TIN TỨC

Bây giờ tôi chỉ muốn nói: Cảm ơn!

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2025-04-05 20:01:56
mail facebook google pos stwis
986 lượt xem

TUẤN TRẦN

Thương gửi Thầy giáo, Nhà Phê bình Văn học Lê Thanh Nga.

Ra trường, trò vội vàng ly hương khi đã khẳng định rằng không thể có một danh phận thỏa đáng nơi quê mình. Những mùa bão đi qua, bao ngày đông tháng giá, trò mãi mê tìm danh phận, chọn bản chất... Khí thở đời sống thị thành ăn ngấm với nhiều nỗi nhọc nhằn khôn tả, ắt hẳn đã làm cho trò không thể là cậu thanh niên ngỗ ngược, sống không tiết độ như ngày còn trên giảng đường – Đã từng gây ra bao nỗi chán chường cho thầy cô và bạn bè.

Trò vẫn nhớ như in cái ngày thầy trò biết đến nhau, thông qua một "sự cố" trong cuộc thi nghiệp vụ Sư Phạm của Khoa. Phút chốc xốc nổi của trò đã tạo ra một ấn tượng nội tâm bất khiết, nhưng qua đó trò hiểu được thầy mình bao dung tới độ nào. Sau “sự vụ”, TS. Ngô Quỳnh Nga đã tâm sự với trò và có chia sẻ rằng, trong trò có hình bóng của Thầy - ở cái "khí khái": "Hi vọng Tuấn sẽ điều hòa bản ngã và ý thức hơn trong học tập và rèn luyện đạo đức để sau này làm nên nhiều việc hữu ích". Trò nào dám nhận, khi biết bao "cổ tích" được truyền miệng về hình ảnh một Lê Thanh Nga thông tuệ, duyên dáng và đã kinh qua những trải nghiệm tứa máu để trở thành vị Tiến Sĩ Lý luận phê bình trẻ nhất xứ Nghệ hồi ấy. Còn trò, nói ra thật đáng hổ thẹn, như lời nhận xét của một giảng viên Khoa giáo dục trường ta: "Thành phần dặt dẹo".

Năm năm xa quê, khi ra đi chẳng lời tạ từ, thời gian đằng đẵng trò bặt vô âm tín. Trò thật tội lỗi. Nhưng thầy biết chăng, trò vẫn kết nối với cô - vợ thầy. Vẫn luôn hỏi về “thầy tui” có còn ngấm rượu hay chăng, có chăm vẽ thư họa như thưở trước, hoặc biết cách giúp vợ sửa ống nước hay chưa… Nay vườn nhà có trồng nhiều hoa? cu cậu lớn lên viêm xoan đã đỡ lành hơn chưa?... Trò vẫn hướng về thầy, về ngọn đồi yên ắng bất động gần nhà, về mẹ cha đã già đang như cái bóng vào ra trong căn nhà mái lá đơn sơ…

Có lần đã từng tâm sự với cô về thời gian trò viết cuốn sách đầu tay, trò bị chảy máu cam nhiều ngày, những giọt máu đổ rơi tanh tưởi trên tay phím. Viết quả là đau đớn khôn tả… Qua đó, cô cũng nói về ngày mới chớm yêu, tới thăm gác xép của thầy và thấy những vệt máu như ai rảy lên tường. Hóa ra là có những đêm như thế, những đêm cam nhẫn bấy trần: đói và đau đời chữ nghĩa thầy đã hắt hơi ra máu… Trò hiểu rằng “Kafka” đã khiến thầy đổ máu. Cái luận văn mà dễ gì ai viết được trong thời buổi “chữ nghĩa giả trá” lên ngôi này, đã làm thầy bị thương. Trò biết rằng trong cơn đói bụng oằn thắt thầy vẫn đi tìm cầu sự no lòng suốt ngày dài đêm thâu ở thư viện thủ đô.

