TIN TỨC

Mùa Xuân trong thơ Dương Xuân Linh

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2025-02-02 08:37:34
mail facebook google pos stwis
109 lượt xem

PHÙNG HIỆU

Chùm thơ về mùa xuân của nhà thơ Dương Xuân Linh không chỉ là những bài thơ về mùa Xuân truyền thống, mà còn là những bức tranh đa chiều, phong phú, đan xen giữa không gian quê hương và thế giới, giữa những xúc cảm cá nhân và những giá trị văn hóa lớn lao. Mỗi bài thơ là một chuyến du hành về thời gian và không gian, từ Sài Gòn đến Paris, từ những khoảnh khắc giao mùa đến những suy tư về cuộc đời, tình yêu và quê hương.


Nhà thơ Dương Xuân Linh

Nhà thơ, đại tá Dương Xuân Linh nguyên Phó cục trưởng Cục Cảnh sát môi trường. Cả đời anh gắn bó với ngành công an qua nhiều chức vụ và nhiệm vụ, đặc biệt là nhiệm vụ phòng chống tội phạm về môi trường. Nhìn bề ngoài có vẻ như anh cứng rắn và nghiêm khắc phù hợp với công việc phòng chống tội phạm. Nhưng không, khi trò chuyện và tâm sự với anh ta mới thấy bên trong anh là một tâm hồn thi ca dào dạt và chứa đầy cảm xúc. Đọc thơ anh ta mới thấy được cái hồn thơ luôn bay bổng, lãng mạn, du dương và đa cảm.

Trong những bài thơ viết về mùa xuân mà anh gửi cho tôi, bài thơ “Hồn văn hoá Việt” mang một không khí rất thiêng liêng của mùa xuân, nhưng không chỉ là mùa xuân của đất trời mà còn là mùa xuân của văn hóa, của lịch sử dân tộc. Đoạn thơ mở đầu với hình ảnh về “mùa xuân” như một vòng quay của đời người, với những lần được và thua, nhưng cuối cùng vẫn là sự trân trọng, vững vàng trước những thử thách:
“Đời người trọn mấy mùa xuân/ Mấy lần đánh mất mấy lần được thua.”

Tuy nhiên, thông điệp sâu xa mà Dương Xuân Linh gửi gắm trong bài là sự kết nối giữa văn hóa Việt và thế giới, đặc biệt là khi anh nhắc đến việc đón xuân tại Châu Âu với hình ảnh tuyết rơi, du lịch, và những nét văn hóa khác biệt. Bài thơ là sự khẳng định rằng dù văn hóa có biến chuyển, có tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng cái hồn của văn hóa Việt vẫn trường tồn, bất diệt, như một món quà mừng xuân đầy ý nghĩa. Điều này được thể hiện qua câu thơ cuối cùng đầy tự hào:
“Hồn văn hoá Việt ngàn năm sao vàng…”

Anh có thể làm thơ khi để định hướng cho 1 dự án, anh cũng có thể làm thơ khi anh đang đi trên đường, khi đang dự một sự kiện và cả khi anh đi du lịch, thế nên bài thơ “Tình yêu bão ngược” là một bài thơ viết về một đêm giao thừa cô đơn ở Paris, nơi mà mùa xuân không chỉ là mùa của thiên nhiên mà còn là mùa của những tình cảm lạ lẫm, xáo trộn. Hình ảnh Paris trong đêm Noel được miêu tả thật thơ mộng nhưng cũng đầy cô đơn, khi nhà thơ một mình thả bước trên đại lộ Champs-Élysées, đắm chìm trong ánh đèn màu. Đây là nơi mà “trăng trốn nơi đâu ẩn hiện chị Hằng,” nơi mà tình yêu bão ngược đến và chiếm lấy trái tim người yêu một cách bất ngờ và mãnh liệt:
“Dẫu biết rằng đã cuối dốc cuộc đời/ Nhưng cận kề em tâm hồn rạo rực/ Tình yêu đến vô cùng bạo ngược/ Chiếm buồng tim không gõ cửa bao giờ.”

Mùa xuân trong bài không chỉ là mùa của hy vọng và khởi đầu, mà còn là mùa của những cảm xúc mãnh liệt, bão táp, thể hiện qua tình yêu không thể cưỡng lại, một tình yêu đến “vô cùng bạo ngược.”


Nhà thơ Dương Xuân Linh (trái) tặng nhà thơ Phùng Hiệu 3 tập thơ vừa in.

