Bài Viết
Có lẽ khi ấy hai chị em sẽ có nhiều điều để nói lắm. Còn hiện tại, nó chỉ có thể cầu cho chị và đứa con ra đời bình an và hạnh phúc.
Như ra máy bay. Suốt chuyến bay anh chìm trong im lặng… Mấy cuốn thơ được tặng, thường anh thường vẫn đọc khi đi máy bay, thì nay anh cũng không mang chúng ra khỏi túi xách.
Ông vẫn ngồi đấy, ấm trà đã lạnh tanh. Một chút gió đi hoang, lùa một bầy mưa rải nhẹ làn mưa mỏng. Trời chuyển ngâu, heo may về trước ngõ.
Cùng với thời gian, cái quạt nan trở thành bảo vật của làng, các lứa thanh niên ra đi lập nghiệp đều làm lễ xin chạm vào quạt, và đa số đều thành công trở về, mang tiếng lẫn tiền về làm đường, xây cầu, sửa nhà...
Anh ra ngã bảy đầy nắng gió. Cát chạy loăng quăng đầy không trung, mịt mù con đường dẫn về xa hút. Những chiếc xe đi rồi lại về, chở đầy những chiếc nón lá sờn rách. Sao đôi mắt hoe đỏ năm xưa mãi chẳng thấy về?
Mi băn khoăn, cảm giác có ánh mắt nhìn mình trong khu vườn vào buổi sáng hai mươi tám Tết. Cánh cổng sắt khóa chắc chắn.
Anh ta là người lanh lợi, có tài giao tiếp, hầu như những sự việc có liên quan đến pháp lý hoặc các chướng ngại trên con đường làm ăn của đơn vị đều giao cho anh ta xử trí, nên điệu bộ, cách hành xử không khác gì kẻ… có quyền lực thứ hai.
Đền thiêng lắm, dân trong vùng từ Hậu Lộc đến Quảng Xương đều về đây dâng hương tế lễ, xin lộc vào đầu tháng 3, trước mùa đi biển. Ai đi biển đều đến thắp hương, khấn vái Đức Ông để cầu bình an, để cầu thuyền đầy tôm cá. Tương truyền, Đức Ông là người có công khai phá vùng này, ông tổ của các làng chài này đã từ mấy trăm năm rồi.
Trên đường về, hình ảnh thằng Thực nằm ngửa trên giường, cái bụng mỗi ngày một phồng to, bình “ngọc ngọ” ngâm hai hòn dái ngựa như hai quả trứng ngỗng màu trắng như sữa và hình dáng con ngựa già đứng ủ rũ dưới gốc cây nhãn, đôi mắt ướt buồn rười rượi của nó cứ ám ảnh tôi không sao dứt ra được.
Nhìn vào mắt Cường thì Tiểu Phương biết cô đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình, định mệnh là đây chứ cần gì phải tìm ở đâu nữa. Họ chính thức yêu nhau từ đấy.