Bài Viết
Đêm xuống tự lúc nào, đèn hai bên đường đã bắt đầu tắt ngấm. Suốt tuyến đường dài không một bóng người qua lại. Leo lét thứ ánh điện vàng hắt ra từ biển hiệu của mấy quán ăn đêm. Liễu tăng ga, chiếc xe lao vút đi như mũi tên đâm thẳng vào lòng thành phố.
Chiều thứ bảy, tôi chẳng còn ai để hẹn hò. Nàng đã bỏ rơi tôi. Cuộc sống của tôi bỗng trở nên vô vị. Vừa lên facebook giải sầu, tôi nhận được liên kết chia sẻ của Lâm. Đó là những tấm hình Lâm và tôi chụp hồi còn tóc để chỏm. Tôi không nhịn được cười. Lâm chẳng khác gì so với bây giờ. Mắt híp, mũi tẹt, miệng hô, cười hay không cười cũng chìa hàng răng vẩu.
Buổi tối ba vắng nhà, mấy mẹ con cùng ngủ chung chiếc giường trải bao bố bên dưới chiếu để giữ hơi ấm. Trời lạnh hơn, mẹ lại đốt nồi than để gầm giường. Đêm nào trên gác gỗ cũng có tiếng chân người mang giầy đi lộp cộp. Chị em tôi sợ hãi ôm nhau nín thở, mẹ bảo: “Ông Lý lại lên gác…”. Có hôm chị Hai hỏi lại: “Nhưng cầu thang bên nhà mình, ông Lý lên gác sao được?”… Mẹ quát: “Đừng hỏi nữa, ngủ đi!”. Sau này, khi đã chuyển chỗ ở, mẹ mới kể ngôi nhà đó có ma, đó là oan hồn người bị Tây tra tấn chết…
Truyện ngắn dự thi của Thiên Tâm
Truyện ngắn dự thi của Tiến Luận
Truyện ngắn dự thi của Thái Thuận
Truyện ngắn dự thi của Sơn Trần
Truyện ngắn dự thi của Minh Nguyệt
Truyện ngắn của Lại Văn Long
Truyện ngắn dự thi của Nguyễn Mộng Tuyền