Một cậu học trò sớm thấm đau nghiệp văn chương đã trở nên “quái kiệt”, lánh mình trên Đại Huệ để “cưỡng cầu” cái đẹp nhói tim của thi ca thế gian trăm vạn quyển. Rồi ngày ra trường loay hoay, lật trở tìm cầu công việc,… Người con xứ Nghệ chỉ bữa đói bữa no lại thêm bị “trừng phạt” cho cái định mạng với văn chương và kịch nghệ, sẽ thêm đắng đót muôn phần. Nhưng sau biết bao biến đổi bể dâu, bao gắng gỏi phi thường, thầy tôi đã đánh một mốc son chói sáng trên con đường học vấn của mình, trở thành TS văn học khi còn rất trẻ. Quả là đớn đau mà xứng đáng. Phải chăng! Mọi điều lớn lao trên đời đều được đánh đổi bằng nỗi đau khổ vĩ đại khôn tả - như tiếng chim kia hót lên vài khúc gắt gao trang trọng trong bụi mận gai… Trò thương thầy biết mấy, một con người nhỏ nhắn mà ngang bạo, đã qua nhiều thăng giáng đời người, đối diện với sống còn vẫn một đường cao thượng mà đi. Trò mong mau chóng hết năm học để trở lại quê hương. Ngày hạnh ngộ với thầy, mình cụng ly và tỉ tê về chuyện của trò, những ngọn núi, những gió sương, bao ưu phiền chuốc sầu mà trò đã đi qua… Ngay lúc này trò khát khao chực trào hai tiếng quê hương…

Bốn năm trên giảng đường trò cứ để tâm trí bay theo đám mây qua bục giảng, rụng đi xiết bao “lời vàng ý ngọc” của một thế hệ gia công sư phạm mẫu mực hiếm có và không thể tìm lại được. Những ngày tháng tha phương, đày mình trong giếng đời trũng sâu mưu cầu dục vọng, thực lòng không còn nhiều thời gian để chăm sóc sự học, sự đọc...

Thầy biết đó, trò cũng chỉ là một hồn thơ bọt bèo, mong manh và chỉ muốn được mong manh, nhưng “thập tải phong trần” buộc nam nhân phải xốc liệt, điên cuồng để gánh ghì số phận, lắm lúc uột èo, hư nát, chênh chao trên khung trục tình - tiền - quyền. Trò sao quên được hương quê vị quán, đồi thông rú Chúa. Chẳng quên được con đường tắt ngang giữa đồng quê ám mộng đã nhiều hơn một lần trò cắp rượu đến ê a chuyện đời và thơ với Thầy. Có lúc thầy trò ta đôi mắt trâng trớ, trầm ngâm thầm thỉ thầy kể về người thầy khả kính của mình với những bài học giá máu, thấm nhuần tư cách của một chuyên gia văn học mẫu mực trên nhiều phương diện… Và giờ thầy đã là một người học trò xuất sắc của thầy mình.

Có phải thế này chăng như một nhà văn đã nói: “Anh giúp tôi thì người khác sẽ giúp anh” – Đó là quy luật muôn thưở. Giáo dục bao đời rễ đắng nhưng quả ngọt và văn học sẽ giúp người ta nhận ra được một kiếp sống ngắn ngủi đâu dễ dàng chi. Để rồi chính cái sống thật khó, thật khổ, thật nhọc nhằn đó mà ta biết sống sao cho xứng đáng, cho an trú và trọn vẹn trong hiện tại. Và trò hứa với thầy nguyện “sinh nghề tử nghiệp”, sống là con đẻ của giáo dục, chết làm “linh thần” trên cánh đồng chữ nghĩa…

Trong lòng trò luôn canh cánh về những hồi ức hoa niên đẹp đẽ đã qua, đeo ách đủng đẳng những lời cảm ơn và xin lỗi chưa kịp tỏ bày. Còn lại đó những mặc cảm khó đòi, những nỗi niềm thương nhớ giảng đường và thầy cô mà trước kia có những oán giận lòng riêng trò cố chấp chưa tiện để về. Nay đã đến lúc trò thắm lại một miền neo đậu, tìm đến thầy thỏa nỗi nặng lòng tri âm…

Thưa thầy! Nay trò viết đôi dòng cảm - hiểu, yêu, trân trọng và nhớ… Vì duyên cớ của một buổi trưa hiếm có, trò rảnh tay không bận bịu giấy tờ sách vở. Thời khí Sài Gòn cũng có chút bức bối lúc giữa ngọ. Nhưng có lẽ đường sách Nguyễn Huệ, dòng chảy văn chương và những thi dân, văn dân phóng thoáng dào dạt, chí tình chí nghĩa đã nhuốm đọng, vuốt dịu bầu không. Ăn trưa cùng nhà văn Tống Phước Bảo, trong cuộc trò chuyện về chữ nghĩa, Bảo có nhắc tới TS Lê Thanh Nga, một “nghệ nhân” thật trìu mến và dễ thương. Giây phút đó, đột nhiên như có điều chi cán qua tâm trí trò, và… cay mắt mọng mi. Thầy mình, người mà năm năm rồi mình không dám nhắc đến tên, sợ đứa trẻ hư này sẽ làm cấu uế danh dự của một con người chí kính - người đã sửa phạt mình bằng chỉ một lời "đau đáu": "Cho cậu mười năm, mười năm mà không sống cho ra con người, không trồng được một cái cây hay trở thành một giáo viên công lập thì xem như thầy trò ân đoạn nghĩa tuyệt". Chỉ có giáo viên công lập mơi có thể neo buộc cái bản chất “rừng rú” của tôi cho bớt đi cái “tùy tiện”, “chểnh mảng” - có thể thầy nghĩ vậy. Thực tế, sự nghiệp công lập cũng là nỗ lực vươn tới của trò.

