đại đỉnh đèo” (bốn con đèo hùng vĩ nhất, cao nhất, dài nhất, nguy hiểm nhất: đèo Mã Pí Lèng - tỉnh Tuyên Quang, đèo Ô Quy Hồ, Đèo Khau Phạ - tỉnh Lào Cai và đèo Pha Đin - nằm giữa hai tỉnh Sơn La và Điện Biên).
Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm
Cả một trời thương - Tản văn Vừ Thị Mai Hương
Đến Hà Giang, bạn sẽ thấy. Hà Giang đẹp trong veo như nắng sớm bản Phùng, hiên ngang kiên cường như đá núi Đồng Văn và dịu dàng như ánh chiều rơi trên dòng Nho Quế. Hà Giang, như một nàng tiên bí ẩn mà cả đời bạn sẽ không bao giờ hiểu được hết, sẽ không bao giờ đi được đến tận cùng.
Xem thêm
Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh
“Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh” – bài phiếm đàm của Phạm Minh Mẫn, từ một truyền thuyết quen thuộc, đã mở ra nhiều liên tưởng bất ngờ.
Xem thêm
Khát vọng hòa bình – Ký của Nguyễn Minh Ngọc
Từ một nữ sinh Châu Sa giàu nghị lực đến vị Bộ trưởng Ngoại giao của Chính phủ Cách mạng lâm thời, rồi Phó Chủ tịch nước, cuộc đời bà là bản hùng ca về trí tuệ, bản lĩnh và khát vọng hòa bình của dân tộc Việt Nam.
Xem thêm
Văn hóa công trình
Nguồn: Báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 34 (3417) ra thứ bảy ngày 23/8/2025.
Xem thêm
Tổ quốc trên hết
Tùy bút của Đại tá, nhà thơ TRẦN THẾ TUYỂN
Xem thêm
Xứ nhãn du ký – Bài viết của Phan Anh
Theo con đường trên mặt đê phía tả ngạn sông Hồng chúng tôi xuôi về phố Hiến để đến với vùng đất nổi tiếng một thời của xứ đàng ngoài mà từng được người đời truyền tụng là tiểu Tràng An và đi liền cùng với câu ca “Thứ nhất Kinh kỳ, thứ nhì Phố Hiến”.
Xem thêm