Nhà thơ Dương Xuân Linh có nhiều năm công tác ở Sài Gòn, từng giữ chức vụ Trưởng công an phường, rồi Phó công an quận, anh có nhiều kỷ niệm đáng nhớ và có nhiều bài thơ viết về Sài Gòn, nhưng tôi thích bài thơ “Sài Gòn vắng em”. Bài thơ mở ra một không gian xuân vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Cảnh vật Sài Gòn trong những ngày Tết cổ truyền được vẽ lên với hình ảnh những vườn mai vàng, đêm giao thừa tưng bừng lễ hội, nhưng trong đó vẫn văng vẳng một nỗi nhớ thương da diết:
“Ai tìm ai trong đèn màu mắt phố/ Những lâu đài cổ kính ngói cong rêu/ Những công trình Sài Gòn thay áo mới/ Phố lung linh cao ốc chọc trời…”

Dù Sài Gòn với những công trình hiện đại, những lễ hội tưng bừng, vẫn khiến người ta cảm nhận được hơi thở xuân, nhưng nỗi nhớ quê hương và tình yêu thương vẫn chiếm lĩnh tâm hồn người viết. Bài thơ còn khắc họa sự đối lập giữa không gian Sài Gòn tấp nập và cảnh tuyết phủ trắng xứ người, nơi người xa quê trải nghiệm cảm giác lạ lẫm nhưng cũng đầy thương nhớ.

Mùa xuân không chỉ đến từ bên ngoài, mà quan trọng hơn, là xuân từ trong tâm hồn mỗi người, khi họ biết trân trọng và phát huy sức mạnh của bản thân:
“Dựa chính mình là đỉnh cao đích thực/ Nhân phẩm đức tài anh minh trí lực/ Không thể ai ban do tự dũa rèn.”

Tôi nghĩ, bài thơ này là một thông điệp rõ ràng về sự tự lập và sức mạnh nội tại của mỗi người. Trong bài thơ, mùa xuân không chỉ là sự khởi đầu của một năm mới mà còn là sự khẳng định về sức mạnh cá nhân, về khả năng tự mình vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống.

Và trong những bài thơ viết về Sài Gòn, đặc biệt là viết về mùa xuân và với bài thơ “Thành phố mùa xuân,” tác giả đã cho ta thấy được sắc thái của ngày xuân, không khí ngày tết ở Sài Gòn – thành phố năng động, trẻ trung và đầy sức sống. Những công trình kiến trúc hiện đại, những con đường hoa văn hóa, và những lễ hội Xuân làm bừng sáng không gian đô thị. Sài Gòn không chỉ là thành phố của phát triển, mà còn là nơi lưu giữ những giá trị văn hóa, là nơi gặp gỡ giữa quá khứ và tương lai:
Kết tinh đường hoa văn hóa mọi miền/ Tết cổ truyền hiện diện trên thành phố/ Sen, mai, đào muôn màu rực rỡ…/ Thành phố mùa xuân căng tràn sức trẻ/ Ấm áp niềm vui bao la tình mẹ.…/ Thả gót thênh thang đại lộ nhân văn/ Ta hãnh diện với niềm tin đổi mới/ Thành phố tên người sử vàng chói lọi…

Bài thơ này khắc họa một bức tranh Sài Gòn hào hùng, tràn đầy sức sống của mùa xuân, với một thông điệp về niềm tin và hy vọng vào tương lai, vào những giá trị văn hóa và truyền thống.

Có thể nói, chùm thơ về mùa xuân của Dương Xuân Linh là một bản hòa ca giữa cảm xúc cá nhân và giá trị văn hóa dân tộc, giữa không gian hiện đại và truyền thống, giữa yêu thương và khát vọng. Mỗi bài thơ là một thông điệp về cuộc sống, tình yêu và quê hương, đồng thời cũng là sự khẳng định niềm tự hào về văn hóa và sức mạnh của con người Việt Nam. Mùa xuân không chỉ là thời gian của thiên nhiên mà còn là mùa của lòng người, một mùa của hy vọng, ấm áp và những khởi đầu mới.

Mùng 3 tết Ất Tỵ 2025.