Trò đã ôm mang lời phán bảo của thầy ra Bắc vào Nam để luôn dẻo dai nín chịu và nỗ lực sống sót... Dẫu giữa cái bề bộn cuộc sống, trong cơn rất đau thương lắm lúc trò hằn học và điên hận, “con sói đồng hoang” lại đánh động thời không trong địa mộ tâm linh trò, để trò đã từng rít lên như đang bị giết thịt. Nhưng trò chưa rời nghề một giờ nao, vẫn ngày hai buổi tới trường, đọc và viết như bền bỉ hơn mỗi ngày để tất cả niềm hận nỗi yêu giết chết trang giấy với đời sống trắng, bảo chứng cho rằng trò đã cố gắng đủ nhiều để tự “chữa thương” và không phụ công thầy đã từng dạy dỗ, để tâm và có lẽ thầy còn nhớ ít nhiều về cậu học trò phách lối thưở nào.

Thưa thầy! Trò nhớ thương cái hình dáng nhỏ nhắn, lăn lẳn, cái đầu nhẵn nhụn uẩn súc kim cổ  và cái miệng lắm lời duyên dáng, hóm hỉnh của Thầy. Hình ảnh một người nghệ sĩ/ nhân với tư thái rất dân gian đã thể hiện một cách có lý trong cái ôn nhu, từ ái, cẩn trọng của một nhà giáo. Thầy là dòng suối hiền hòa chảy tự nhiên từng đường ăn ý ở. Không cần tô lục chuốt hồng, là hữu xạ tự nhiên hương, cái cười đó rất hiền, cái cử động của đồng tử, mắt, môi, khóe miệng,… tất cả đều khiến người đối diện cảm thấy đời nhẹ khôn kham… Vì có khiêm tốn chiều kích nên thầy đi thật nhanh, hòa lẫn vào đám sinh viên chẳng nhận ra người thầy tuổi tác đâu nữa. Mọi cử chỉ đều rất tháo vát, bặt thiệp, tạo cảm sự thân gần ngay từ lần đầu tiếp xúc. Chính những điều đó đã làm cho người bạn - Nhà văn của trò hôm nay nhắc tới thầy bằng cách như nẩy nở trong lòng một niềm vui tha thiết...

Thầy cho trò mười năm, trò cũng chẳng biết năm năm tới trò sẽ trở nên như thế nào. Hiện tại trò vẫn chưa thể an trú nơi thân mình, đôi lúc chập chờn dại khôn... Nhưng sau những vấp váp thế lộ trò đã bớt đi chút ít “trí mờ nghiệp nặng”. Đã biết vấn trách mình và bớt đi những phức cảm vĩ cuồng, những lộ cuồng tàng ngạo với đời sống và nhân sinh. Trò vẫn thực hành yêu thương mỗi ngày, giống như thầy đã từng, thầy còn nhớ chăng khoảnh khắc giao thì năm đó, chuyển gió trở mùa thầy đã luồn tay vào vạt áo của trò để xem mặc đã đủ ấm chưa. Cái tế vi trong cách quan tâm đó, âm thầm như ngọn gió lan thấm vào tận đáy lòng rồi lại gửi hương ngược hướng tỏa bay. Thầy tôi, như một bài thơ nhưng rất sống động thực cảnh. Ngọn lửa yêu nghề, quý chữ nghĩa và tận hiến cho giáo dục nước nhà nói chung cũng như dạy học/ đào tạo giáo viên Ngữ Văn nói riêng luôn được đốt đuốc cho cháy rực.

