Bài Viết
Nén nhang vừa tàn, ông lẻn vào trong. Ông nằm trên chiếc chõng của ông. Chiếc chõng con, đơn đơn, bốn bề sao mênh mông quá. Ông thiêm thiếp. Giấc ngủ đến với ông tự lúc nào ông không hay biết. Ngủ là hết. Là quên tất cả.
Đoàn kịch Lúa Mới đang lưu diễn miền Nam, tuần này sẽ diễn ở trường.
Ngày xửa ngày xưa, có toàn thế giới có chung một bà mẹ vô cùng vĩ đại. Bà có nhiệm vụ chăm sóc, bảo vệ địa cầu - một hiện vật cổ đại tượng trưng cho sức mạnh, sự ổn định, trường tồn và luôn cân bằng.
Vạt nắng ban mai le lói bên cửa sổ. Những hạt mưa còn đọng trên tấm kính trong suốt lấp lóa sáng. Ngày mai, tôi 18 tuổi.
Từ nay chỉ còn lại bóng hình nhỏ bé tựa cửa liêu xiêu. Xóm Gò Mít đã thiếu đi một người dù lòng ai rộng chật vẫn nhăn nhở nụ cười trên môi. Túp lều rách nát càng thêm quạnh hiu.
Lần nào cũng vậy, hễ tôi hỏi sao chị đãng trí dữ vậy, chị Hường đều nhấn mạnh là “Chị không có đãng trí, chị là con đàn bà lạc trí, nghe chưa!”. Nói xong chị cười một tràng để xí xóa đi cái tội có hôm pha cà phê sữa thì lại bỏ đường, hôm pha trà đá đường thì lại bỏ chanh muối, có hôm pha chanh muối thì chị bỏ sữa đặc vào chanh…
Ngày ấy có đôi vợ chồng mới lấy nhau, vào rừng đi săn. Họ đi từ sáng tới chiều không bắn được con nào. Có lẽ vì họ đang yêu say đắm nên chỉ lo chuyện trò, không chú ý mấy đến muông thú.
Mùa World Cup năm nay, ngay ở hiệp đầu trận đấu khai mạc, vợ tôi đã khơi ngòi cuộc chiến.
Tôi nghĩ: Khái niệm “Vị tha giáo dục” nên có trong giáo trình sư phạm...
Bão qua. Mưa tạnh. Đêm hôm đó quanh xóm tối thui vì cúp điện. Giữa khuya, mây tan, trăng rằm dần dần hé lộ soi sáng cho một lão già lau bùn trên bờ thềm. Trăng chiếu xuống vệt nước sáng loang loáng bậc thềm.