Bài Viết
Ước vọng cuối cùng của má tôi là được một lần về quê ngoại. Nghe mà buồn lạ! Vì sao mãi đến bây giờ má mới nói ra niềm mong ước ấy.
Những ngày gần đây, Tây Nguyên quê tôi được nhắc đến nhiều lần, ở nhiều nơi. Tây Nguyên hoang hoải, lặng lẽ nhưng khiến người ta và lo nghĩ nhiều khi cảm thấy thuộc về, và tôi cứ nghĩ, nghĩ mãi về Tây Nguyên như duyên, như nợ.
Hoài ơi, cố gắng đứng vững và nhìn về phía trời cao, em nhé!
Chúng tôi đến Nhật Bản vào một ngày cuối tháng Tư, hoa Anh đào đã tàn, lâu lâu mới thấy một hai cây còn sót lại nở hoa trắng đan xen trong màu lá xanh non.
Nhà văn Nguyễn Bình Phương – Phó Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam vừa cùng đoàn nhà văn nước ta trở về sau chuyến thăm Palestine. Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
Nước ta, trừ những ngày “chạy dịch” Covid mấy năm trước, giờ đã thành dĩ vãng kinh hoàng, còn lại thì mỗi năm định kỳ mấy lần ồ ạt các thành phần chen vai thích cánh trên đường để về nhà hoặc đi chơi. Đó là các dịp tết cổ truyền, hoặc những dịp nghỉ lễ Thống nhất đất nước 30/4 liền kề Ngày quốc tế lao động 1/5 và dịp Quốc khánh 2/9…
Đâu đó trong đêm, trong tĩnh lặng mà đất trời vừa hào phóng vừa keo kiệt ban tặng, không ít những trí thức đang lặng lẽ, bằng việc làm của mình góp phần tôn vinh văn chương, tôn vinh văn hóa đọc và cao rộng hơn, sâu sắc hơn, ý nghĩa hơn và linh thiêng hơn là tôn vinh giá trị sống của CON NGƯỜI!
Đến Tây Nguyên, tôi lại nhớ đến bút ký “Tháng ba ở Tây Nguyên” của nhà văn Nguyễn Khải viết năm 1976, khi ông trở lại chiến trường còn nóng bỏng khói lửa chiến tranh. Nhà văn bồi hồi nhớ lại trận đánh vào Buôn Ma Thuột sáng ngày 10 tháng 3 năm 1975.
Có khi nào dọn đến ngôi nhà, ta tự hỏi: Ai đã sống nơi này trước khi ta đến?
“Ăn tùy miệng, trả tùy tâm” với slogan đó mà quán buffet chay Mãn Tự mỗi ngày thu hút lượng khách tới trên 5.000 người.