TP. Hồ Chí Minh, 28/03/2025

Bài viết liên quan

Xem thêm
Những chấn thương nội tâm trong “Mã độc báo thù”
“Mã độc báo thù” là tiểu thuyết mới nhất của nhà văn Nguyễn Văn Học, vừa được NXB Công an nhân dân phát hành. Đây là một trong vài tiểu thuyết đầu tiên viết về đề tài tội phạm công nghệ cao ở Việt Nam. Tuy nhiên, nhà văn không chỉ nói về tội phạm, mà còn xoáy sâu về những tổn thương của con người trong thời đại số.
Xem thêm
Huệ Triệu, một nhà giáo, nhà thơ
Cả hai tư cách, nhà giáo và thi nhân, Huệ Triệu là một gương mặt sáng giá.
Xem thêm
Chúng ta có thực sự tự do trong chính tác phẩm của mình?
Văn học, cũng như các lĩnh vực khác, theo tôi đều có những dòng chảy nối tiếp âm thầm, tạo nên nhiều sự giao thoa, đan cài giữa cũ và mới, quen thuộc và khác lạ
Xem thêm
Biểu tượng nước trong thơ Vũ Mai Phong
“Nước” trong văn hóa phương Đông là thủy – khởi nguyên của sự sống, mang phẩm chất mềm mại – bền bỉ – linh hoạt biến hóa của triết lý nhu thắng cương. Trong thi ca Việt Nam, “nước” gắn với dòng chảy thời gian tâm thức dân tộc, văn hóa lịch sử và tâm linh
Xem thêm
“Hư Thực” của Phùng Văn Khai: Tiếng nói Hậu Hiện Đại và Dấu Ấn Văn Chương Đương Đại Việt Nam
Văn học luôn là tấm gương phản chiếu xã hội, là nơi ghi lại những biến chuyển của thời đại và tâm hồn con người. Trong lịch sử văn học Việt Nam, mỗi thời kỳ đều có những tác phẩm tiêu biểu, vừa mang dấu ấn thời đại, vừa để lại những giá trị trường tồn cho đời sau. Tuy nhiên, khi thế giới bước vào kỷ nguyên toàn cầu hóa và đa dạng văn hóa, các giá trị truyền thống gặp nhiều thử thách. Đặc biệt, với sự bùng nổ thông tin và biến động xã hội, con người ngày nay không còn sống trong một thế giới đơn giản, rạch ròi mà là một thế giới đa chiều, hỗn loạn và khó đoán định.
Xem thêm
Thế giới kỳ vĩ của thơ
Thế giới của thơ, với thi sỹ là bến đậu của tâm hồn, là cánh đồng gieo trồng cảm xúc và chữ nghĩa, là bầu trời để cất cánh ước mơ và thả hồn phiêu lãng; với đọc giả là nhịp cầu kết nối con tim, là dòng sông soi rọi, tắm táp tâm hồn để được nâng đỡ và bay cao.
Xem thêm
Văn học dịch và những tác động đến đời sống văn học Việt Nam những năm đầu thế kỉ XXI
Nói đến văn học dịch những thập niên đầu thế kỉ 21, có lẽ, trước hết, phải nhắc tới việc rất nhiều tác phẩm thuộc hàng “tinh hoa”, “kinh điển”, hay các tác phẩm đạt được các giải thưởng văn chương danh giá (Nobel, Pulitzer, Man Booker...) đã được chú trọng chuyển ngữ trong giai đoạn này.
Xem thêm
Vài nhận thức về trường ca “Lò mổ” của Nguyễn Quang Thiều
Tôi hỏi nhiều nhà thơ và văn, rằng họ thấy trường ca “Lò mổ” của Nguyễn Quang Thiều như thế nào và đặng họ có thể khai sáng chút gì cho tôi nhưng không ai có câu trả lời khiến tôi thỏa mãn, đa phần đều nói “Ái chà, Lò mổ của Nguyễn Quang Thiều hả, bọn tớ cũng chỉ nghe dư luận ồn ào trên mạng thôi chứ có sách đọc đâu!”.
Xem thêm
Nguyễn Duy – Vịn thi ca vượt thác thời gian...
Bài đăng Văn nghệ Công an số ra ngày 13/11/2025
Xem thêm
Thơ có nghĩa là “thương” - Tiếng thơ Đặng Nguyệt Anh