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Xuân về, đọc thơ Trương Nam Hương
Tuấn Trần viết về tập thơ “Thời nắng xanh” của Trương Nam Hương
Xem thêm
Tình yêu bển đảo trong thơ Lê Tiến Lợi
Nhà thơ Lê Tiến Mợi là một trong những người gắn bó lâu năm với nghiệp văn chương. Anh đã có số lượng tác phẩm khá lớn, trong đó một số sáng tác của anh đã chiếm được cảm tình của người đọc. Sau đây xin trân trọng gửi tới Ban Biên tập Văn chương thành phố Hồ Chí Minh bài viết về tình yêu biển đảo trong thơ anh. Xin chân thành cảm ơn Ban Biên tập khi được cộng tác với Văn chương thành phố Hồ Chí Minh.
Xem thêm
Mảnh trăng tinh tấn hàng cau trổ buồng
Cảm nhận về tập thơ SỰ MẤT NGỦ CỦA LỬA của Nguyễn Quang Thiều
Xem thêm
Kẻ cày mây thu và gieo trồng muôn dặm sao
Bài viết của Tuần Trần về tập thơ “Những đám mây mùa thu” của Trần Quang Khánh
Xem thêm
Trịnh Bích Ngân, người đi tìm ngôi đền thiêng tâm thức
Bài viết của nhà thơ Hương Thu về tập thơ “Nghiêng về phía nỗi đau”
Xem thêm
Lục bát thiền trong miền đồng điệu và đồng cảm thi ca
Lục bát thiền là nét đặc trưng cơ bản được tác giả Trần Lê Khánh chắt chiu thể hiện qua tập thơ ‘Đồng’ do Nhà xuất bản Văn Học ấn hành.
Xem thêm
Hành trình trở về trong chùm thơ Phạm Thanh Bình
Những ngày cuối năm, khi mùi Tết đã phảng phất đâu đó, tôi bỗng nhận được chùm lục bát của nhà thơ Phạm Thanh Bình ở thành phố Hồ Chí Minh gửi tặng. Thật lạ, giữa thành phố ồn ào náo nhiệt vậy mà từng câu thơ lục bát vẫn trong trẻo chân quê. Bao hình ảnh về cảnh quê, Tết quê dường như cứ thao thiết chảy trong dòng cảm xúc thương nhớ của nhà thơ. Tôi cũng là người xa xứ cùng thế hệ với tác giả nên đọc thơ mà cảm thấy lòng mình cứ nao nao nỗi nhớ cố hương.
Xem thêm
Nguyễn Bình Phương, nhà thơ chơi chữ họa lên tương phản thực hư của hiện thực huyền ảo
Thơ Nguyễn Bình Phương không dễ đọc. Sáng tác của ông không hướng tới công chúng xã hội mặc định thường giới, mà cho một tầng tinh anh chỉ định, dù thơ ông chính là trữ tình tự sự, câu nào cũng dựng hình ảnh biểu tượng.
Xem thêm
Từ một trang văn Trang Thế Hy
“Tiếng sấm Đồng Khởi” Bến Tre (1960) âm vang dai dẳng dồn dập nhiều năm khiến chế độ cộng hòa đương thời còn chịu sự tác động ngoại lai phải kinh hoàng lo sợ, tiếp tục bắt lính khắp nơi để tăng quân, không chừa cả sinh viên, giáo viên ở các trường học. Năm 1963, bị gọi đi trình diện học sĩ trù bị, tôi âm thầm trốn học trò và hiệu trưởng, rời bỏ Trường Trung học Long Mỹ - Cần Thơ (nay thuộc tỉnh Hậu Giang) - một huyện lỵ xa, lánh về Cần Thơ xin dạy Việt văn tại Trung học Tư thục Thủ Khoa Huân tại đường Thủ Khoa Huân (Cần Thơ) của ông Trần Đình Thân. Tình cờ, không, phải nói là may mắn, tôi được gặp một bài văn của Trang Thế Hy mà không rõ vì lý do nào, soạn giả lại không ghi xuất xứ. Đoạn văn được nhà văn, nhà giáo yêu nước Thẩm Thệ Hà (1) biên soạn, đưa vào quyển Giảng văn lớp Đệ Lục (nay là lớp 7) do nhà xuất bản Sống Mới ấn hành năm 1962. Nhan đề bài giảng văn là “Con người quả cảm”.
Xem thêm
“Bình yên từ phía quê nhà” của Nguyễn Văn Hòa
Cầm cuốn tản văn nho nhỏ trên tay: “Bình yên từ phía quê nhà”, giữa chốn nhộn nhịp của đất Sài Gòn, mà trong lòng tôi cảm thấy có một điều gì đó rất đỗi là chân quê, rất đỗi là an yên trong tâm hồn của một con người, khi bản thân chúng ta luôn quay cuồng với những tất bất hơn thua, cố gắng, lăn lộn ngoài đời sống, để đi tìm những giá trị vật chất hay tinh thần nhằm thỏa mãn những ham muốn khát vọng ở đời thường, thì khi đọc bình yên từ phía quê nhà, chúng ta dường như, hoặc đã có trong tay liều thuốc cho sự tự chữa lành, cho việc quân bình, cân bằng lại trong cuộc sống.
Xem thêm
Có một buổi chiều như thế!
Đọc bài thơ “Thơ viết chiều cuối năm” của tác giả Ngô Minh Oanh
Xem thêm
Nhà thơ Quang Chuyền - nhìn trời thấy hiện dòng sông
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số 157, ngày 2/1/2025
Xem thêm
Một bông hoa lặng lẽ thiền trên cát bỏng
Bài viết của Khuất Bình Nguyên về thơ Mai Quỳnh Nam đăng trên báo Văn nghệ.
Xem thêm
‘Mùa xuân’ trong thơ Trần Ngọc Phượng
Bài viết của nhà văn Nguyễn Văn Hòa
Xem thêm