Một bài viết thấm đẫm nhân tình của Tuấn Trần – người trẻ viết về Đặng Nguyệt Anh, “ngoại” của thơ và của lòng nhân hậu. Từ câu chữ đến cảm xúc, bài viết là một lời tri ân chân thành dành cho thế hệ cầm bút đã “đem trái tim yêu thương gánh ghì số phận chung”, để hôm nay, thơ của họ vẫn còn làm dịu đi những cơn bão đời người.
Xem thêm
Chất liệu dân gian trong ca khúc Việt Nam hiện đại
Bài viết này xin phép được tiếp tục trình bày một xu hướng vận động chủ đạo của âm nhạc dân gian truyền thống Việt Nam sau 1975: dân tộc hóa ca khúc Việt Nam.
Xem thêm
Đọc thơ Thiên Di
Dường như là một giấc mơ chậm rãi, dịu dàng, vẫn đọng lại dư âm của cô đơn, khao khát và hy vọng. Tác giả sử dụng nhịp điệu từ những chi tiết nhỏ – mưa rả rích, ánh mắt, cánh hoa – để cảm xúc lan tỏa, khiến độc giả không cần lạm dụng từ ngữ hoa mỹ vẫn cảm nhận được sự mềm mại, tinh tế và ám ảnh.
Xem thêm
Nguyễn Khuyến “thâm nho” giữa đời thường
Nguyễn Khuyến (Nguyễn Thắng, 1835-1909) hiệu Quế Sơn, tự Miễn Chi. Người đời gọi ông là Tam Nguyên Yên Đổ, do lấy địa danh là xã (làng) Yên Đổ (huyện Bình Lục, Hà Nam trước đây) ghép với việc ông thi đỗ đầu (giải nguyên) cả ba kỳ thi hương, hội và đình. Nhưng việc này thì chính Nguyễn Khuyến cũng chẳng tự hào cho lắm, ông viết: “Học chẳng có rằng hay chi cả/ Cưỡi đầu người kể đã ba phen”.
Xem thêm
Triệu Kim Loan - Khúc độc thoại xanh của hồng gai
Bài viết sâu sắc dưới đây của nhà văn Kao Sơn dành cho buổi ra mắt sách Chữ gọi mùa trăng - Tập thơ thứ 7 đánh dấu chặng đường chín muồi của nhà thơ Triệu Kim Loan
Xem thêm
Quan niệm của Xuân Diệu về thơ từ những câu chuyện đời thường
Sinh thời, theo thống kê của Mã Giáng Lân, thi sĩ Xuân Diệu đã có hơn 500 buổi bình thơ trước công chúng. Đây là hoạt động nghệ thuật mà hiếm có nhà thơ, nhà văn nào ở Việt Nam và cả trên thế giới có thể sánh được. Không chỉ trong nước, chính “ông Hoàng thơ tình” Xuân Diệu đã có công quảng bá thi ca Việt Nam ra thế giới, giúp độc giả nước ngoài biết đến Nguyễn Du, Nguyễn Trãi, Tú Xương, Hồ Xuân Hương…
Xem thêm
Hành trình nước - Bước chuyển mình của kẻ sĩ chu du
Với Hành trình nước, Vũ Mai Phong cho phép người đọc thám hiểm một cõi tâm hồn mình, để chiêm nghiệm, để cảm nhận sự chuyển hóa kỳ diệu của nước - từ giọt sương nhỏ bé hóa thành đại dương bao la, từ tâm hồn cá nhân hòa vào tính thiêng của Tổ quốc.
Xem thêm
Gió Phương Nam 4 - Những lời thơ chân thực
Trang thơ “Gió Phương Nam 4” dễ dàng gợi lại những bước chân đồng đội năm xưa – bước chân thời chiến, bước chân thời bình, mang theo niềm vui, nỗi nhớ và cả những nỗi buồn sâu lắng.
Xem thêm
“Bến nước kinh Cùng” - Bến đợi của ký ức và tình người…
“Giữa bao vội vã, còn mấy ai lắng lòng với những phận người quê mộc mạc?” - Chính từ trăn trở ấy, “Bến nước kinh Cùng” của nhà văn Nguyễn Lập Em được tìm đến như một lời nhắc nhở tha thiết, đưa ta trở về với đất và người Nam Bộ, nơi tình quê và tình người thấm đẫm trong từng trang viết.
Xem thêm
Người thơ xứ Quảng: “Ảo hương lãng đãng bên trời cũ”
Nhà thơ Xuân Trường - tên thật Nguyễn Trường - là một tâm hồn phiêu bạt. Ông sinh ngày 12/12/1949 (theo giấy khai sinh) nhưng thực tế là năm 1945 (tuổi Ất Dậu), tại xã Đại Phong, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam.
Xem thêm